Mạnh Kiều ngồi trong lòng Chu Minh Xuyên, hăng hái kể với anh chuyện cô và Dư Thiên Thiên đến quán trai bao ở Anh, chỉ có điều câu chuyện này bị cô thay đổi một chút.
"Ôi, anh không biết lúc ấy Dư Thiên Thiên nhút nhát như thế nào đâu, người ta còn chưa cởi quần mà cô ấy đã kéo em lao ra quán, số tiền em tiêu cứ như vậy mà bị phung phí hết!"
"Các em không xem gì cả?" Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn cô.
"Không," Mạnh Kiều vịn bả vai của anh rồi nhích người lên trên, tốt xấu gì cũng có thể nhìn thẳng anh, "Ở trần thân trên, không nhìn thấy bộ phận mấu chốt."
Hai mắt cô ngượng ngùng chớp chớp, như thể bỏ lỡ thứ gì vô cùng hay ho.
Chóp mũi Chu Minh Xuyên chạm vào cô, anh ôm chặt cô vào giữa ghế sô pha.
"Trước kia anh ở Paris cũng gọi qua."
Mạnh Kiều vừa rồi còn đang ra sức đóng vai hối hận, nghe thấy lời này liền khiếp sợ.
!!!???
Em chỉ bịa chuyện an ủi anh, không ngờ anh còn so đo với em!?
"Chu Minh Xuyên!" Gương mặt Mạnh Kiều chuyển từ vẻ trời trong sang mưa như trút nước, chống hai tay trước ngực anh chất vấn: "Anh, sao anh cũng gọi hả!?"
Cô trừng hai mắt, hai tay còn đẩy mạnh Chu Minh Xuyên, không muốn gần anh.
Nhưng cô còn chưa đợi được bất kỳ lời giải thích nào, khóe miệng Chu Minh Xuyên bỗng nhiên cong lên, nâng tay cô vòng qua cổ anh.
"Cũng gọi vịt quay."
Mạnh Kiều: "..."
"Anh không hề không vui, cũng không khổ sở." Gương mặt Chu Minh Xuyên thu lại nụ cười, trầm thấp nói. "Nếu anh quyết định đua xe một lần nữa thì cũng sẽ không giống trước kia, không nhốt mình trong đó mà không đi ra được nữa."
"Cho nên," Chu Minh Xuyên từ từ đến gần, đặt một nụ hôn dịu dàng trên trán cô, "Em tặng anh một câu chuyện cười, anh cũng đùa với em một chút."
Mạnh Kiều nghe anh nói, trong lòng cảm động hơn bao giờ hết, cô nhìn thấy một tương lai rất sáng ngời, một tương lai Chu Minh Xuyên trở lại đỉnh cao.
-
Một lần nữa đi tới dưới lầu TrackFast, Mạnh Kiều cuối cùng cũng không phải đi một mình nữa. Trần Vũ đã sớm đứng ở cửa chờ, vừa nhìn Chu Minh Xuyên từ trên xe xuống liền tiến nhanh đến cho anh một cái ôm.
Tay phải Trần Vũ nặng nề vỗ vào lưng Chu Minh Xuyên, kích động nói: "Chờ anh rất lâu rồi."
"Cảm ơn." Chu Minh Xuyên nói.
Hai người đi nhanh vào câu lạc bộ, Mạnh Kiều vội chạy theo phía sau.
Trần Vũ dẫn Chu Minh Xuyên đến phòng huấn luyện thể năng ở tầng ba, Mạnh Kiều ngoan ngoãn ngồi ở góc phòng xem.
Căn phòng huấn luyện này bày đầy máy móc lớn nhỏ, thoạt nhìn là kiểm tra chuyên nghiệp, bên trong còn có một người đàn ông, Trần Vũ gọi anh ấy là Triệu Tầm.
"Chào anh, tôi tên Triệu Tầm, bác sĩ chuyên môn của câu lạc bộ." Bác sĩ Triệu vừa nhìn thấy Chu Minh Xuyên đi vào thì cũng biết đây là người đàn ông mà Trần Vũ đã nhắc đến hàng trăm lần.
Chu Minh Xuyên mặc áo khoác màu đen, Triệu Tầm cũng đã nhìn thấu vóc dáng dưới lớp quần áo.
