Tàng Châu

Chương 82



Edit: Châu

Thái Châu có hai dòng sông chảy qua, một là sông Hoài, hai là sông Nhữ. Sông Nhữ thường xẩy ra lũ lụt, nước ngập tràn bờ, dân chúng hai bên bờ sông khổ không thể tả. Từ khi tiếp nhận chức vụ Tiết Độ sứ Hoài Tây, Ngu Bắc Huyền triển khai gia cố đê, khơi thông dòng chảy, đồng thời xây dựng hệ thống kênh mương tưới tiêu cho đồng ruộng, hai năm qua Thái Châu từ từ phát triển, trở thành đô thị phồn hoa.

Lúc Gia Nhu tới được huyện Nhữ Dương thuộc địa phận Thái Châu thì đúng vào ngày Hội chùa đầu xuân, trên đường vô cùng náo nhiệt.

Bọn họ vào một nhà khách, hai phủ binh ở một gian phòng, một mình Gia Nhu ở một gian khác. Lần này ra ngoài, mấy người đều ăn mặc giản dị, cũng rất ít giao tiếp với người ngoài. Chưởng quỹ chỉ biết nhóm người này chi tiêu rộng rãi, là loại khách trọ thích yên tĩnh, thì luôn đảm bảo phục vụ rượu ngon thức ăn đầy đủ, thường ngày cũng không hề nhiều chuyện làm gì.

Một phủ binh gõ cửa phòng Gia Nhu, nói với nàng: “Quận chúa, đây là cuốn địa chí của huyện Nhữ Dương, bên trong có cả bản đồ vùng xung quanh. Mặt khác, thuộc hạ đã nghe ngóng được, đúng là vị phu nhân kia đang lên chùa Thiên Phong lễ phật, có rất nhiều nha binh đi theo bảo vệ. Sợ là không dễ tiếp cận đâu ạ.”

Gia Nhu cầm lấy cuốn địa chí, mở ra xem xét địa hình.

Ngu Bắc Huyền tin tưởng Thường Sơn nhất, nhất định sẽ cho Thường Sơn đi theo bên người. Theo trí nhớ của Gia Nhu kiếp trước, hiện giờ người lãnh binh bảo vệ Ngụy thị hẳn là Trần Hải, một thuộc hạ thân tín khác. Trần Hải trẻ hơn Thường Sơn, kinh nghiệm trong quân cũng ít hơn, dễ đối phó hơn so với Thường Sơn.

Theo như lời Trương Hiến thì sẽ có một ít quân đội giả danh làm giặc cỏ đánh lén Thái Châu, chắc hai ngày tới sẽ có hành động. Kế hoạch của Gia Nhu là, bọn họ sẽ lẻn vào chùa Thiên Phong, trốn trong núi. Đến thời điểm bên kia có hành động, bọn họ sẽ gây ra thêm chút hỗn loạn trong thành. Như vậy Trần Hải sẽ phải điều một phần binh lực xuống núi, bọn họ có thể nhân cơ hội giữ được Ngụy thị.

Nếu Mộc Cảnh Thanh không thể tới đúng hạn, thì sẽ bỏ qua cơ hội tốt lần này. Quảng Lăng Vương bên kia chưa chắc đã chờ được.

Gia Nhu đang cau mày trầm tư, bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Nàng gật đầu với phủ binh, cầm lấy dao găm đang đặt trên bàn. Phủ binh đi tới cạnh cửa, hạ giọng hỏi: “Ai?”

“Ta đây.” Bên ngoài vang lên một thanh âm quen thuộc, “A tỷ, tỷ có ở bên trong không?”

Phủ binh nghe vậy, lập tức mở rộng cửa. Mộc Cảnh Thanh đã đứng ngoài cửa từ đời nào, nhảy phắt vào phòng, đi tới trước mặt Gia Nhu. Vóc dáng cậu lại cao thêm một chút, da dẻ cũng trắng trẻo hơn, mặc dù cậu chỉ mặc áo chòang mầu lam bình thường, nhưng không che giấu được sự sắc sảo trên người.

