Một ý tưởng vô cùng khó tin từ từ xuất hiện trong đầu Mạnh Kiều.
"Em chắc chắn anh Xuyên kia tên là Kiều Xuyên à?"
Mạnh Thiên gật đầu một cái "Dĩ nhiên, em quen biết anh ấy rất lâu rồi."
"Vậy em từng xem chứng minh thư của anh ấy chưa?"
"Cái này..." Mạnh Thiên sửng sốt, "Có ai kết bạn lại phải xem chứng minh thư của người ta đâu?"
Mặc dù Mạnh Thiên nói như vậy nhưng Mạnh Kiều không cách nào giải thích tại sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy. Cả hai đều có khả năng lái xe, bị thương như nhau và trùng một chữ trong tên.
Và cả vết thương ở sau lưng nữa.
Mạnh Kiều không biết sau lưng Chu Minh Xuyên có bị thương không, nhưng nếu như anh bị thương thì rất có thể là do ngày đó cứu cô nên bị gã đàn ông thô bỉ kia chém trúng.
Khi đó trời tối, rất khó để nhìn rõ, Mạnh Kiều chỉ thấy người đàn ông kia vươn tay đánh vào lưng Chu Minh Xuyên nhưng không hề nhìn rõ rốt cuộc anh có bị thương không.
"Vậy bình thường em liên lạc với anh ấy thế nào, đưa WeChat chị xem thử." Giọng điệu Mạnh Kiều đột nhiên trở nên gấp gáp, vẻ thờ ơ mấy ngày qua không còn nữa, vội vàng kéo Mạnh Thiên để xem điện thoại.
"Chị, chị sao thế?" Mặc dù Mạnh Thiên không rõ nội tình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động "Em đều liên lạc với anh ấy bằng tin nhắn."
Mạnh Kiều nhìn qua thì thấy là một số điện thoại lạ, không giống với số điện thoại của Chu Minh Xuyên mà cô lưu trong WeChat.
Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ sai rồi?
Nhưng trong lòng Mạnh Kiều có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, cô cũng không biết vì sao lại có những suy nghĩ như thế. Chu Minh Xuyên quả thực có quá nhiều bí mật, nhiều đến nỗi cô quả thực không thể tin nổi anh thật sự chỉ là một thợ sửa xe.
"Em có ảnh gì của anh ấy không?" Mạnh Kiều hỏi.
"Thế thì chị hỏi đúng trọng tâm rồi đó." Mạnh Thiên trả lời. "Anh Xuyên rất đẹp trai nhưng không bao giờ chịu chụp hình, trong tay em không có một tấm ảnh nào của anh ấy cả."
"Vậy lần sau các em đua xe là khi nào?"
"Cánh tay anh ấy còn chưa lành, ít nhất cũng phải đến tháng sau."
Mạnh Thiên còn chưa nói hết đã không nhìn thấy người trên ghế sô pha nữa.
Khoảng thời gian này cảm xúc và tình cảm của Mạnh Kiều bị cưỡng ép đè xuống, giờ đây không chịu nổi khống chế lại bộc phát.
Cô muốn đích thân đi hỏi Chu Minh Xuyên có phải vì cô bị thương không?
Và còn … tại sao phải lừa cô?
Mạnh Kiều biết bản thân rất có thể gì cũng không hỏi thêm được gì nhưng cô quả thực không có cách nào giả vờ có thể rất nhanh quên được anh.
Cô không quên được Chu Minh Xuyên.
Bởi vì mỗi buổi tối người đàn ông kia đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô.
-
Lúc Chú Lý lái xe chở Mạnh Kiều đến xưởng sửa xe cũng cảm giác được có chỗ không đúng.
Trên gương mặt Mạnh Kiều là biểu cảm mưa gió sắp đến, đôi mắt nhỏ còn hiện lên màu đỏ không dễ phát giác.
Động tác lên xe không giống là đi tìm người, mà giống như đi giết người.