Mấy người đàn ông không lề mề, trước hết nói với Chu Minh Xuyên hôm nay phải làm khảo sát, Mạnh Kiều ngồi ở góc xó, nghe mà cái hiểu cái không, mấy người này nói rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, Chu Minh Xuyên còn nhanh chóng chỉ ra một chỗ có thể anh có vấn đề.
"Vậy chúng ta lấy một số thông tin cơ bản trước," Triệu Tầm nghiêng đầu nhìn Mạnh Kiều im lặng ngồi một bên: "Cô gái, cô cần đi ra ngoài trước không?"
"?" Mạnh Kiều sửng sốt, "Vì sao?"
"Một lát chúng tôi cần cởi quần áo." Triệu Tầm âm thầm cười, từ khi đi vào thì ánh mắt cô gái này đã không rời khỏi Chu Minh Xuyên.
Mạnh Kiều nghẹn một hơi ở cổ họng, lại nuốt xuống, giả vờ vô tình nói: "Tôi không có hứng thú với đàn ông, hôm nay tôi vốn đến xem thử, tôi đi ngay!"
Cô nhẹ nhàng hừ một cái, đứng lên không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa, Trần Vũ và bác sĩ Triệu nhìn nhau cười một tiếng.
"Tôi sẽ quay lại ngay." Chu Minh Xuyên quay đầu nhìn bọn họ rồi đi theo Mạnh Kiều ra ngoài cửa.
Anh kéo Mạnh Kiều vào lòng, không cho cô đi: "Nếu chán thì anh đưa em về nhà trước."
Mạnh Kiều vốn xụ mặt, nháy mắt lại cười, "Em cũng không tức giận." Cô kéo kéo vạt áo Chu Minh Xuyên, "Dù sao thì chuyện các anh nói em cũng không hiểu, ngồi ở chỗ đó cũng nhàm chán, em đi xuống quán cà phê dưới lầu ăn gì đó vậy."
"Thật sự không cần về nhà?"
"Không," Mạnh Kiều nói xong thì muốn đi nhưng chợt dừng lại rồi nắm ống tay áo Chu Minh Xuyên, kéo anh khom người xuống gần cô, "Kiểm tra cho thật tốt."
"Được."
Mạnh Kiều nói xong cũng không dây dưa với anh nữa, tự mình đi xuống lầu.
"Xin lỗi, chậm trễ rồi." Chu Minh Xuyên một lần nữa đẩy cánh cửa ra rồi đi vào.
"Hiểu mà hiểu mà," Triệu Tầm thích xem náo nhiệt, vui tươi hớn hở đi đến, "Anh cởi áo trước, chúng ta kiểm tra cơ bản về cơ bắp và trao đổi chất"
Lúc Chu Minh Xuyên ở đoàn xe lúc trước đã rất quen thuộc với những bài kiểm tra như vậy, anh để điện thoại di động lên bàn rồi cởi áo.
Bắp thịt cứng rắn căng chặt đi từ bả vai đến thắt lưng, khe rãnh nhấp nhô tọa lạc ở sống lưng của người đàn ông, bắp thịt rõ ràng sáu múi trước bụng khiến cho Triệu Tầm thầm cảm thán.
Anh ấy có chút khao khát mà chọc chọc vào đó, thở dài nói: "Bắp thịt của anh đẹp thật." Ánh mắt Triệu Tầm đi theo bắp thịt ngay ngực rồi đi xuống, phát hiện một vết sẹo đáng sợ ngay bên phải phần eo.
"Đây là bị tai nạn?" Triệu Tầm nhíu mày.
Trần Vũ nghe nói thì cũng lại gần nhìn thử, "Nhưng nhìn qua thì có vẻ đã khá lâu."
Giọng nói Chu Minh Xuyên nhàn nhạt, "Ba năm trước vô tình lật xe một lần, không phải vết thương nghiêm trọng."
Triệu Tầm nâng tầm mắt nhìn, thần sắc người đàn ông không thay đổi. Nhưng lúc ngón tay anh ấy ấn vào vết sẹo kia, rõ ràng cảm nhận được độ dày của vết sẹo, đó tuyệt đối không phải là chuyện không nghiêm trọng như anh nói.
Triệu Tầm khẽ lắc đầu, "Vậy tạm bỏ qua những chuyện này, chúng ta bắt đầu đi."
Anh ấy dẫn Chu Minh Xuyên đi tới một chiếc máy, sau đó thuần thục dán miếng dán điện lên người anh.