“A đệ!” Gia Nhu túm lấy cánh tay Mộc Cảnh Thanh, chợt thấy xúc động. Rõ ràng mới chỉ không gặp có mấy tháng, thế mà trông cậu đã trưởng thành hơn bao nhiêu.

Phủ binh biết điều lui ra ngoài, lại đóng cửa lại, để căn phòng cho riêng hai chị em.

“Đệ nhận được thư của A tỷ thì lập tức lên đường ngay đấy. Mỗi ngày chỉ ngủ có một hai canh giờ thôi, có kịp không?” Mộc Cảnh Thanh khoe khoang, “Nếu đệ biết A tỷ gặp đệ mà lại vui thế này, thì đệ đã đi liên tục không ngủ để tới nhanh hơn rồi.”

Gia Nhu kéo cậu ngồi xuống, rót cho cậu chén nước: “Đi như thế là đã đủ mệt nhọc rồi, mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?”

Mộc Cảnh Thanh cầm chén nước, uống ừng ực, thấy vẫn chưa đã, cậu cầm cả cái ấm lên ngửa cổ tu một lèo, lau miệng xong mới nói: “Mọi người đều tốt cả, tỷ không phải lo. Trông tỷ hơi gầy đấy, nhà họ Lý đối xử với tỷ không tốt à?”

Nhắc đến Lý diệp, ánh sáng trên mặt Gia Nhu lập tức nhạt đi.

“Sao thế, hay là tỷ cãi nhau với anh rể rồi hả ?” Mộc Cảnh Thanh hỏi tới. Rõ ràng lần trước viết thư về nhà, chị gái còn nói mọi chuyện đều tốt. Nhưng vẻ mặt này nhìn sao cũng thấy chẳng tốt tý nào.

Gia Nhu lắc đầu, chỉ nói: “Không, chàng đi Hồ Châu có việc, không biết chuyện ta đến đây đâu. Do ta biết được kế hoạch của Quảng Lăng Vương, nên muốn đền đáp ân tình ngài ấy đã giúp chúng ta mấy lần. Nhưng vì đệ không biết tình hình Thái Châu bên này, nên ta phải đích thân đến đây.”

“A tỷ, trước đây tỷ từng tới Thái Châu à? Tỷ làm đệ cảm giác là tỷ rất quen thuộc với vùng này đấy.” Mộc Cảnh Thanh nói, cậu là người duy nhất trong nhà không biết chuyện nàng từng có liên quan đến Ngu Bắc Huyền, cho nên tất nhiên thấy lạ với việc Gia Nhu biết rõ nơi này.

Đây là nơi kiếp trước nàng từng sống trong chín năm trời, mỗi gốc cây ngọn cỏ đều đã in vào trong đầu, muốn quên cũng không được. Đó cũng là một trong những lý do khiến từ khi đến đây, nàng vẫn luôn ở trong khách sạn, hàng ngày rất ít khi ra ngoài, cũng là vì sợ thấy cảnh sinh tình.

“Lần này chúng ta dự kiến bắt cóc mẹ đẻ Ngu Bắc Huyền, các người đều là nam giới, tay chân không biết nặng nhẹ thế nào, vạn nhất làm tổn thương đến lão phu nhân thì chẳng phải sẽ kết thù với Ngu Bắc Huyền hay sao? Cho nên ta phải ở đây để làm sao cho tốt nhất.” Gia Nhu đáp qua loa.

Mộc Cảnh Thanh cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu: “Vậy kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”

Gia Nhu lấy cuốn địa chí mà phủ binh vừa đưa cho nàng mở ra trên mặt bàn, vừa chỉ vào địa hình vùng núi xung quanh chùa Thiên Phong, vừa nói tỉ mỉ với cậu.

*



Mấy ngày sau, bỗng có mấy đám giặc cỏ bắt đầu quấy nhiễu Thái Châu, thậm chí chúng còn chiếm được huyện lỵ của huyện Ngô Phòng. Tri huyện Ngô Phòng hốt hoảng trốn mất, làm cho cả huyện bàng hoàng.

