Tàng Châu

Chương 84



Edit: Châu

Gia Nhu chỉ định thăm dò Ngu Bắc Huyền xem có phải y thật muốn giết nàng hay không, nên lúc ở trong hang bèn giả vờ ngất xỉu. Sau đó trên đường xuống núi, do quá mệt mỏi nên nàng mê man ngủ thật.

Nàng mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình ở kiếp trước, rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt nàng. Sau đó hình ảnh biến thành cảnh đối đầu giữa Ngu Bắc Huyền cùng quân đội triều đình ở Từ Châu, nàng nhìn thấy Ngọc Hành tiên sinh bên phe đối diện. Ngọc Hành mặc aó bào mầu xanh nhạt, ngồi trên xe lăn, gầy trơ xương, hai bên tóc mai bạc trắng.

Sau đó những người bên cạnh Ngọc Hành tiên sinh đều biến mất, nàng đánh bạo tiến đến lật tấm mặt nạ trên mặt Ngọc Hành ra, dưới mặt nạ là khuôn mặt Lý Diệp, còn nở nụ cười với nàng.

Nàng ngồi xổm xuống trước mặt chàng, truy hỏi tại sao chàng lại biến thành như vậy. Nhưng chàng không nói gì, cưỡi mây đi mất.

Gia Nhu mở choàng mắt, trong chốc lát chưa thể thích nghi được với ánh sáng xung quanh. Nàng muốn đứng dậy, nhưng chỉ thấy cả người yếu ớt vô cùng, không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Có một bóng người mơ hồ ngồi ở bên giường, nàng há miệng, chỉ nói được một chữ: “Nước…”

Người kia đứng dậy rót một chén nước mang lại, đỡ nàng ngồi dậy, kề chén tới miệng nàng. Nước mát tràn vào cổ họng, cảm giác khô khốc như đang ăn cát dần dần giảm bớt.

Gia Nhu uống nước xong thì nhỏ nhẹ nói: “Xin đa tạ, xin hỏi đây là chỗ nào?”

Người phía sau trả lời nàng: “Đây là Ngu viên.”

Gia Nhu đột nhiên chống tay đứng dậy, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy thị. Không trách nàng vẫn luôn cảm thấy có mùi thuốc đâu đây, chắc là mùi trên người Ngụy thị.

Ngụy thị đặt chén nước lên bàn ở đầu giường, nói: “Cháu đã ngủ ba ngày ba đêm, nên ăn một chút nhé? Ta nấu bánh canh dễ tiêu, hoặc nấu cháo cho cháu nhé? Rồi sẽ rán thêm một ít bánh bột mềm cuộn rau cải, nhưng nên ăn ít thôi.”

Gia Nhu quả thật hơi đói bụng, nên nói nhỏ: “Có phiền phu nhân quá không ạ?”

Ngụy thị cười nói: “Ta ở Ngu viên này từ trước đến giờ đều chỉ mỗi mình, thêm mấy đứa bé cùng vú già. Hiếm khi có một vị khách, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt rồi. Cháu chờ tý nhé.” Nói xong cũng không chờ Gia Nhu nói lại, bà liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trong sinh hoạt hàng ngày, Ngụy thị rất ít khi nhờ vả người khác, dù Ngu Bắc Huyền mua cho bà rất nhiều tỳ nữ vú già hầu hạ, nhưng bà vẫn tự làm nhiều việc. Không cho bà làm, ngược lại lại làm bà không vui.

Gia Nhu nhân tiện nhìn xung quanh một chút, không ngờ đây chính là phòng ngủ của nàng ở Ngu viên trong kiếp trước! Ngoại trừ không có váy áo, đồ trang sức cũng như những đồ lặt vặt của nàng, còn lại đồ đạc, bức bình phong, thậm chí tấm thảm trải trên sàn, đều giống đời trước như đúc.