Lúc cô ngồi xe của chú Lý đến xưởng sửa xe mới phát hiện bản thân không trang điểm, nhưng trong lòng cô có mười ngàn câu hỏi lấp kín, không chờ thêm được một giây nào.
Xe bay nhanh trên đường không người, mỗi khi đến gần xưởng sửa xe thêm một đoạn thì trong lòng Mạnh Kiều lại có thêm một phần sức nặng.
Giống như một cái giỏ đựng đầy đá, từng chút từng chút, càng ngày càng nặng đè lên lồng ngực cô, khiến cô không có dưỡng khí thể thở.
"Đến rồi, tiểu thư." Chú Lý còn chưa kịp xuống xe mở cửa cho Mạnh Kiều, bỗng nghe thấy "rầm" một tiếng.
Mạnh Kiều lao ra khỏi xe, đi đến cửa xưởng sửa xe.
Người phụ nữ kia là bạn gái anh cũng tốt, không phải cũng được, mặc kệ như thế nào thì cô đều muốn hỏi rõ ràng.
Nhưng bước đi của cô dần dần chậm lại, tới cửa xưởng sửa xe, Mạnh Kiều dừng cách cánh cửa hai mét, không động đậy nữa.
Cửa lớn mở rộng, còn có thể nghe thấy tiếng gió lớn của chiếc quạt bên trong.
Nhưng trừ những thứ này ra thì không có gì khác.
Giống như mọi ngày hè bình thường khác, xưởng sửa xe này chẳng có gì ngoài sự im lặng tĩnh mịch.
Mạnh Kiều cắn răng đứng ngay tại chỗ, nhịp tim nhanh đến dọa người, cô thậm chí không biết hiện tại có nên quay đầu hay không.
Nhưng chỉ chần chừ có một giây đã thấy một người đàn ông xách chai nước suối chậm rãi bước ra.
Bàn tay phải của anh đã tháo thạch cao, tay trái vặn mở nắp chai, nâng tầm mắt nhìn Mạnh Kiều.
Cơn gió nhẹ buổi chiều không biết từ đâu đến, cuốn bay nửa đoạn áo của anh để lộ eo. Màu da đều đều, một vết sẹo vắt ngang đó, có thêm mấy phần hoang dã và ngang ngược.
Tiếng ve điên cuồng kéo dài, ánh nắng nóng ran biến mất.
Trong một chốc, thế giới thành sàn đấu của hai người, lỗ mũi Mạnh Kiều cay cay, lại nghĩ đến câu "Không" của Chu Minh Xuyên.
Tủi thân và tức giận tạo thành sức mạnh chợt xông lên trong lòng Mạnh Kiều, đầu óc cô trống rỗng tiến thẳng tới chỗ Chu Minh Xuyên.
Cơn tức giận người phụ nữ hiển nhiên đã tích góp đủ, lúc chạy tới bước chân cũng lảo đảo, Chu Minh Xuyên không rõ chuyện cau mày, ngay trước khi Mạnh Kiều đụng vào anh…
Nghiêng người.
—— Mạnh Kiều ngã nhào.
Đầu gối bị trầy.
-
Mạnh Kiều ngồi trong phòng nghỉ ngơi lặng lẽ chảy nước mắt, ông Lưu đưa thuốc tím và que gòn cho bọn họ, lập tức hứng thú nằm ngay mép ghế sô pha.
Chu Minh Xuyên ngồi trên ghế xếp nhỏ xử lý vết thương cho cô.
Nhưng hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Chu Minh Xuyên không hỏi vì sao nhiều ngày như vậy cô không tìm anh, vừa đến lại toàn là tức giận.
Mạnh Kiều cũng không hỏi anh rốt cuộc người phụ nữ kia là ai.
Trong phòng nghỉ ngơi vừa tối vừa hẹp, hai người đọ sức với nhau, không ai chịu mở mồm nói chuyện.