Tiếp theo, ngay huyện Nhữ Dương bên này cũng bị tấn công, kho chứa của huyện bị cướp sạch, con gái Tri huyện không rõ tung tích.

Trong thành lập tức tăng cường tuần tra, kiểm soát, cũng phái người đến chùa Thiên Phong đưa tin.

Trong ngoài chùa Thiên Phong đều có lực lượng quân sự hùng hậu canh gác, mấy ngày nay còn phong tỏa toàn bộ núi. Ngụy thị ngồi tĩnh tọa ở thiền phòng phía Tây, nghe vú già báo cáo, thì hỏi: “Giặc cỏ làm loạn à?”

Vú già gật đầu: “Tin tức của huyện Ngô Phòng chắc cũng đến tay Sứ quân rồi chứ ạ? Chỉ cần Sứ quân lĩnh binh đi dẹp loạn, thì chỉ tý thôi là sẽ diệt sạch đám giặt cỏ không biết trời cao đất dày kia.” Trong lòng dân chúng, Ngu Bắc Huyền là người đánh đâu thắng đó .

Ngụy thị thì không nghĩ như vậy. Trước mắt Ngu Bắc Huyền không có ở Thái Châu, nếu có người mượn cơ hội này cố tình thăm dò thì sao, chẳng biết thật hư như nào? Ngụy thị không thể an tâm, bèn sai vú già đi tìm Trần Hải đến, Trần Hải trả lời: “Lão phu nhân không cần lo đâu ạ. Sứ quân đã chuẩn bị đầy đủ rồi, việc ở huyện Ngô Phòng tự có người xử trí. Hơn nữa trong triều còn có Thư Vương che chở, không sao đâu. Trước mắt huyện Nhữ Dương không an toàn lắm, hay là mời lão phu nhân về Ngu viên luôn ạ?”

Ngụy thị lắc lắc đầu, nói: “Ta tới đây cầu phúc cho Đại lang, đã nói là sẽ ở đủ bẩy bẩy bốn chín ngày, không thể thiếu một ngày nào được. Bằng không tâm không thành, Phật tổ sẽ giáng tội đấy.”

Trần Hải vốn còn muốn tiếp tục khuyên vài câu, nghe thấy bên ngoài có người gọi, liền cúi đầu xin ra.

Trần Hải ra khỏi thiền phòng, thì có thuộc hạ đến bẩm báo: “Trong thành vừa xảy ra xung đột giữa Quan phủ và dân chúng. Tri huyện sợ lực lượng của phủ nha không đủ, phái người đến cầu viện chúng ta. Xin ngài cho ý kiến, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Trần Hải suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nhiệm vụ của chúng ta lúc này là bảo vệ an toàn cho Lão phu nhân, dù trong huyện phát sinh chuyện gì chăng nữa, thì chúng ta cũng không thể tự ý rời khỏi nơi này.”

“Thế nhưng người đến nói là có rất nhiều dân chúng thương vong, Tri huyện không kiểm soát được tính hình, chỉ sợ…”

“Trần Hải.” Ngụy thị vịn tay vú già ra ngoài cửa, “Ta chỉ là một bà lão, nào cần đông người bảo vệ đến vậy? Nếu trong thành có chuyện lớn xảy ra, thì anh mau dẫn người đi xem xem, biết đâu lại xoay chuyển được tình hình.”

“Nhưng thưa phu nhân…” Trần Hải do dự không dám quyết định.

Ngụy thị nắm chặt chuỗi hạt trong tay, nhắm mắt lại nói: “Ta ở đây ăn chay niệm phật, chính là vì muốn làm việc thiện. Giờ các anh thấy chết không cứu, chẳng phải phá hoại hết công sức của ta hay sao? Nếu chuyện to ra, Hoài Tây sẽ gặp phiền toái lớn đấy. Mau đi đi.”

