Tàng Châu

Chương 73



Edit: Châu

Lý Diệp ôm Gia Nhu về phòng thu xếp ổn thỏa, thấy Gia Nhu ôm cổ chàng không muốn buông, chàng liền hôn lên trán nàng: “Ngoan, ta đi một chút sẽ về liền.” Sau đó đặt hai tay nàng vào trong chăn.

Gia Nhu thì thào: “Tứ lang… chàng đừng giận…”

Khuôn mặt căng thẳng của chàng cuối cùng cũng giãn ra, nụ cười hơi hé: “Được, ta không giận nàng.” Nói xong còn đưa tay vuốt tóc nàng, “Nàng ngoan ngoãn ngủ đi.”

Dường như cuối cùng Gia Nhu cũng ngủ hẳn, không có thêm động tĩnh gì nữa.

Ngọc Hồ cùng Thu Nương đứng nhìn ở bên cạnh, cúi mặt nhìn xuống đất mỉm cười. Mắt Lang quân dịu dàng, đến cả khuôn mặt cũng dịu dàng theo, như gió xuân ấm áp đến không nói nên lời. Ngọc Hồ vốn ấm ức vì chuyện Quận chúa gặp phải tối nay, định mách với Lang quân, thế nhưng nhìn cảnh này thì thấy bớt ấm ức rất nhiều.

Chờ Quận chúa tỉnh dậy, tự nói cho Lang quân nghe vậy. Đến lúc đó tình chàng ý thiếp, kiểu gì cũng vuốt ve an ủi một phen.

Lý Diệp đứng dậy, dặn dò gia nhân chăm nom cẩn thận cho Gia Nhu, còn bản thân mình thì chắp tay ra ngoài, đi tới khu phòng của Trịnh thị.

Vừa nãy quản gia chưa nói cha ở chỗ nào, nhưng chàng suy đoán nhất định là mà và hai chị dâu đã nói gì đó với cha, lúc này chắc cha đang ở nhà trong.

Chỗ Trịnh thị, hoa mai đã rụng, mấy cây mơ thì lại bắt đầu nở hoa, đã có chút sắc xuân. Lý Giáng ngồi uống trà, Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn vừa mới rời đi, chỉ còn Trịnh thị tiếp đãi. Trịnh thị vốn cũng muốn trên đường trở về phủ thì hỏi han Gia Nhu cho rõ ràng xem chuyện hôm nay tóm lại là chuyện gì, nhưng Gia Nhu lấy cớ đưa nương tử họ Thôi về, tránh được chuyện đó.

Về phủ được một lúc thì Lý Giáng dẫn Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đến, tỏ ra rất nghiêm trọng. Vừa vào phòng Lý Giáng đã hỏi Trịnh thị, xem thời gian còn ở Nam Chiếu, Mộc Gia Nhu có quan hệ gì với Tiết độ sứ Hoài Tây hay không, hỏi xem bà ta có biết gì về việc đó hay không.

Trịnh thị thầm giật mình, người phái đi Nam Chiếu đến nay còn chưa về, dù trong lòng bà ta có hoài nghi, thì cũng không thể bỗng dưng bịa đặt được. Trịnh thị bèn trả lời Lý Giáng theo sự thực, không biết. Sắc mặt Lý Giáng nghiêm nghị, sai người ra cổng phủ chờ sẵn, nếu thấy Gia Nhu trở về, lập tức đưa tới gặp ông ta.

Vừa nãy quản gia quay lại nói, Tứ lang quân cùng Quận chúa đã về phủ, nhưng lại không chịu đến đây ngay.

Trịnh thị chỉ là đàn bà quanh năm ngồi nhà, kiến thức nông cạn, không nghĩ ra những việc này có liên quan gì. Hơn nữa trước giờ Lý Giáng chưa từng nhúng tay vào chuyện nội vụ, lần này lại tự mình hỏi đến, chắc có gì đó không bình thường. Mãi rồi mới nghe Tô Nương nói ở bên ngoài: “Tướng công, Phu nhân, Tứ lang quân tới rồi ạ.”

Trịnh thị chưa kịp nói gì, Lý Giáng đã hạ bát trà xuống, nói: “Bảo nó vào đi.”

Lý Diệp làm lễ trước mặt hai người, sau đó nói: “Hôm nay Gia Nhu bị dọa sợ, con bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe, cha muốn hỏi gì, để con trả lời ạ.”