Gia Nhu cười tự giễu, không ngờ đi quanh một vòng rồi lại về chốn cũ. Sở dĩ nàng tính toán bắt Ngụy thị cũng vì một chút tư lợi. Ngụy thị nhân từ, mà Ngu Bắc Huyền lại rất có hiếu. Vạn nhất nàng bị Ngu Bắc Huyền bắt được, chỉ cần Ngụy thị muốn tha cho nàng, thì Ngu Bắc Huyền sẽ không thể nào giết nàng được, sau này nhất định còn có cơ hội chạy trốn từ nơi này.

Ngu Bắc Huyền mới trở về từ vùng Hà Sóc, sẽ có khối phiền phức khác chờ y, tạm thời chắc không rảnh mà chạy sang bên này được.

Trên bệ cửa sổ bày một cái bình sứ trắng cao cổ, bên trong cắm mấy cành hoa đào mầu rất nhạt. Bên ngoài cảnh xuân thật tươi đẹp, đúng vào mùa trăm hoa đua nở. Gia Nhu tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm nụ hoa xuân đến xuất thần.

Một lát sau, Ngụy thị cùng tỳ nữ bưng khay vào trong phòng. Gia Nhu vội vã vén chăn xuống giường, ngoan ngoãn ngồi xuống sập.

Tỳ nữ lấy đồ ăn trong khay ra, đặt từng thứ một lên bàn. Mỗi đĩa chỉ có một chút đồ ăn, chay mặn phối hợp, có đậu phụ, rau dền, có cá có thịt. Gia Nhu đã quá đói, thấy cả thịt cũng ngon miệng, một loáng đã quét sạch bách thức ăn trên bàn.

Nàng cũng chưa ăn no lắm, nhưng không ăn dám nhiều hơn, chỉ nói lời cảm ơn với Ngụy thị.



Ngụy thị sai tỳ nữ thu dọn bàn ăn, rồi nói với Gia Nhu: “Cháu có nhận ra cơ thể mình có gì khác không?”

Gia Nhu suy nghĩ cẩn thận, rồi trả lời: “Gần đây luôn thấy hết hơi hết sức, không muốn ăn uống gì. Lão phu nhân, cháu bị bệnh gì đấy ạ? Người cứ nói thật đừng ngại.”

Thật là một đứa nhỏ ngốc ngếch. Ngụy thị chậm rãi nói: “Không phải bị bệnh, mà là cháu có thai.”

Gia Nhu sững sờ, có con? Đúng là tháng này nàng chưa có nguyệt tín, còn tưởng rằng do đường xa xóc nảy, nên bị muộn vài hôm chứ. Không ngờ thế mà lại mang thai? Theo bản năng Gia Nhu lấy tay vuốt vuốt bụng dưới bằng phẳng, hỏi một cách khó tin: “Người chắc chắn không chẩn sai chứ ạ?”

Kiếp trước nàng từng khốn khổ về đường con cái, đời này mới gả cho Lý Diệp có mấy tháng, thế mà đã mang thai rồi. Bảo sao không bất ngờ cơ chứ? Bất ngờ qua rồi, thì thấy vừa mừng vừa lo. Đây là con của nàng cùng Lý Diệp, hai người vậy là huyết mạch nối liền. Nhưng đứa trẻ này đến thật không đúng thời điểm. Nàng thì đang bị giam cầm, cha nó thì lại đang ở cách xa ngàn dặm, chỉ trông mong vào người mẹ này bảo vệ nó.

Ngụy thị nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Gia Nhu thì nói: “Lúc cháu ngủ, ta đã khám đi khám lại, hẳn là không sai. Nhưng trước mắt còn một việc cần giải quyết đây, cháu có biết mình trúng độc không? Nếu muốn bảo vệ thai nhi, trước hết phải bức hết độc từ trong cơ thể ra đã.”