Trần Hải biết lão phu nhân nói rất đúng. Nếu chuyện to ra, việc sứ quân không có ở Thái Châu sẽ vỡ lở mất. Suy nghĩ chốc lát, anh ta nói: “Thuộc hạ chỉ mang theo một nhóm người, sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện trong thành thì sẽ trở về ngay ạ.”

Ngụy thị gật đầu, nhìn Trần Hải rời đi.

Trong viện có một cây bồ đề cổ thụ rất cao, cành lá xum xuê, những bông hoa năm cánh nhỏ xíu màu trắng như những ngôi sao rải rác trong đám lá to xanh. Ngụy thị thở dài, từ từ quay vào trong thiền phòng, cho vú già ra ngoài, còn bản thân ngồi tụng kinh một mình.

Được một lúc, bà ngửi thấy một mùi hương là lạ, trước mắt tối dần, Ngụy thị nghiêng người ngã xuống sập.

*

Trong lều chủ tướng của Quảng Lăng Vương ở Lộ Châu xa xôi, mấy vị tướng đang cùng nhau nghị sự. Lý Diệp ngồi ở phía sau bức mành, vị trí có thể nghe được rõ ràng những lời đàm luận của họ. Mấy lần giao chiến với Tiết Độ sứ Ngụy Bác là Điền Tự, mười vạn đại quân đều không thể chiếm được lợi thế nào, nếu tiếp tục kéo dài, đối với việc cung cấp lương thảo và quốc khố mà nói, đều là gánh nặng rất lớn.

Huống hồ Lý Diệp biết, mấy năm này đình chiến, quốc khố nhìn thì có vẻ dồi dào, nhưng trong kinh thành có bao nhiêu kẻ nhòm ngó đến, giờ này không biết đã bị tham nhũng mất bao nhiêu. Trận chiến này cần phải tốc chiến tốc thắng. Kế hoạch ban đầu là phái Vương Thừa Nguyên dẫn theo hai vạn quân băng qua Thái Hành, quyết liệt tấn công trấn Lô Long, lại điều một phần binh lực ngăn cản Tiết độ sứ Ngụy Bác.

Như vậy, binh lực bị phân tán, Ngu Bắc Huyền đang ẩn nấp đâu đó có thể lợi dụng cơ hội ra tay.

Nhưng bỗng dưng Điền Tự lại dẫn quân đến cách không xa chỗ đóng quân, dường như có ý muốn nghênh chiến trực diện.

Lúc trước trong lều đã chia ra mấy loại ý kiến, tranh luận không ngớt.

Lý Diệp cầm một quân cờ, quan sát toàn bộ ván cờ, tạm thời còn chưa quyết định được sẽ đặt quân cờ này vào vị trí nào. Lý Thuần đã làm cho Lý Diệp một tấm mặt nạ bằng bạc, tiện cho chàng ra vào quân doanh, nhưng chàng vẫn chưa dám lộ diện. Những năm này mặc dù không thường đi lại ở Kinh thành, người biết chàng rất ít, nhưng dạo gần đây chàng đi lại nhiều hơn, cũng có khả năng sẽ bị nhận ra.

Âm thanh phía ngoài cuối cùng cũng ngớt, Lý Thuần vén mành đi vào, ngồi xuống đối diện Lý Diệp, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ không quyết định chắc chắn được, nên ta phải tới hỏi cậu. Đại binh của Điền Tự đang áp trận, binh lực tương đương với chúng ta, nếu lúc này phân tán binh lực để tấn công Lô Long, thì bên này thắng bại khó liệu. Nhưng nếu không đi, lúc giao chiến, nếu Tiết Độ sứ Lô Long dẫn viện quân đến, tình hình sẽ vô cùng bất lợi đối với chúng ta.”



Lý Diệp nghe xong thì trầm mặc không nói.

“Ngọc Hành, cậu đang có tâm sự thì phải? Từ trước tới nay cậu luôn rất quyết đoán, chưa bao giờ do dự, lần này hình như lần chần hơn rất nhiều. Chẳng lẽ còn có hậu chiêu gì chăng? Nói cho ta nghe xem nào.”