Lý Giáng nhìn Lý Diệp, nói từng chữ từng câu: “Nó với Tiết độ sứ Hoài Tây, rốt cuộc là đã có chuyện gì?” Lý Giáng dùng giọng khẳng định, coi như nhận định Gia Nhu cùng Ngu Bắc Huyền có qua lại. Đây vốn là chuyện trong nhà, nhưng vì người kia là Ngu Bắc Huyền, thân phận nhạy cảm, Lý Giáng không thể không hỏi.

Trên triều, họ Lý đang duy trì trung lập, đối với Lý Giáng mà nói, nghiêng về bên nào cũng có khả năng thất bại, không bằng bo bo giữ mình. Ngu Bắc Huyền là người Thư Vương coi trọng nhất, mà nếu con dâu mình có quan hệ không trong sáng với y, thì có khả năng ảnh hưởng đến lập trường của Lý Giáng trên triều, vì lẽ đó ông ta không thể đứng ngoài mà nhìn được.

“Tiết độ sứ Hoài Tây từng đến Nam Chiếu, muốn có được một phần muối và sắt trong tay Vân Nam Vương, cho nên không tránh khỏi từng có tiếp xúc với Gia Nhu, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Không biết cha nghe được lời nói bóng gió nào chăng?” Lý Diệp bình tĩnh hỏi ngược lại.

Lý Giáng nhìn con trai thân hình như ngọc trước mặt, thấy thái độ Lý Diệp như đang giao đấu với mình, tự nhiên lại có cảm giác dường như mình đang ở trên triều, cùng đối thủ khẩu chiến kịch liệt. Thần thái Lý Diệp thực sự rất giống người kia, bề ngoài thì ôn hòa, nhưng trong xương tủy thì vô cùng kiên cường, lại cực kỳ bao che. Giờ Mộc Gia Nhu đã lọt vào mắt nó, nhất định nó sẽ bênh chằm chặp.

“Nếu quan hệ của nó và Tiết độ sứ Hoài Tây trong sạch, thì chuyện hôm nay giải thích thế nào?” Lý Giáng hỏi tiếp, Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn đã nói tỉ mỉ mọi chuyện trên yến tiệc cho ông ta. Lý Giáng là người nhạy bén bậc nào, lập tức hiểu rõ đây là một cái bẫy được thiết kế sẵn. Dám ra tay với khách mời ở Phức viên, ngoại trừ Thư Vương phi cùng Quận chúa Trường Bình thì còn ai vào đây? Thư Vương phi là dì ruột của Mộc Gia Nhu, không lý do gì để hại nàng, vậy chỉ còn lại mỗi Trường Bình thôi.

Trường Bình cùng họ Mộc không thù không oán, vậy chỉ có chuyện tình cảm. Từ ngày Mộc thị gả tới Lý gia, Lý Giáng vốn cũng không vui vẻ gì. Giờ nếu nàng dám to gan làm chuyện gì hại đến danh tiếng của Lý gia, gây thù chuốc oán cho Lý gia, thì dù nàng là Quận chúa do triều đình phong thì Lý Giáng cũng không để yên.

“Những chuyện ngồi lê đôi mách kia, chẳng qua là mấy người hay hóng hớt nghe sai đồn bậy thôi, có gì chứng minh thực tế đâu ạ? Gia Nhu mới là người bị hại. Mặc kệ người giật dây hại nàng vì lý do gì, biết rõ nàng là người nhà họ Lý mà vẫn hạ độc như vậy, cho thấy rõ ràng không để họ Lý nhà ta vào mắt. Nếu cha thật quan tâm đến uy thế cùng danh tiếng của Lý gia, thì không thể để người ngoài tùy ý bắt nạt như vậy được. Như vậy sau này ai cũng có thể đạp lên đầu chúng ta đấy.”

Lông mày Lý Giáng hơi cau lại, Lý Diệp nói cũng có lý. Đến cùng con trai không phải như loại đàn bà ngồi nhà suốt ngày, nhìn nhận mọi chuyện rất nông cạn.

Không nói đến việc trong tay Lý Giáng không có chút chứng cứ nào chứng minh Mộc Gia Nhu cùng Ngu Bắc Huyền từng có tư tình, coi như có phái người đến Nam Chiếu đi, thì loại bê bối như vậy, chắc chắn Vân Nam Vương cũng sẽ che giấu cẩn thận, sao có thể chỉ bằng vài lời đồn đãi nhảm nhí liền kết luận Mộc thị không tuân thủ nữ tắc được cơ chứ? Năm xưa Thôi Thanh Niệm mỹ mạo nhất Trường An, bao nhiêu cô nàng ghen ghét sắc đẹp của bà ấy, chẳng cả ngày đặt điều nói xấu sau lưng đấy thôi, còn nói bà ấy câu cả Thái tử cùng Thư Vương, làm cả Kinh thành sôi sùng sục còn gì. Đàn bà mà, lắm chuyện thị phi lắm.