Đùi Mạnh Kiều bị trầy một mảng lớn, mặc dù không sâu nhưng diện tích không nhỏ.
Lúc Chu Minh Xuyên lau vết thương cho cô vô cùng nhẹ nhàng, rất sợ cô đau.
Anh vẫn dùng tay trái là chính, xem ra bàn tay bên phải vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Ánh mắt Mạnh Kiều tủi thân mang theo chút hận thù nhìn Chu Minh Xuyên. Anh không nhìn cô, toàn bộ quá trình đều lạnh nhạt xử lý vết thương cho cô.
Bôi xong nước thuốc tím lên đầu gối cô, Chu Minh Xuyên ném que gòn vào trong thùng rác, lập tức đứng lên rời đi.
"Chu Minh Xuyên!"
Một tiếng này của Mạnh Kiều trung khí mười phần.
Ông Lưu bị dọa, suýt lăn khỏi ghế sô pha.
Nhưng Mạnh Kiều thật sự không nhịn được dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng của Chu Minh Xuyên, cô kêu một tiếng, mấy giọt nước mắt lại rơi xuống, giọng nói nhỏ đi, ấm ức khóc.
"Sao anh lừa tôi?"
Giọng nói cô tủi thân khẽ run, nghe ra mười vạn phần thương tâm.
Không biết vì sao trái tim Chu Minh Xuyên lại run rẩy theo.
"Tôi không có."
"Anh có!" Mạnh Kiều nói, "Anh nói người phụ nữ đó là người không quan trọng, anh nói anh không có bạn gái, nhưng, nhưng anh tại sao còn thân mật như vậy với cô ấy?"
Chu Minh Xuyên cụp mắt nhìn Mạnh Kiều thương tâm không dứt, anh không biết chuyện cô nói là khi nào, cũng không biết tại sao bản thân phải giải thích những chuyện này với cô.
Một cảm xúc xa lạ chậm rãi tràn ngập trong trái tim Chu Minh Xuyên, sau đó bị anh tỉnh bơ đè xuống.
"Cô nói cái gì thì là cái đó."
Giọng nói anh lạnh lẽo, không có một chút ý tứ muốn giải thích.
Mạnh Kiều không dám tin nhìn anh, dường như anh muốn quyết tâm khiến cho cô từ bỏ ý định.
Đầu gối trầy da bỗng nhiên đau đớn, giống như ngàn vạn cây kim cắm vào lồng ngực của cô, lúc này Mạnh Kiều mới biết không thể đụng vào Chu Minh Xuyên.
Từ lúc mới bắt đầu, cô đã không nên đến gần anh.
Anh vốn dĩ có tâm địa vô cùng sắt đá, không ai có khả năng sưởi ấm anh.
Chỉ tại Mạnh Kiều quá ngây thơ, cô nhẹ nhàng nhìn Chu Minh Xuyên.
Mạnh Kiều lấy tay quẹt sạch nước mắt trên mặt, kéo tay trái của anh, "Vậy được, vậy tôi lại hỏi anh một chuyện!"
"Có phải anh còn có một cái tên khác không, tên là Kiều Xuyên?"
Hai con mắt cô nhìn chằm chằm biểu cảm của Chu Minh Xuyên, nhất quyết không chịu bỏ qua.
Nhưng Chu Minh Xuyên căn bản không sợ, cụp mắt đối diện với ánh mắt của Mạnh Kiều.
Không khí trong phòng nghỉ ngơi yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Tiếng hít thở của Chu Minh Xuyên không nhẹ không nặng, tiếng hít thở của Mạnh Kiều khi thì gấp gáp khi thì chậm rãi.
Luồng không khí dây dưa nhau, anh tới tôi đi.
Ánh mắt người đàn ông không chút né tránh, nhưng khí thế của Mạnh Kiều dần dần mềm đi.
"Không phải." Anh nhẹ nhàng nói.