Gia Nhu hốt hoảng: “Độc từ đâu ạ?” Cả ngày nàng đều ở trong nhà, không thể tiếp xúc với thứ gì có độc được. Ngụy thị thấy nàng không biết gì, nghĩ chắc chắn là có kẻ ngấm ngầm âm thầm hạ độc, liền thật tình bảo cho: “Loại chất độc này không mầu không mùi, nếu dùng khối lượng nhỏ, thì không hại đến tính mạng người, nhưng sẽ gây ảnh hưởng đến đường con cái. Lần này có thể mang thai, là do có một khoảng thời gian cháu không tiếp xúc với thứ độc kia, thêm nữa cháu đang trẻ khỏe, vì thế đã bảo vệ được em bé. Thế nhưng nếu chưa trừ hết được độc trên người, thì đối với cả mẹ lẫn con đều là mối họa.”

Kẻ nào mà tâm địa ác độc như thế, muốn nàng tuyệt hậu đây?! Trước tiên Gia Nhu nghĩ đến người của Lý gia, Lý Giáng và Trịnh thị dù cho không thích nàng, cũng sẽ không để Lý gia tuyệt hậu. Còn lại nhà anh ca và nhà anh hai, không biết ai hạ độc đây. Phải chăng có người nào sợ nàng sinh con trai, sẽ trở thành cháu đầu của họ Lý, uy hiếp đến lợi ích của bọn họ chăng?

Gia Nhu không kềm được, nàng kéo tay Ngụy thị, nói: “Xin phu nhân nhân từ cứu con cháu với.”

Ngụy thị gật đầu nói: “Cháu yên tâm, Lương y như từ mẫu, ta sẽ không thấy chết mà không cứu. Hai ngày tới, cháu cần tập trung ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, chờ sau hai ngày, ta sẽ thử tiêu độc cho.”

“Cảm ơn phu nhân.” Gia Nhu vái Ngụy thị, Ngụy thị kéo tay nàng, nói: “Không cần như vậy. Cháu và ta gặp gỡ cũng là duyên phận.” Huống chi vị nương tử này suýt chút đã trở thành con dâu bà.

“Không biết phu nhân có thể tìm ra được là loại độc nào không? Cháu cũng muốn biết xem ai đã hạ thủ.” Gia Nhu nói.

Ngụy thị nói: “Tên loại độc này thì ta đã quên rồi, chỉ mang máng nhớ là thủa mới đầu thì nó xuất hiện trong cung, cho cung nữ dùng, phòng ngừa các cung nữ được sủng ái rồi có thai. Sau đó dần dần được các Tần phi dùng khi tranh sủng.”

Hóa ra là từ trong cung mà ra, mà người trong nhà có liên hệ mật thiết với trong cung thì chỉ có Vinh An huyện chủ mà thôi. Gia Nhu nắm chặt các ngón tay, tạm đè nén lửa giận trong lòng, lại hỏi Ngụy thị: “Xin hỏi phu nhân một việc nữa ạ. Người có biết trên đời này có cách gì làm cho diện mạo người ta thay đổi hoặc làm cho trông già yếu hơn hay không?”

Ngụy thị nhắm mắt trầm tư, chậm rãi nhớ lại: “Hẳn là có. Tỷ như có loại viên thuốc bí ẩn gọi là Dịch dung đan đã thất truyền, có người nói có thể khiến khuôn mặt người ta thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn. Còn có một loại thuốc có độc tính, có thể làm ảnh hưởng đến xương cốt, làm hại cơ thể, làm cho người ta trông bệnh hoạn hoặc có vẻ già nua.”

Lúc trước, Gia Nhu vẫn suy đoán, kiếp trước Lý Diệp biến thành như vậy, có thể là bởi vì bị trọng thương trên chiến trường, nên mới tổn thọ. Nhưng giờ nàng phát hiện ra, không ngờ mình đã bị trúng độc, tự nhiên liên tưởng đến, cũng có thể là Lý Diệp cũng đã trúng độc chăng. Còn chuyện ai hạ độc thì tạm thời nàng chưa có tâm tình xét đến.