Còn nữa, Mộc thị đã gả vào nhà họ Lý thì chính là người của họ Lý. Nếu để người bên ngoài tính kế hãm hại, mà Lý gia không nói tiếng nào, sau này Lý gia còn đứng vào đâu? Một lời đồn đãi giả dối vô căn cứ so với uy nghiêm của toàn bộ gia tộc họ Lý ở Triệu quận, hiển nhiên Lý gia quan trọng hơn nhiều.



Trịnh thị nhìn hai cha con nói qua nói lại, đầu óc quay quay không sao theo kịp, cũng không chen vào nổi câu nào, chỉ có thể ngồi ngây ở bên cạnh. Bà ta thấy Lý Diệp ung dung tự tại ứng đối với Lý Giáng, không hề bị người cha Tể tướng chèn ép chút nào, trong lòng thấy thật được an ủi. Mặc dù nhiều lúc, bà ta tự thấy cậu con trai này không hề giống mình tý nào.

Nhớ ngày xưa, lúc mới ra đời, Lý Diệp đã ốm suýt chết, bà ta còn chưa kịp nhìn con trai, Lý Giáng đã ôm đi chữa bệnh, đến lúc tầm một tuổi mới ôm về. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có vóc dáng xuất chúng, tư chất thông minh, rất được Lý Giáng yêu thích.

Người bên ngoài không biết, nhưng Trịnh thị biết, năm đó Lý Giáng cũng không có bao nhiêu tình cảm chân thật với Quách thị, chẳng qua lúc đó phủ Vệ Quốc công thế lớn, Lý Giáng dùng mấy lời đầu môi chót lưỡi lừa Quách thị, muốn được Vệ Quốc công chống lưng cho, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng. Quách thị sinh hai con trai, tuy cũng được Lý Giáng coi trọng, nhưng không thể nói là yêu thích bao nhiêu.

Người ông ta chân chính thương yêu, chính là đứa bé Lý Diệp này. Nhưng khi Lý Giáng biết tình thương của mình sẽ làm hại Lý Diệp thì ông ta chọn chủ động buông tay, đưa con ra ngoài phủ. Thực ra là để bảo vệ con khỏi những tranh đoạt, đợi khi con thành người, trở nên đủ mạnh mẽ thì mới đón về.

Trịnh thị không nhìn thấu chuyện gì, chỉ nhìn thấu điểm này. Vì thế cho dù bà ta dốt nát, không phóng khoáng, gia thế cũng không giúp được Lý Giáng việc gì. Nhưng mẹ quý nhờ con, Lý Giáng sẽ không bao giờ bỏ bà ta, sẽ giữ bà ta vững vàng ngồi trên ghế Tể Tướng phu nhân này.

“Việc này, con thấy nên xử trí thế nào?” Lý Giáng chậm rãi hỏi.

“Cha không cần tự mình làm gì hết, chỉ cần phái người nói rõ ràng cặn kẽ chuyện hôm nay cho Thư Vương biết, và xin ngài ấy xử trí là được.” Lý Diệp nói.

Lý Giáng cúi đầu sửa sang ống tay áo, thuận miệng hỏi: “Con cho rằng do Thư Vương phi gây nên, chứ không phải Quận chúa Trường Bình à”

“Quận chúa Trường Bình sống trong cung từ nhỏ, tính cách ngoa ngoắt nhưng đơn thuần, không phải người có thủ đoạn tàn nhẫn. Trường Bình bị Thư Vương phi lợi dụng mà thôi. Còn lý do Thư Vương phi đối phó Gia Nhu, thì chuyện năm xưa của mụ ta cùng Vân Nam Vương phi chắc cha biết rõ hơn con chứ?”

Lý Giáng nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén trà, “Ừ” một tiếng: “Con về đi. Việc tuyển quan phải chuẩn bị cẩn thận đấy.”

Lý Diệp thưa vâng, sau đó chào ra về.

Trịnh thị kinh ngạc nhìn Lý Giáng, việc này coi như xong à? Lý Giáng chỉ nói: “Bà lo lắng làm gì? Trà nguội thế này, bà cứ thế để ta uống à?”