-
Mạnh Kiều ở dưới lầu, trong lòng cô không bình tĩnh, gọi một ly cà phê rồi uống từng chút một, cũng không biết rốt cuộc trên lầu đang làm gì. Rõ ràng đang có những dấu hiệu tốt lên từng chút một nhưng không biết vì sao trong lòng cứ thấp thỏm lo âu.
Hai mắt cô lơ đãng nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Mạnh Kiều nâng mắt nhìn, là một tin nhắn không chú thích tên họ
Cô mở tin nhắn:
[ Cô Mạnh, chào cô, đây là thông báo từ phòng trưng bày nghệ thuật Tinh Triết. Ngày một tháng sau là ngày đầu tiên cô nhậm chức ở phòng trưng bày nghệ thuật, vui lòng mang giấy chứng nhận đến để báo cáo với bộ phận nhân sự phòng trưng bày của tôi vào chín giờ sáng ngày hôm đó. ]
Mạnh Kiều nhìn chằm chằm tin nhắn này, đọc nó ba lần mới ý thức được cô thực sự phải đi làm rồi!
...
Công việc mà Mạnh Quốc Huy sắp xếp cho cô trước kia sắp bắt đầu.
Mạnh Kiều hít một hơi lạnh thật sâu, sau đó nhịn rất lâu mới từ từ thở ra.
Lúc ấy trở về từ nước ngoài, cô không chống lại được sự sắp xếp của Mạnh Quốc Huy. Phòng trưng bày nghệ thuật Tinh Triết là phòng trưng bày nghệ thuật khá nổi tiếng tại Thành phố Quý, mỗi năm đều có rất nhiều nghệ thuật gia nổi tiếng tổ chức triển lãm tranh ở chỗ này.
Hơn nữa cô vốn rất hứng thú với nghệ thuật, làm công việc như vậy vô cùng thích hợp.
Nhưng mọi chuyện đều là ý tưởng ở thời điểm cô chưa ở cạnh Chu Minh Xuyên.
Ngón tay Mạnh Kiều do dự đặt trên ly cà phê, hai mắt rũ thấp, bất an run run.
Tin nhắn còn hiển thị trên điện thoại di động không tắt màn hình, một câu ngắn ngủi khiến cho người ta phiền lòng.
Cô không muốn đi.
Cô muốn mãi ở cạnh Chu Minh Xuyên.
Ý tưởng của Mạnh Kiều rất đơn giản, cô muốn mãi ở cạnh Chu Minh Xuyên, cho đến khi anh chân chính quay về sân thi đấu. Anh cần cô, cô nhìn ra được điều ấy.
Vả lại cô không thiếu tiền, chút tiền lương kia cũng không đủ để cô nhét kẽ răng.
Cho nên chướng ngại duy nhất khi từ chối công việc này là Mạnh Quốc Huy sẽ không vui.
Ngón tay Mạnh Kiều chọc chọc bàn phím hai cái, dừng lại mấy giây.
Sau đó gửi một cái tin nhắn: [ Chào cô, tôi là Mạnh Kiều. Tôi lựa chọn từ bỏ cơ hội của công việc này, thật xin lỗi. ]
"Tách." Điện thoại di động bị cô tắt màn hình rồi úp ngược trên mặt bàn, Mạnh Kiều chớp mắt, suy nghĩ khi nào Mạnh Quốc Huy mới phát hiện rồi tìm cô tính sổ.
Nhưng cô cũng không sợ, cùng lắm Mạnh Quốc Huy sẽ mắng cô vài câu, sau đó lại bận đi kiếm tiền, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Mạnh Kiều ngồi dưới lầu quán cà phê quả thực bị nhàm chán, cô thanh toán rồi đi lên tầng hai, hôm nay là ngày làm việc, trên đường đua chỉ có mấy chiếc xe đang huấn luyện.
Cô tìm một chỗ xó xỉnh ngồi xuống, chống cằm ngủ gật.
Mấy chiếc xe đua trên đường đua đang thi đấu, ganh đua nhau mà phóng trên con đường ngoằn ngoèo, tiếng nổ thật to biến thành một loại bài hát thôi miên, mí mắt Mạnh Kiều càng ngày càng nặng nề, suýt ngủ gật.
Cô nâng tầm mắt nhìn đồng hồ, đã qua ba tiếng.
Cũng không biết Chu Minh Xuyên bên kia tiến hành kiểm tra như thế nào rồi.