Ngụy thị đứng dậy nói: “Cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi đây.”

Gia Nhu vội vã đứng dậy theo: “Không biết phu nhân có thể giúp cháu một chuyện được hay không? Có một người bạn hiện đang chờ tin tức của cháu ở trong thành Nhữ Dương. Cháu sợ người ta lo lắng, liệu người có thể giúp cháu đưa tin ra ngoài được không?”

Ngụy thị nhìn Gia Nhu, dường như hơi do dự.

Gia Nhu vội nói thêm: ” Xin phu nhân tin cháu. Cháu bảo đảm sẽ không làm gì bất lợi cho người và Tiết độ sứ Hoài Tây, chỉ muốn nhắn người kia rời đi thôi ạ.”

Ánh mắt của nàng chân thành, chẳng biết vì sao, Ngụy thị lại thấy có chút tình cảm thân quen và tin tưởng, cuối cùng bà đáp: “Được, ta đồng ý.”



Tin từ Ngu viên truyền ra, qua tay mấy người, rốt cục cũng đến được chỗ Mộc Cảnh Thanh. Khi đó, cậu đang dò la tin tức quanh phủ của Tiết độ sứ Hoài Tây, chờ cơ hội hành động. Mộc Cảnh Thanh biết là Ngu Bắc Huyền đã đến núi Thiên Phong, bắt chị gái đi. Lúc này tình hình của chị thế nào không rõ, nhưng trước khi tách ra thì chị ấy từng dặn cậu tuyệt đối không được hành động khinh xuất.

Nếu Mộc Cảnh Thanh chỉ có một mình thì cậu cũng chẳng ngại gì. Nhưng cậu lại là Thế tử của Vân Nam Vương, việc này sẽ liên lụy đến Nam Chiếu, không thể được việc này hỏng việc kia được.

Cũng may rốt cục nhận được tin Gia Nhu báo bình an. Trong thư chị gái bảo cậu về Nam Chiếu trước, nói nàng tự có kế thoát thân.

Lần trước trên núi Thiên Phong, chị cũng nói như vậy, nhưng vẫn bị Ngu Bắc Huyền bắt được đấy thôi. Mộc Cảnh Thanh quyết định lần này sẽ không nghe nàng, chỉ phái một số trong đám người đi theo trở về trước, còn mình thì dẫn theo mấy người khác ở lại loanh quanh Ngu viên, sẵn sàng tiếp ứng Gia Nhu bất cứ lúc nào.

***

Từ sau khi trở về thì Ngu Bắc Huyền lập tức chuẩn bị tập hợp binh lực để đi huyện Ngô Phòng đánh đuổi bọn giặc cỏ. Vốn nghĩ đấy chỉ là đám quân ô hợp, không ngờ bọn chúng được đà lấn tới, trong thời gian ngắn lại chiếm được cả một huyện.

Mà vị Huyện lệnh được Triều đình phong kia đã hốt hoảng trốn tiệt, quên cả áo giáp, dân chạy nạn thì tràn vào trong thành không ngớt. Từ khi Ngu Bắc Huyền tiếp nhận tới nay, Hoài Tây chưa từng gặp cảnh hỗn loạn như vậy, việc này cũng đã kinh động đến tận triều đình, Thiên tử đã hạ chỉ, sai y đi dẹp loạn. May mà giờ này Ngu Bắc Huyền đã về Thái Châu, bằng không hậu quả khó mà lường được.

Trường Bình hết lần này tới lần khác đến đòi gặp Ngu Bắc Huyền, nhưng đều bị Thường Sơn ngăn ở bên ngoài Phòng Nghị sự.