Sau đó lập tức đứng dậy rời đi, Mạnh Kiều kéo chặt bàn tay của anh, không chịu thả ra, muốn đứng lên nhìn sau lưng anh.
"Vậy anh cho tôi xem lưng của anh!"
Mạnh Kiều vươn tay muốn kéo quần áo của anh, ai biết Chu Minh Xuyên nghiêng người, trở tay bắt lấy hai cổ tay của cô.
Trên mặt anh có một chút tức giận không dễ phát giáckhiến cho Mạnh Kiều ngoài ý muốn bắt được.
"Chu Minh Xuyên, anh nói không phải thì để cho tôi xem thử lưng anh! Ngày đó anh cứu tôi, có phải đã bị thương không?" Mạnh Kiều dùng sức muốn giải thoát hai tay nhưng không làm nên chuyện gì.
"Cho nên ngày đó anh vừa về nhà đã đi vào phòng cầm máu, thay quần áo cho bản thân hả?" Mạnh Kiều nói xong thì vành mắt lại đỏ.
Cô nhớ đêm đó, Chu Minh Xuyên gắng gượng chịu một nhát nhưng không nói một tiếng nào, còn ôm cô đứng ở đầu hẻm rất lâu.
Mạnh Kiều thậm chí không dám nghĩ tới khi đó anh đau đớn cỡ nào, không nói một câu mà đã tự mình chịu đựng.
Quá nhiều trùng hợp, cô không cách nào không tin Chu Minh Xuyên chính là Kiều Xuyên lái xe thay Mạnh Thiên để kiếm tiền.
"Anh nói với tôi đi, có phải không?" Giọng nói của Mạnh Kiều đã càng ngày càng nhỏ, cô cầu xin Chu Minh Xuyên nói với cô chân tướng.
Chu Minh Xuyên đứng ở cửa phòng, nhìn người phụ nữ khóc đến mức gương mặt đỏ bừng thật lâu mới lên tiếng:
"Không phải."
Anh chợt thả tay Mạnh Kiều ra, sau đó rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Ông Lưu khó hiểu nhìn anh dứt khoát đi ra xưởng sửa xe, xoay đầu thấy Mạnh Kiều đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi khóc đến thảm.
"Cô Mạnh, chuyện gì thế?"
Mạnh Kiều cúi đầu lau nước mắt, nói với ông Lưu: "Chú Lưu, không phải chú nói Chu Minh Xuyên không có bạn gái sao?"
"Đúng rồi, cậu ấy không có mà." Ông Lưu buồn rầu, sao lại khóc thành như vậy.
"Vậy, người phụ nữ rất thích mặc đồ đỏ, còn để tóc xoăn ngang vai là ai?" Mạnh Kiều vừa khóc vừa nói.
Ông Lưu nghe xong thì nếp nhăn cau lại, sau đó chợt thả lỏng.
"Cô nói Lưu Tuyết à?"
"Lưu Tuyết?" Mạnh Kiều lẩm bẩm lặp lại.
"Đúng, chính là Lưu Tuyết luôn thích trang điểm đậm, trên người có nước hoa!"
Mạnh Kiều nghe thấy chú Lưu biết người này, mang theo giọng mũi vội vàng hỏi: "Chú Lưu, cô ta là bạn gái của Chu Minh Xuyên sao?"
Chú Lưu nghe thấy thế thì biết cô hiểu lầm: "Không có chuyện đó! Cô gái đó vốn là một người bán vé!"
"Người bán vé?" Mạnh Kiều ngẩn ra, "Chu Minh Xuyên mua vé của cô ta sao? Vé gì?"
Ánh mắt Ông Lưu hơi chuyển động, suy tư một chút, nghiêng đầu nhìn Chu Minh Xuyên đã sớm đi mất tăm, sau đó nhỏ giọng nói với Mạnh Kiều:
"Cuộc thi đua xe, hàng năm có cuộc thi lớn nhỏ nào thì thằng nhóc này đều sẽ mua phòng VIP đắt tiền nhất!"