Những ngày hè nắng chói chang, cũng là khoảng thời gian học sinh được nghỉ hè sao một khoảng thời gian áp lực do học tập và ôn thi, Nhã Tịnh dùng khoảng thời gian đó để ngắm nhìn người thanh niên cũng là hàng xóm ở bên cạnh, cô đầu tư đến nổi mua hẳn một cái ống nhòm để có thể nhìn rõ crush của mình, Tần Ngôn thừa biết có người cứ lấp ló theo dõi mình nhưng anh vẫn không nỡ vạch trần cô bé đáng yêu đó. Ngày hôm đó Tần Ngôn được nghỉ phép nên quay về nhà, buổi sáng anh thường ra ngoài cho lucky ăn và chơi với nó một lúc, Nhã Tịnh đợi mãi mới nhìn thấy Tần Ngôn bước ra anh còn cầm trên tay một bát thức ăn cho Lucky, chú chó nhìn thấy chủ liền nhảy cẩn lên vui mừng lắc đuôi, Tần Ngôn ngồi xuống cưng nựng lucky rồi để bát cơm xuống cho nó ăn, Lucky vừa ăn vừa vẫy cái đuôi trong vô cùng đáng yêu, Nhã Tịnh đang say mê nhìn người mà bản thân đã thích thầm nhiều năm, cô nhìn đến say đắm không nghe mẹ gọi bên ngoài, đến lúc mẹ xông vào Nhã Tịnh mới giật mình đứng lên hỏi.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Con làm gì trong này mà mẹ gọi mãi mà vẫn không chịu nghe.”
Nhã Tịnh cười cười gượng gạo nói.
“Con đeo tai phone nên không nghe mẹ gọi.”
Mẹ lắc đầu nói: “đi mua cho mẹ một ít rau đi về làm bữa tối, lúc nãy mẹ đi mà quên bén đi nhanh đi mẹ đang nấu ở dưới nhà.”
Nhã Tịnh tiếc nuối nhìn qua cánh cửa, cô không nỡ bỏ lỡ mọi khoảng khắc khi nhìn thấy Tần Ngôn xuất hiện, nhưng làm sao dám cãi lời của mẹ, Nhã Tịnh đành phải đi mua rau cho mẹ, cô đi ra ngoài lấy xe đạp đi cho nhanh về còn thực hiện công cuộc ngắm nhìn crush, Nhã Tịnh vừa lấy xe vừa nhìn sang bên đó, ánh mắt không rời khỏi Tần Ngôn, anh phát hiện ra có người đang nhìn mình chằm chằm nên đã quay sang đó, Nhã Tịnh ngại ngùng quay sang nơi khác khi Tần Ngôn quay lại, nhìn thấy Nhã Tịnh đang dắt xe đạp ra, anh liền lên tiếng hỏi.
“Nhóc con đi đâu vậy?”
Nhã Tịnh nghe Tần Ngôn hỏi liền sốt sắng trả lời.
“Em đi mua đồ cho mẹ, hôm nay anh được nghỉ phép à?”
Tần Ngôn gật đầu nói.
“Ừ cho anh đi cùng với.”
Nhã Tịnh không tin vào tai của mình.
“Hả?”
Tần Ngôn đi đến dắt xe của Nhã Tịnh rồi trèo lên một cách tự nhiên.
“Lên đi! cho anh đi nhờ ra cửa hàng tạp hóa mua ít đồ.”
Nhã Tịnh vui vẻ trèo lên yên sau, Tần Ngôn đạp xe chở Nhã Tịnh đi trên con đường đầy lá vàng rãi rác trái tim của Nhã Tịnh đập loạn lên vì người thanh niên đang chở mình, cô muốn ôm lấy Tần Ngôn nhưng lại ngại không dám, đôi môi cứ cười tủm tỉm, Tần Ngôn nghiêng đầu hỏi chuyện Nhã Tịnh.
“Dạo này học tập thế nào có giỏi không?”
Nhã Tịnh thoăn thoắt trả lời.
“Em được học sinh giỏi trong kì thi lần này.”
Tần Ngôn mỉm cười nhẹ nói.
“Được rồi một lát anh sẽ thưởng cho em một cây kem có chịu không?”
Nhã Tịnh bĩu môi nói. truyện ngôn tình
“Em lớn rồi đừng có chiêu dụ em như trẻ con như thế, em biết thích một người rồi đó.”
Tần Ngôn ồ lên một tiếng cười tươi nói.
“Vậy sao em thích ai vậy?”
Nhã Tịnh ngại ngùng chỉ nói bóng gió không nói rõ là ai.
“Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.”
Tần Ngôn cong khóe môi anh biết cô đang ám chỉ ai nhưng vẫn không vạch trần Nhã Tịnh.