Trịnh thị vội vàng gọi Tô Nương đi pha trà mới. Lý Giáng cũng không vội vã đi, mà lại hỏi Trịnh thị: “Hôm nay Tam nương không đến Phức viên à?”

Trịnh thị gật đầu: “Từ ngày Quách thị vào phủ, Quảng Lăng Vương vô cùng sủng ái Quách thị, lạnh nhạt Tam nương, nó uất ức sinh bệnh. Mấy hôm nữa, thiếp thân sẽ đến phủ Quảng Lăng Vương khuyên nhủ nó. Ôi chao, người nhà Đế vương, người nào mà không ba vợ bốn nàng hầu đâu. Muốn trách cũng chỉ trách bụng Tam nương không ra gì.”

Lý Giáng cười lạnh một tiếng: “Xem bà sinh ra con gái quý kìa, thật quá ngu xuẩn! Bà cho rằng Quảng Lăng Vương vượt muôn khó khăn lập Tam nương làm phi, là vì thích nó thật à? Chẳng qua yêu ai yêu cả đường đi thôi. Bà có đi thăm nó, thì nói với nó đến nơi đến chốn vào. Bây giờ Vệ Quốc công sắp theo Quảng Lăng Vương xuất chinh, đối với con gái ông ta, tất nhiên là Quảng Lăng Vương phải hết lòng hết dạ rồi. Bằng không trên chiến trường, sao có thể yên tâm để Vệ Quốc công yểm trợ ngay phía sau cơ chứ? nếu Tam nương biết điều, thì phải đối xử tử tế với Quách thị, nếu mà sinh sự, thì Từ Lương viện của Đông cung là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho nó.”

Trịnh thị nghe mà u mê cả người, cái gì yêu ai yêu cả đường đi? Nhưng cuối cùng bà cũng hiểu, Quảng Lăng Vương đi vắng, thì còn Từ Lương viện ở đây. Quảng Lăng Vương sủng ái Quách thị là chuyện đã rồi. Bà ta nhất định khuyên nhủ Tam nương cẩn thận, tóm lại phải bảo vệ tốt vị trí Quảng Lăng Vương phi, Quách thị dù thế nào, chẳng qua cũng là vợ lẽ mà thôi. Nếu để mất vị trí Vương phi thì mới đáng khóc đấy.

Hai ngày sau, Quảng Lăng Vương dẫn mười vạn đại quân rời Trường An, còn tiệc mừng thọ phủ Thư Vương định tổ chức thì lại bị hủy bỏ. Trong Kinh thành nổi lên lời đồn, nói là Thư Vương phi bệnh nặng, không thể gặp người. Cũng có tin nói mụ đắc tội Thư Vương, bị Thư Vương cấm túc. Tóm lại một thời gian dài sau này, không ai nhìn thấy Thư Vương phi tại sự kiện công khai nào cả.

Chẳng mấy chốc đã đến tháng Hai, không khi mùa xuân đã rất gần. Gia Nhu nhận được thư của Thôi thị từ Nam Chiếu, trong thư nói, Mộc Thành Tiết cùng Từ Tiến Đoan đã bàn xong điều kiện, quan hệ với Kinh lược Ung Châu và Tiết độ sứ Kiếm Nam cũng thân thiện hơn nhiều, đại quân Thổ Phồn đã rút về, bảo nàng yên tâm.

Cuối thư còn nói thêm, lúc trước có người đến Nam Chiếu hỏi thăm chuyện của nàng với Ngu Bắc Huyền, hình như người từ Trường An đến. Song cha của nàng đã thu xếp ổn thỏa, người kia không hỏi han được bất kỳ tin tức có ích nào, bảo nàng không phải lo.

Người nào mà lại đi hỏi thăm chuyện của nàng nhỉ? Gia Nhu cảm thấy kỳ lạ. Có điều sau chuyện Phức viên, Lý Giáng và Trịnh thị đều không ai làm gì nàng cả. Nàng chỉ biết là Lý Diệp có nói giúp nàng mấy câu, nên Lý Giáng không truy cứu nữa, cũng không cho người trong nhà bàn tán việc này nữa.

Lúc rảnh rồi Gia Nhu vẫn đến chỗ Vương Tuệ Lan học quản lý sổ sách, hiện tại cũng tới chỗ then chốt rồi, chỉ có điều Vương Tuệ Lan không cho nàng tiếp xúc với các tài khoản chính của Lý gia, mà đều lấy sổ sách tài sản cá nhân của mình để dạy nàng, hiển nhiên là rất đề phòng. Sản nghiệp Lý gia quá lớn, Vương Tuệ Lan là người quản lý tài chính, không thể không có chuyện mưu lợi bất chính, điểm ấy Gia Nhu đương nhiên hiểu.

