Tang Du Phi Vãn

Chương 4



Đèn mờ.

Tôi đảo mắt liếc Ôn Kỳ và Chu Mộ cuối cùng không nói gì. Phải nói là nhóm bọn tôi vừa kì lạ vừa xấu hổ, mỗi người một tâm tư, ngoài Nghiêm Hách ra thì gần như là không ai nói cái gì.

Tiểu Hác đáng thương, dồn hết sức chọc cho Chu Mộ vui, ai ngờ chỉ là mặt nóng dán mông lạnh, cùng lắm thì đôi khi Chu Mộ sẽ gật đầu, lại chẳng nhìn anh ta cái nào.

Nhạt nhẽo thêm một lần nữa, Nghiêm Hách cũng bỏ cuộc, vừa ngồi uống rượu sầu vừa bắt đầu nghía tới mục tiêu mới trên sân nhảy.

So ra, có lẽ tôi là người thanh thản nhất trong đám người này.

Thành thật mà nói, dù trước đây tôi vừa chia tay người cũ đã quen người mới ngay nhưng trái ôm phải ấp thì mới gặp lần đầu.

Tất nhiên bây giờ cũng không hẳn là trái ôm phải ấp, nhưng tôi thường hay liếc nhìn cơ thể lấp ló dưới lớp áo của Ôn Kỳ, nhìn thân thể khẽ lắc lư theo nhạc của Chu Mộ.

Hai bên đều là đồ ăn của tôi, hơi kích thích nha.

Sắc đẹp trước mắt, tôi say rất nhanh, chỉ uống hết vài chai rượu là tôi mất kiểm soát. Từ trước tới nay, tửu lượng của tôi… không ổn lắm.

Rượu vào thì người nhút nhát cũng to gan, tuy là tôi không thừa nhận bản thân là người nhút nhát nhưng đúng là cồn sẽ khiến người ta to gan hơn.

Nhờ men rượu, tôi dang hai tay ra túm cả Ôn Kỳ và Chu Mộ ở hai bên trái phải, sau đó quay đầu nhìn hình mẫu lý tưởng của Ôn Kỳ, buồn rầu hỏi cô ta: “Khó quyết định quá đi mất, cô nói xem tôi chọn anh hay là em thì được?”

“Anh trai thì có vóc dáng đẹp.” Nói xong, tôi sờ soạng bụng Ôn Kỳ mấy cái, đúng là cảm xúc sờ được múi cơ bụng mà tôi thèm nhỏ dãi nhiều năm quá sướng.

“Nhưng nhóc em này thì vừa trẻ vừa ngang tàng, chả hiểu sao cứ khiến người ta muốn trêu.”

Nói xong, tôi giơ tay phải nắm cằm Chu Mộ xoay qua.

Mẹ kiếp, thật sự là tôi mất trí quá rồi, hoàn toàn không chú ý tới sự kinh sợ của bọn họ, vẫn chìm đắm trong nỗi rối rắm của bản thân.

Chắc Nghiêm Hách là người đầu tiên hoàn hồn ở đây, anh ta tỉnh lại, ngạc nhiên há hốc mồm nhìn ba người bọn tôi, cái tên luôn tự xưng là hoàng tử bar đêm xưa nay này liếm môi, khẽ nói:

“Đệch, Lâm Tang Vãn, đúng là trình độ lăng nhăng của cậu càng ngày càng tăng!”

Tôi lườm anh ta: “Cậu thì biết cái gì, cái này không phải là lăng nhăng, chỉ là cõi lòng tôi tan nát thành nhiều mảnh, mỗi mảnh yêu một người đàn ông khác nhau thôi!”



Nghiêm Hách: “…”

Ôn Kỳ: “…”

Chu Mộ: “…”

Nói xong, tôi lại khó xử phân vân một lát, vẫn không có can đảm tới chọc Ôn Kỳ, cho nên bèn đâm đầu vào vòng tay Chu Mộ. Hai tay tôi bấu chặt góc áo của cậu ta, kề bên tai cậu ta, nhõng nhẽo nói:

“Chu Mộ, đầu chị choáng váng.”

Tôi không nói dối, thật sự đầu đau vô cùng, dư quang thấy được hình như khóe môi Nghiêm Hách co quắp.