Trường Bình không nhịn được, phải nói: “Các ngươi có ý gì đây? Ngươi ngăn ở đây không cho ta gặp chàng, Trần Hải thì ngăn ở Ngu Viên nói Đại gia muốn nghỉ ngơi. Đừng tưởng ta không biết chàng mang một cô nàng từ huyện Nhữ Dương về đây, cho ở trong Ngu viên đấy nhé, chẳng lẽ thế cũng không cho ta hỏi rõ ràng hay sao?”

Thường Sơn chắp tay nói: “Xin Quận chúa thứ tội. Sứ quân đang có việc quân gấp, thực sự không có thời gian gặp người ạ. Đợi sau khi bọn giặc cỏ đang làm loạn này bị tóm cổ hết thì Sứ quân sẽ giải thích sau. Hiện tại mời người về trước đi ạ.”

Thường Sơn đưa tay ra ý mời, Trường Bình nhất định không chịu đi, chỉ đứng nhìn về phía phòng Nghị sự. Ngu Bắc Huyền đang ngồi trước một tấm bản đồ, chăm chú nghe mấy thuộc cấp dưới trướng nói chuyện, thi thoảng gật gật đầu, hoặc chỉ chỉ vào bản đồ nói mấy câu.

Trước khi Ngu Bắc Huyền đến Thái Châu, thì cả vùng này đang rối tinh rối mù, như rắn mất đầu. Sau khi y tới, thì như có gậy như ý trong tay, chỉ chớp mắt đã ổn định được lòng người. Người đàn ông này được trời sinh thuộc về quyền thế.

Trường Bình không cam tâm cắn môi, đành phải rời đi. Ngu Bắc Huyền cho rằng ngăn cản thì Trường Bình sẽ không có cách nào vào Ngu viên tự tìm hiểu thực hư hay sao? Thật quá khinh thường nàng ta rồi.

Đến tận khi mặt trời lặn, Ngu Bắc Huyền mới có thời gian ăn uống chút đỉnh. Đám giặc cỏ này quả không bình thường. Thông thường giặt cỏ tổ chức không chặt chẽ, chẳng mấy chốc sẽ tranh quyền đoạt lợi mà gây nên mâu thuần nội bộ, nhưng bọn này không những không loạn, mà lại còn rất có tổ chức, sau khi chiếm được thị trấn rồi thì lại không đòi hỏi gì, cũng không hề viết thư cho Tiết độ sứ Hoài Tây là y đây, để nói ra nguyên nhân làm loạn, thật là quái lạ.

Vì thế nên Ngu Bắc Huyền không dám chủ quan khinh địch, mấy ngày nay đều lắng nghe ý kiến tướng sỹ dưới quyền, xem có cách nào tiêu diệt triệt để mối nguy đó.

Hôm nay mới coi như định ra được sách lược tác chiến. Ngu Bắc Huyền hỏi Thường Sơn: “Bên Ngu viên có gì không?”

Thường Sơn biết Ngu Bắc Huyền muốn hỏi điều gì, bèn trả lời: “Quận chúa đã tỉnh rồi, sức khỏe cũng không đáng lo ngại, hai ngày nay đều nghỉ ngơi bồi dưỡng. Lão phu nhân quyết định ngày mai sẽ tiến hàng tiêu độc.”

Ngu Bắc Huyền bưng bát lên nhấp một hớp canh, không nói gì. Y định ngày mai sẽ mang binh đi huyện Ngô Phòng, còn phải chuẩn bị rất nhiều công việc, sợ không có lúc nào thoát ra được. Nếu muốn gặp nàng, thì chỉ còn tối nay thôi.

“Sứ quân muốn đến thăm Ngu viên à? Mấy ngày nay ngài đều bận bịu quân vụ, chưa đến thỉnh an Lão phu nhân đấy ạ.” Thường Sơn hỏi.

Ngu Bắc Huyền nói: “Anh về nghỉ trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý nốt.”

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Thường Sơn biết Sứ quân là cố ý đuổi mình đi, bèn biết điều đi về trước.

— QUẢNG CÁO —