Bệnh cảm của Lý Diệp đã gần như khỏi hẳn, thế nhưng vết máu bầm trên ngực làm cách nào cũng không hết, Gia Nhu chỉ có thể nghĩ mọi cách bồi bổ cho chàng. Bây giờ chàng thường ra ngoài, có lúc trở về rất muộn, ngủ luôn ở nhà ngoài. Gia Nhu không thể giám sát ba bữa cơm hàng ngày của chàng, điều này làm cho nàng đau đáu suy nghĩ. Vẫn phải tìm Tôn Tòng Chu đến trị liệu, nàng mới có thể yên tâm hoàn toàn được.

Hôm đó, Ngọc Hồ đến báo với Gia Nhu: “Quận chúa, Thôi gia phái người đến, nói có tin tức, mời người qua bên đó ạ.”

Gia Nhu lập tức nghĩ là việc mình nhờ vả Thôi Thời Chiếu đã có manh mối, bèn trang điểm đơn giản rồi đến phòng Trịnh thị chào hỏi, nhân thể xin phép đi Thôi gia. Trịnh thị không ngăn cản, tuy Thôi gia không bằng Lý gia, nhưng nói thế nào cũng là danh môn vọng tộc, qua lại thăm viếng cũng là chuyện tốt.

Mấy ngày trước, người phái đi Nam Chiếu rốt cục cũng trở về mà không tra ra được dấu vết nào. Lý Giáng bèn không cho người trong nhà nói đến chuyện này nữa, Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn đều yên lặng, Trịnh thị đương nhiên cũng bỏ qua việc này.

Hôm nay, Thôi lão phu nhân cùng Lư thị và Thôi Vũ Dung ra ngoài dâng hương, trong phủ chỉ còn Thôi Thời Chiếu. Gia Nhu nhìn Thôi Thời Chiếu mặc một bộ áo bào mầu xanh trúc cổ tròn dài tay, như cây ngọc đứng ở trước bậc. Gia Nhu nghe Thôi Vũ Dung nói, Thôi Thời Chiếu lại cự tuyệt thêm mấy đám mối mai, làm tan nát bao nhiêu trái tim, không biết cuối cùng cô nương như thế nào mới có thể lọt vào mắt anh ấy được.



Tuy nhiên đúng như Thôi Vũ Dung từng nói, Thôi Thời Chiếu trông thì lạnh nhạt nhưng lòng rất nhiệt tình, giờ gần tới lúc tuyển quan, là thời điểm anh ấy bận rộn nhất, đến Lý Diệp vẫn luôn thư thả mà còn bận bịu không được ở nhà, mà Thôi Thời Chiếu vẫn để ý giúp nàng tìm quỷ y.

“Biểu huynh.” Gia Nhu gọi.

Thôi Thời Chiếu quay người nhìn Gia Nhu, nàng mặc một cái váy ngắn thêu mây xoắn, chải tóc thành búi hơi lỏng, trên tóc cắm một cây trâm hình nhánh hoa mẫu đơn, có thêm mấy đóa hoa nhỏ mầu xanh nhạt, khuôn mặt hồn nhiên xinh đẹp như thiếu nữ.

Nhất thời Thôi Thời Chiếu tưởng như nàng chưa hề kết hôn, vẫn là khuê nữ.

“Ta đã tìm được Tôn Tòng Chu rồi, muội đi theo ta.” Thôi Thời Chiếu nói, quay người đi trước.

Gia Nhu biết Thôi Thời Chiếu có cách tìm người bèn vui mừng đi theo phía sau, thì thấy Thôi Thời Chiều tới trước một gian phòng nhỏ. Trước phòng nhỏ có tới mười mấy người trông coi, cửa chính đang khóa, đến cửa sổ cũng phải đóng đinh lại.

Gia Nhu kinh ngạc, Thôi Thời Chiếu giải thích: “Không phải ta không muốn lịch sự với hắn, mà thật sự người này quá ngoan cố, luôn tìm mọi cách để chạy trốn, nên đành phải như vậy.”

“Không sao, ngược lại nếu đối sử lịch sự thì chưa chắc hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời đâu.” Gia Nhu nói, “Muội vào xem một chút.”

“Ta vào cũng muội.” Thôi Thời Chiếu bật thốt.