Thân là anh em tốt chuyên làm chuyện xấu cùng nhau, tham gia 99% vào các cuộc vui của tôi, Nghiêm Hách biết rõ sau khi tôi uống rượu sẽ ra sao, choáng đầu, lồng lộn, điên cuồng ghẹo con trai bên cạnh… tất nhiên là trừ anh ta ra. Tôi là một người rất có nguyên tắc, không ra tay với người một nhà.

Hình như Chu Mộ hơi sửng sốt.

Tất cả những ánh mắt khác đổ dồn vào người Chu Mộ ngay tức thì, cậu ta lại như bừng tỉnh, cúi người kề sát tai tôi, hiếm khi cười khẽ:

“Tôi có một cách giải rượu rất tốt, chị có muốn thử không nào?”

Nói xong, cậu ta hơi nghiêng đầu, cánh môi lướt qua vành tai tôi, vừa nóng vừa nhột.

Từ trước tới giờ tôi luôn sợ nhột, vô thức rụt cổ, say tới nỗi không biết trời trăng mây nước, làm gì còn nhớ Ôn Kỳ đang lạnh lùng ngồi bên kia. Tôi nheo mắt hỏi:

“Cách gì? Dễ chịu không?”

Hình như Chu Mộ mỉm cười.

Tên nhóc hồi trước còn tuyên bố tôi không tán đổ được mình, bây giờ lại chấp nhận sự chủ động của tôi, cậu ta giơ tay phải lên đặt lên eo tôi như một thói quen.

Nhìn có vẻ là nghiệp vụ lúc trước rất là thành thạo.

Chờ một lúc lâu mà không thấy Chu Mộ làm gì, tôi trố mắt nhìn cậu ta, dưới ánh đèn mờ ảo, vào giây phút tầm mắt chạm trán nhau, vừa hay Chu Mộ cúi xuống hôn tôi.

Tôi nhướng mày, cũng chẳng né.



Chỉ là cảm xúc mềm mại ấm áp trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại là trên mặt tôi bỗng nặng hơn.

Là Ôn Kỳ giơ tay che trên mặt tôi, tay còn lại kéo tôi ra, tôi lập tức trở giáo, bị kéo tới cạnh Ôn Kỳ.

Giọng nói lạnh lùng cùng cực của anh ta vang lên bên tai: “Lâm Tang Vãn!”

Chỉ có ba chữ này thôi, không còn gì nữa.

Nỗi sợ nhiều năm khiến tôi vô thức rùng mình, thế mà cơn say chuếnh choáng tan đi vài phần. Tôi ngẩng đầu, Ôn Kỳ đang nhíu mày nhìn tôi, giữa hai lông mày nhíu chặt, ánh mắt tối tăm.

Tôi liếm môi, cảm thấy nghĩ mà sợ.

“Ừm, thì là…”

Tôi đang mơ màng cố gắng tìm từ thì tay phải chợt bị Chu Mộ nắm lấy.

Lập tức thấy nhức đầu.

Tôi quay đầu, Chu Mộ lạnh nhạt nhìn tôi: “Đàn chị sợ gì chứ?”

Nói xong, cậu ta lại siết cổ tay tôi chặt thêm một chút: “Chị qua đây!”

Tất nhiên là Ôn Kỳ cũng không thả lỏng bàn tay đang nắm lấy tay tôi, người tôi lắc lư vài cái, khẽ kêu đau.

Ôn Kỳ buông tay tôi ra ngay tức khắc, nhờ quán tính, tôi đâm đầu vào lòng Chu Mộ.

Chu Mộ nhếch môi nhưng không nói câu nào gây sự nữa, ngược lại là khẽ hỏi: “Tôi đưa chị về ký túc xá nhé?”

Cậu ta vừa dứt lời, tôi đã túm lấy áo cậu ta, ọe một tiếng… nôn luôn.

Bầu không khí lập tức trở nên quái dị.

Sau một lúc lâu, tôi nôn đã đời, bèn nằm nhoài ra bàn, lại nghe được tiếng kêu hoảng hốt hiếm thấy có Chu Mộ:

“Mẹ bà, chị nôn thì nôn, túm áo tôi rồi nôn vào làm gì chứ?”