Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 50: Làm hoà



Vừa về đến nhà Nhã Tịnh đã lao vào làm bữa tối cho Tần Ngôn, nhìn người con gái đảm đang bận rộn vì chăm lo lắng cho mình, khiến cho trái tim của anh có vài phần run động, Tần Ngôn chủ động đi đến giúp đỡ Nhã Tịnh.

"Có cần anh giúp gì không?"

Nhã Tịnh thấy Tần Ngôn đã chịu nói chuyện với mình cô liền mỉm cười vui vẻ.

"Sắp xong rồi anh cứ ngồi đấy đợi em một lúc."

Nhìn thấy cô vui mừng khi anh chịu quay về để làm lành với cô. Suốt một tháng qua ở quân khu anh luôn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữ hai người, dù sao Nhã Tịnh cũng chỉ vì yêu anh nên mới nói dối để có được sự quan tâm của anh, Tần Ngôn không ngờ cô gái này làm đem lòng yêu mình nhiều đến như vậy. Lúc trước còn ở bên cạnh Mạn Nhu anh chỉ nhận được sự thờ ơ và vô tâm của cô ta, có lần Tần ngôn đề xuất muốn cùng Mạn Nhu nấu bữa tối cùng nhau để tạo nên một bầu không khí lãng mạn cho những gặp đôi yêu nhau, nhưng cô ta lại bác bỏ tất cả, Mạn Nhu sợ phải động vào những chuyện bếp núc, sẽ làm bỏng da, cô ta luôn sống trong sự cung phụng của người giúp việc nên không bao giờ muốn nấu ăn cùng với Tần Ngôn thay vào đó nơi bọn họ đến là những nhà hàng sang trọng.

Vậy mà Nhã Tịnh đã vì anh mà không cảm thấy phiền phức hay cực nhọc, luôn chuẩn bị sẵn sàng thức ăn chờ đợi Tần Ngôn quay về có khi anh không động vào cô phải đem đi đổ, một cô gái như thế tại sao lại không có được hạnh phúc chỉ có thể đứng ở phía sau chờ đợi anh quay lại, Nhã Tịnh luôn biết an phận và rất kiên nhẫn chờ đợi một ngày nào đó Tần Ngôn sẽ ngoảnh đầu nhìn lại nói lời yêu cô.

Hai người cùng nhau ăn tối, dù không nói chuyện nhưng Tần Ngôn cũng đã không còn giận Nhã Tịnh nữa bởi vì anh đã được Bạch Lãng khai sáng, và những lời khuyên nhũ của mẹ mình, dù sao bây giờ cô cũng đã thuộc về anh, Tần Ngôn phải có trách nhiệm chăm sóc yêu thương Nhã Tịnh, anh không muốn thấy cô phải lên cơn đau tim vì mình, Nhã Tịnh cũng chỉ vì anh mà đã học cách nói dối, cô đáng thương hơn là đáng trách.

Buổi ăn tối trôi qua trong bầu không khí gượng gạo, Nhã Tịnh sợ Tần Ngôn vẫn còn giận mình nên không muốn nói chuyện, còn Tần Ngôn trước giờ thường rất tẻ nhạt không biết nói chuyện lãng mạn, cô thu dọn bát đĩa để đi rửa, Tần Ngôn lại đứng lên mở lời.

"Cứ để anh em đi tắm trước đi."

Nhã Tịnh nhìn anh mỉm cười nhẹ, trong đôi mắt của cô luôn chứa đựng hình ảnh của người đàn ông này.

"Vậy em nhờ anh vậy."

Cô đi lên phòng tắm rửa một lúc Nhã Tịnh bước ra ngoài với mái tóc vẫn còn ướt cô vừa đi vừa dùng khăn lau, Tần Ngôn đã rửa bát xong từ lâu, anh đang ngồi trên sofa xem tivi, trừ phi không có Tần Ngôn ở nhà nếu anh quay về Nhã Tịnh sẽ đi tìm anh khắp nơi chỉ nhìn thấy anh cô mới yên tâm.



"Anh rửa bát xong rồi à."

Tần Ngôn quay lại nhìn cô rồi lại tiếp tục dán mắt vào màn hình Tivi.

"Ừm."

Nhã Tịnh đi đến ghế ngồi bên cạnh anh, cô thật sự rất muốn nói chuyện bình thường với Tần Ngôn không phải là bầu không khí gượng gạo giống như lúc nãy.

"Anh đang xem chương trình gì vậy?"

Gương mặt của Tần Ngôn luôn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Nhã Tịnh.

"Chỉ là thời sự bình thường."

Nhã Tịnh đưa mắt nhìn anh cô không biết có nên bắt chuyện tiếp hay không, vì cô có cảm giác Tần Ngôn không thích nói chuyện với mình, nhưng đã một tháng qua anh không về cô rất nhớ anh, đây là cơ hội để cô ở bên cạnh anh nhiều hơn.

"Anh à điện thoại của anh bị hỏng sao?"

Tần Ngôn nhướn mày nhìn cô.

"Sao em lại hỏi như vậy?"

Nhã Tịnh do dự một lúc lại tiếp tục.

"Em chỉ thắc mắc tại sao anh không nghe điện thoại của em."



Tần Ngôn vẫn im lặng không trả lời, Nhã Tịnh lại sợ anh giận mình rồi lại bỏ rơi cô mà tiếp tục đến quân khu để làm việc.

"Em không có ý gì đâu, chỉ vì...."

"Anh xin lỗi."

Đột nhiên Tần Ngôn lên tiếng cắt ngang lời nói của Nhã Tịnh, cô có hơi bất ngờ, Tần Ngôn lấy điều khiển tắt tivi đi rồi bắt đầu quay sang đối diện để nói chuyện nghiêm túc với Nhã Tịnh, cô cảm thấy vô cùng lúng túng đột nhiên anh nói lời xin lỗi khiến cho cô bắt đầu suy nghĩ.

"Anh không cần phải xin lỗi đâu em biết anh rất bận, em mới nên là người nói xin lỗi vì đã luôn làm phiền anh."

Tần Ngôn đưa tay sờ lên mái tóc vẫn còn ướt của Nhã Tịnh, cô hơi ngại nên né tránh anh.

"Tóc vẫn còn ướt để anh sấy khô giúp em."

Nói rồi Tần Ngôn đứng lên nắm lấy tay của Nhã Tịnh kéo cô đứng lên rồi hai người đi lên phòng, Tần Ngôn dùng máy sấy cẩn thận bật chế độ bình thường để Nhã Tịnh không bị nóng, tóc của cô rất dày nên mỗi lần gội đầu thường rất lâu khô, Nhã Tịnh sợ Tần Ngôn sẽ mất kiên nhẫn với mái tóc của mình.

"Em tự làm được anh cứ đi nghỉ ngơi sớm đi."

Tần Ngôn vẫn tiếp tục sấy tóc cho cô.

"Em đang từ chối lòng tốt của chồng mình sao."

Nhã Tịnh nghe Tần Ngôn nói từ (chồng), trái tim của cô đã vô cùng xốn xao, có lẽ Tần Ngôn đã chấp nhận tình yêu của Nhã Tịnh dành cho mình và không muốn tiếp tục giận cô nữa.