Gia Nhu cười: “Biểu huynh lo cho muội hả? Muội có thể đối phó với vài người cơ, đây chỉ là một thầy thuốc thôi, chuyện nhỏ.”

Nụ cười của nàng làm Thôi Thời Chiếu lóa mắt, phải dời mắt đi: “Dù cho như vậy, nếu xảy ra chuyện gì lúc muội đang ở đây, thì bà và mẹ ta sẽ trách tội ta. Người này vô cùng xảo quyệt, từ lúc bị mang vào trong phủ vẫn chưa mở miệng nói với ta một câu nào. Chưa chắc muội đã đạt mục đích đâu.”

Gia Nhu nói: “Khó khăn lắm mới tìm được người, kiểu gì biểu huynh cũng phải cho muội vào thử xem chứ? Muội là nữ, hắn sẽ không đề phòng nhiều đâu. Huynh cứ ở ngay ngoài cửa chờ muội đi.”

Thôi Thời Chiếu suy nghĩ một chút, rồi bảo người trông coi mở khóa ra, lại không yên tâm nói thêm: “Ta ngay ở ngoài cửa, nếu có chuyện, muội hô một tiếng, ta sẽ vào ngay.”

Gia Nhu gật đầu, một mình đi vào trong phòng.

Trong phòng cực kỳ tối tăm, sàn nhà bừa bộn, quần áo cùng đồ ăn lung tung khắp nơi, trong không khí bốc mùi mốc meo. Gia Nhu lấy khăn che mũi, cố gắng chọn những chỗ sạch sẽ để đặt chân, gọi nho nhỏ: “Tôn tiên sinh?”

Trong phòng không có người trả lời, trên giường và trên sập cũng đều không thấy bóng người.

Gia Nhu tìm một lúc, mới phát hiện một bóng người bị trói gô ngồi im trong góc phòng, tóc tai bù xù, y phục trên người lộn xộn không thể tả, trông như chết rồi.

Gia Nhu đi tới, ngồi xổm trước mặt người kia, đưa tay phải cởi trói cho hắn: “Tôn tiên sinh, thật có lỗi…” Tay nàng mới vừa đụng vào Tôn Tòng Chu, đã bị Tôn Tòng Chu nghiêng người tránh, nàng lại định cởi lần nữa, hắn lại tách ra lần nữa, như vậy mấy lần liền, Tôn Tòng Chu rốt cục tức giận nói: “Đừng đụng vào ta! Cút ngay!”

Giọng hắn trầm thấp mà khàn khàn, có vẻ mệt mỏi yếu ớt. Hiển nhiên là mấy ngày nay không ăn uống gì, người hắn rất yếu, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất.

Gia Nhu đỡ Tôn Tòng Chu ngồi xong, ngồi ngay trước mặt hắn nhỏ nhẹ nói: “Ta còn tưởng tiên sinh là người câm đấy.”

Tôn Tòng Chu hừ lạnh một tiếng, rũ tóc xuống lạnh lùng nhìn nàng. Những cô nương khác mà nghe lời vô tình như vậy đã sớm không chịu nổi rồi, thế mà cô nương này vẫn cười được. Dễ hiểu thôi, muốn cầu cạnh mà, tất nhiên phải mặt dày rồi.

“Lần này mời tiên sinh đến, là muốn tiên sinh chữa bệnh cho phu quân của ta. Tiên sinh có điều kiện gì, cứ việc nói ra, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ làm giúp tiên sinh.” Gia Nhu tiếp tục nói.

Tôn Tòng Chu không nói lời nào, Gia Nhu nghiêng người nói tiếp: “Nghe nói tiên sinh say mê nghiên cứu y thuật, ta có thể giúp tiên sinh tìm những sách thuốc của tiền triều đã thất truyền, hoặc giúp tiên sinh tìm những dược liệu hiếm có trong thiên hạ thay cho tiền xem bệnh, tiên sinh thấy thế nào?”

Tôn Tòng Chu nhìn nàng, cuối cùng rít ra mấy từ giữa kẽ răng: “Phu quân cô là Lý Diệp chứ gì? Ta không trị.”

“Vì sao vậy? Phu quân ta từng đắc tội tiên sinh thế nào? Ta nhận lỗi thay chàng với tiên sinh trước.” Gia Nhu chắp tay nói.

“Ta vất vả trị liệu hơn nửa năm, không lấy tiền xem bệnh, chỉ cần Lý Diệp cưới em gái ta. Lý Diệp không cưới, ta không trị.” Tôn Tòng Chu lạnh lùng nói.