“Sao khó đoán quá vậy.”
Nhã Tịnh mỉm cười nói.
“Từ từ rồi sẽ đoán ra thôi.”
Tần Ngôn bóp thắng xe dừng lại ở cửa tiệm tạp hóa, Nhã Tịnh đang lơ đãng đột nhiên Tần Ngôn thắng xe khiến cho cô mất tự chủ đụng đầu vào lưng của anh, Nhã Tịnh ngại ngùng bước xuống xe, đi vào cửa tiệm tạp hóa, Tần Ngôn dựng chóng xe xuống rồi cũng đi vào bên trong, anh đã hứa mua kem cho Nhã Tịnh thì nhất định sẽ mua, cô cũng rất thích ăn kem nhưng sợ bị nói là trẻ con nên không dám lộ ra vẻ thích thú, Tần Ngôn cầm túi kem đưa cho Nhã Tịnh.
“Cho em.”
Cô vui vẻ đón lấy hai người tiếp tục đèo nhau quay về, Nhã Tịnh muốn nhân cơ hội này hỏi chuyện với Tần Ngôn.
“Anh này mẫu bạn gái của anh như thế nào?”
Tần Ngôn im lặng một lúc cũng lên tiếng trả lời.
“Mẫu bạn gái của anh cũng đơn giản lắm, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.”
Nhã Tịnh không hiểu nên hỏi lại.
“Là sao bạn gái của anh ở trên trời hả?”
Tần Ngôn vừa chạy xe vừa cười đến chảy cả nước mắt.
“Em ngây thơ quá, anh đang đợi chờ một người đến độ tuổi nhất định.”
Nhã Tịnh cứ ngớ ngớ ra không hiểu những điều Tần Ngôn nói.
“Anh nói gì em không hiểu.”
Nhưng câu chuyện của hai người cũng đã kết thúc tại đây vì đã về đến nhà của Nhã Tịnh, Tần Ngôn phóng xuống xe mỉm cười nói.
“Cám ơn em đã cho anh đi nhờ.”
Nhã Tịnh hơi thất vọng cô đang oán trách đoạn đường không đủ dài để cô được trò chuyện cùng Tần Ngôn, đột nhiên anh xoa đầu Nhã Tịnh dịu dàng nói.
“Ăn nhanh chóng lớn, có người vẫn luôn đợi chờ em.”
Nói rồi anh đi vào nhà, Nhã Tịnh vừa đẩy xe vào nhà vừa lẩm bẩm.
Năm tháng của thời học sinh đã kết thúc, Nhã Tịnh sắp bước sang một bước ngoặc mới đó là sinh viên đại học, ngày hôm đó cả nhà đang ăn mừng Nhã Tịnh đậu vào trường đại học mà mình mong muốn, Tần Ngôn âm thầm mua một món quà đến tặng cho cô, nhưng vì công việc bận rộn nên đến tối anh mới về đến nhà, Tần Ngôn vừa về đến đã đi sang nhà của Nhã Tịnh, ba mẹ của anh cũng đang ở bên đó ăn mừng cùng với gia đình của cô, Tần Ngôn nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng dưới ánh đèn đường vàng, Việt Bân nắm lấy hai bàn tay của Nhã Tịnh bắt đầu thổ lộ nỗi lòng.
“Sau này chúng ta vẫn tiếp tục cùng đi tiếp chặng đường đại học, tớ rất vui vì vẫn tiếp tục được học cùng cậu.”
Nhã Tịnh vô tư gật đầu.
“Tớ cũng rất vui, chúng ta lại tiếp tục sánh bước cùng nhau sau này có gì nhờ cậu giúp đỡ.”
Việt Bân đeo vào tay của Nhã Tịnh một chiếc vòng màu sắc rồi mỉm cười nói.
“Đeo nó vào đây là quà tớ tặng cậu.”
Nhã Tịnh vẫn ngây ngô gật đầu nói.
“Ừ tớ sẽ đeo nó cám ơn cậu.”
Tần Ngôn nhìn xuống hộp quà của mình ánh mắt đầy thất vọng, anh mỉm cười tự khinh bỉ bản thân tại sao lại đem lòng thích một con nhóc, để rồi bản thân nhận lại một cái kết ê chề, anh quay về nhà ném món quà định tặng cho Nhã Tịnh vào sọt rác, từ đó trở đi bắt đầu lạnh lùng với cô nhóc nhà hàng xóm vì cứ nghĩ cô đã có người mình thích không còn muốn theo đuổi anh nữa, hai người là tự bỏ lỡ nhau nhưng cuối cùng cơn gió gọi làm duyên phận lại đẩy cả hai về lại với nhau.