Lý Diệp thở dài một tiếng: “Không nói dối ngài, ta trở nên sợ chết hơn rồi.”

Lý Thuần nở nụ cười: “Giải thích chuyện này như nào?”

Lý Diệp lắc đầu, nói ngược lại: “Theo ý của ngài, là vẫn muốn cho Vương Thừa Nguyên thử mạo hiểm một lần hử? Nếu như vậy, khi chúng ta chính diện đối đầu với Điền Tự, thì binh lực sẽ ít hơn Điền Tự. Đúng là có thể phái một đội tiên phong, phòng thủ trên đường hành quân của Tiết độ sứ Lô Long, làm chậm tiến trình hành quân. Còn bên này chúng ta sẽ tốc chiến tốc thắng.”

“Cậu không quên đấy chứ, coi như không có Tiết độ sứ Lô Long, thì còn có Ngu Bắc Huyền đang rình rập, chờ thời hành động đấy? Mục tiêu của y chính là loại trừ ta.”

Lý Diệp nói: “Ta đã tới đây thì nhất định sẽ chiến đấu tới cùng với bọn chúng, bảo đảm ngài an toàn.”

Lý Thuần yên lặng nhìn Lý Diệp: “Dường như cậu bị phân tâm vì nghĩ tới người kia, nhưng đây là chiến trường mà. Ngọc Hành, cậu nói mình sợ chết, là vì muốn cùng nàng đến cuối đời, cho nên mới để bị bó tay bó chân.”

Trong mắt Lý Thuần thoáng lướt qua một tia tình cảm bi thương.

Lý Diệp hỏi: “Sao ngài lại nghĩ như vậy?”

Lý Thuần đứng lên, quay lưng lại với Lý Diệp: “Cậu có cho là ta đang kích động quá hay không, cho nên mới nói mấy lời như vậy? Trước khi cậu đến, coi như phải đối mặt với cục diện khó hơn nữa, nhưng ta đều không nghĩ sẽ cầu viện cậu. Ta biết sau khi cưới vợ, thì cô nàng kia ảnh hưởng tới cậu càng lúc càng nhiều, thậm chí ảnh hưởng đến cả lý trí và phán đoán của cậu. Ta lo có một ngày, cậu sẽ vì nàng rời xa ta. Vì lẽ đó từ lúc chủ động xin ra trận đến giờ, ta vẫn luôn nỗ lực tách khỏi cậu, độc lập hoàn thành trận chiến này.”

Lý Diệp bình tĩnh nói: “Coi như không có ta, ngài cũng nhất định sẽ thắng. Ta chưa bao giờ hoài nghi việc đó. Nếu ngài thấy ta làm mưu sĩ không tận lực, ta xin nhận lỗi với ngài.” Nói rồi định quỳ xuống đất.

Lý Thuần kéo chàng lại: “Làm gì vậy! Vì lo lắng ta, nên cậu mới chạy tới đây, trong lòng ta vô cùng vui mừng. Nếu có thể, ta cũng không muốn đưa cậu vào hiểm cảnh chút nào. Cậu biết đấy, trong lòng, ta chưa bao giờ coi cậu là mưu sĩ bình thường. Ngày mai trở về Kinh thành đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”

Lý Diệp thấy Lý Thuần hiểu lầm, muốn giải thích vài câu. Phượng Tiêu bước vào, thấy không khí trong trướng hơi là lạ thì vội vã cúi đầu: “Có thám tử báo tin lại, là trấn Ngụy Bác đang xảy ra chuyện gì đó thì phải, Tiết độ sứ Ngụy Bác đột nhiên lui binh lại mười dặm, phải chăng định dụ chúng ta vào sâu hơn ạ?”

Hai người tạm thời hạ xuống tâm tình riêng, cất bước đến cạnh bản đồ treo phía trước.

Lý Thuần hỏi: “Điền Tự có ý gì đây nhỉ? Bình thường hai bên giao chiến, một bên giả vờ thua để dụ địch đuổi theo, thì mới lui quân chứ. Giờ đôi bên chưa giao chiến, chính là thời điểm quân lính đang tranh chấp về tinh thần, Điền Tự bỗng nhiên lui quân, thế chẳng phải tự chặt đứt oai phong của chính mình hay sao?”