Mí mắt Mạnh Kiều chùng xuống, nhắm lại mấy giây rồi bỗng nhiên lại mở ra, hiện tại cô không được ngủ. Nhưng lúc mắt cô nhìn đường đua, mấy chiếc xe đua vữa truy đuổi nhau đã biến mất sạch sẽ.
"Sao kết thúc nhanh vậy?" Cô lẩm bẩm, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ lái từ từ đến vạch xuất phát trên đường đua.
Chắc hẳn có người bao hết chỗ này nên mới kêu mấy người vừa rồi đi xuống.
"Ngang ngược vậy?" Mạnh Kiều bỗng nhiên hứng thú, nhỏ giọng suy đoán, "Nhất định là lái tệ lắm mới bảo người ta kêu người khác đi hết."
Cô khẽ cười, rướn người muốn xem thử rốt cuộc chiếc xe này sẽ lái thế nào.
Nhưng chiếc xe kia lái đến vạch xuất phát thì không có động tĩnh nữa, Mạnh Kiều hứng thú nhìn chằm chằm, chẳng biết từ lúc nào mà bên cạnh đúng lúc có một người ngồi xem, Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi anh ấy: "Anh biết chiếc xe đua phía dưới của ai không?"
Chàng trai hiển nhiên không ngờ Mạnh Kiều sẽ chủ động bắt chuyện với anh ấy, gương mặt lập tức ửng đỏ.
Mạnh Kiều cả kinh, vội vàng giải thích: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tôi hỏi thôi, nếu anh không biết cũng không sao."
"Không phải, tôi..." Anh ấy khẩn trương nên lắp bắp, "Tôi biết."
"À, vậy là ai, ghê gớm thế, còn đuổi người ta đi hết."
"Đó là xe của ông chủ Trần."
"Xe của ông chủ Trần?" Mạnh Kiều lặp lại một lần, nhưng bây giờ không phải Trần Vũ nên ở cạnh Chu Minh Xuyên sao? Vậy người có thể lái xe của Trần Vũ, chắc hẳn là họ hàng anh ấy.
Chẳng trách có thể giúp anh ta đuổi người đi hết, ra là có mối quan hệ.
Mạnh Kiều hiểu ra, lại phát hiện chiếc xe kia dừng ở điểm xuất phát rất lâu vẫn không lên đường, "Sao anh ta còn không lái?" Lòng hiếu kỳ của cô hoàn toàn bị khơi dậy, đứng lên đi tới phía trước của khán đài.
Nơi đó đúng lúc có thể nhìn rõ tình huống của chiếc xe, một người đàn ông ngồi bên trong, trên đầu đội một chiếc nón đua xe hoa văn đỏ trắng.
Mạnh Kiều vốn cho rằng anh ta đang đợi hiệu lệnh gì đó, ai biết đi đến gần mới phát hiện chiếc xe kia không phải là không nhúc nhích, mà là đang ngừng ngắt với biên độ vô cùng nhỏ.
Vô cùng giống cô quên kéo phanh tay mà đạp chân ga.
Mạnh Kiều không nhịn được bật cười.
Cô đứng trước lưới sắt nhìn hai phút, hình như người kia không cách nào thuận lợi khởi động xe, không biết rốt cuộc là kỹ thuật không được hay trong lòng không được.
Trường đua lớn dị thường yên tĩnh, Mạnh Kiều đột nhiên cảm giác được ngột ngạt.
Cô nhẹ nhàng thở ra, quyết định quay về phòng huấn luyện trên lầu để chờ Chu Minh Xuyên.
Giày cao gót chói tai vững vàng rơi trên bậc thang, lúc đi tới trước cửa phòng huấn luyện thì phát hiện bên trong trống trơn.
Mạnh Kiều nhìn khắp nơi, không biết ba người kia đã đi đâu, cô lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi cho Chu Minh Xuyên thì nghe thấy có tiếng người đi tới ở khúc quanh.
Không chỉ một người.
Tiếng bước chân kia nghe như đường đua thiếu đi tiếng nổ của xe đua, ngột ngạt dị thường.
Cô nâng tầm mắt nhìn về hướng có âm thanh, chính là ba người vừa rồi không biết tung tích.
"Chu ——" Mạnh Kiều cười, đang chuẩn bị đi lên trước, cả người bỗng nhiên cứng đờ ngay tại chỗ.
Ánh mắt cô kinh hoàng mà lại không dám tin rơi ở tay phải của Chu Minh Xuyên.