Lý Diệp đã sớm phát hiện ra đấu pháp lần này của Điền Tự thay đổi hẳn, không xốc nổi như trước, chắc chắn đã được Ngu Bắc Huyền chỉ điểm đằng sau. Bởi vậy chàng mới chần chừ chưa đưa ra giải pháp đôí phó, nhằm kích động Điền Tự. Thế nhưng rõ ràng sắp khai chiến đến nơi, Điền Tự lại lùi về phía sau, hẳn là phải có chuyện gì xảy ra rồi.

“Báo cáo!” Một binh lính kêu lớn ở bên ngoài.

Phượng Tiêu ra ngoài, nói chuyện cùng binh sĩ kia chốc lát, rồi quay trở lại: “Quảng Lăng Vương, thám tử cài cắm dọc đường từ cửa ải đến đây báo lại là mới đây, có một người cưỡi khoái mã từ phía tây đi vào địa phận Ngụy Châu. Sau đó ít lâu thì có hai người ăn mặc rất kín đáo, toàn thân chùm kín vượt qua tất cả mọi cửa ải, đi về phía tây. Tạm thời chưa biết được là người phương nào.”

Lý Thuần nhìn Lý Diệp, không biết việc này có liên quan gì. Lý Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi đi hỏi lại một chút, xem có phải một người trong đó cưỡi một thớt ngựa toàn thân đen tuyền, bốn chân trắng như tuyết hay không, rồi báo lại đây.”

Phượng Tiêu nghe lệnh rời đi. Lý Thuần lúc này mới phản ứng lại: “Ta nhớ hình như Thánh Nhân có ban cho Ngu Bắc Huyền một thớt ngựa Mông Cổ, chính là loại có hình dáng như cậu nói đấy. Chẳng lẽ Ngu Bắc Huyền đột ngột rời đi à? Từ đầu tới cuối y không hề lộ diện, vì sao nhỉ?”

Lý Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết, chàng cho giặc cỏ tấn công Thái Châu, mục đích là làm cho Ngu Bắc Huyền phải phân tâm, chứ cũng tự biết là không có khả năng buộc y quay về. Hơn nữa chỉ là một đám giặc cỏ, binh lính Ngu Bắc Huyền để lại Thái Châu thừa sức ứng phó. Như này thì nhất định đã xảy ra những biến cố khác.

Sau thời gian cạn một tuần trà, Phượng Tiêu mang tin tức về, xác nhận đúng là có một con ngựa như Lý Diệp nói. Bọn họ không dám lộ mặt thật gặp người nào, chỉ vội vã lẻn vào Ngụy Châu, không còn nghi ngờ gì, đó chính là Ngu Bắc Huyền.

“Nếu Ngu Bắc Huyền đã đi rồi, tất Điền Tự sẽ không dám đánh chính diện chúng ta nữa, như vậy ta phải thay đổi phương án tác chiến thôi. Ta sẽ triệu bọn họ quay trở lại nghị sự luôn.” Lý Thuần hưng phấn vén rèm rời đi.

Thế nhưng trong lòng Lý Diệp vẫn tồn tại một dự cảm xấu mơ hồ. Chàng không nghĩ ra được là có chuyện gì mà có thể khiến cho Ngu Bắc Huyền bỏ lại toàn bộ chiến cuộc, bất chấp nguy cơ bị Thư Vương hỏi tội mà lại rời khỏi nơi đây. Hơn nữa không hiểu chuyện này là khách quan hay do người nào đó làm ra? Nghi ngờ như vậy là bởi vì mưu tính của Ngu Bắc Huyền có khi còn hơn cả chàng.

Tiếp theo đó, Lý Diệp nhận được tin do Trương Hiến truyền đến: Quận chúa đã biết thân phận của Tiên sinh, với lại, tháng trước Quận chúa đã rời Kinh thành, đi vào địa phận Thái Châu.