Ngày hôm sau hai người cùng nhau đến bệnh viện để kiểm tra, ngồi bên ngoài chờ đợi đến lượt mình Nhã Tịnh rất căng thẳng cô sợ bản thân sẽ không thể nào mang thai, nhưng thứ cô sợ nhất đó là mất đi tình yêu của Tần Ngôn. Đột nhiên bác sĩ gọi hai người vào bên trong, Nhã Tịnh giật bắn mình nỗi sợ càng dâng lên, Tần Ngôn ôm lấy cô vuốt ve trấn an ủi.
"Thả lỏng đi em sẽ không sao đâu."
Sau nhiều công đoạn kiểm tra sức khỏe, hai người chờ đợi kết quả từ bác sĩ, Nhã Tịnh cứ bấu hai tay vào nhau, cô vừa căng thẳng vừa lo lắng, bác sĩ đem kết quả xét nghiệm ra ngồi xuống đối diện với hai người, gương mặt rất nghiêm trọng.
"Hiện tại sức khỏe của cô không được tốt, vấn đề ở đâu là căng bệnh tim bẩm sinh, nếu liều mạng mang thai thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên Phụ nữ bị bệnh tim bẩm sinh nếu đã tiến hành điều trị và hiện đang có sức khỏe tim ổn định vẫn có thể mang thai."
Nghe đến đây Nhã Tịnh vô cùng mừng rỡ, cô cứ nghĩ mình sẽ không thể nào mang thai được chứ.
"Tuy nhiên khoảng thời gian này hai vợ chồng phải có những biện pháp phòng ngừa, và đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thường xuyên, khi nào tình hình tim mạch của cô ổn định, thì hẳn lên kế hoạch sinh con."
Lời của bác sĩ vừa dứt, trong đôi mắt của Nhã Tịnh hiện lên một sự thất vọng, bây giờ cô rất muốn có con, trong đầu luôn có những suy nghĩ tiêu cực, chờ thêm vài năm nữa liệu Tần Ngôn có chán ghét mình hay không.
Bao nhiêu suy nghĩ đang vô thức chạy trong đầu của Nhã Tịnh khiến cho cô vô cùng áp lực, cô luôn thẩn thờ suốt quãng đường về nhà, Tần Ngôn đang lái xe bất giác quay sang nhìn Nhã Tịnh, cô đã im lặng từ lúc bước ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy cô buồn như thế Tần Ngôn không khỏi đau lòng, anh đưa tay nắm lầy tay của Nhã Tịnh an ủi cô.
"Không sao đâu, em còn trẻ mà anh cũng không vội có con đâu, chúng ta cứ điều trị trước đã, sức khỏe của em là quan trọng nhất."
Nhã Tịnh mỉm cười với anh nhưng trong lòng lại rất buồn bã, tại sao cô lại trở thành một nô lệ trong tình yêu như thế này, yêu anh một cách điên cuồng sợ nhất cảm giác Tần Ngôn rời xa mình, sợ anh sẽ quay lại với Mạn Nhu, dường như cô đang tự mình suy nghĩ quá mọi chuyện lên. Dù biết là Tần Ngôn nói không sao không cần vội có con, nhưng Nhã Tịnh vẫn cố chấp muốn mang thai con của anh.
Buổi tối hai người đang nằm ôm nhau ngủ, nhưng Nhã Tịnh lại không muốn ngủ, cô đưa tay luồng vào áo của Tần Ngôn sờ soạng lung tung khiến cho anh giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ đưa tay túm lấy cánh tay đang làm loạn.
"Ngủ đi em, đừng làm loạn nữa."
Nhã Tịnh nũng nịu trong lòng anh.
"Em không buồn ngủ."
Tần Ngôn thở dài ôm chặt lấy cô nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm tho của Nhã Tịnh.
"Không ngủ vậy định làm gì đây, ngày mai anh phải đến quân khu rồi, em còn phải đi làm không sợ bước xuống giường không được sao."
Nhã Tịnh càng tăng thêm sự kích thích trong người anh, cô chủ động hôn lên cổ của Tần Ngôn bàn tay mát lạnh cứ sờ soạng khắp nơi trên ngực anh, Tần Ngôn hừ một tiếng rồi lật người cô lại để Nhã Tịnh nằm dưới thân mình.
"Là em quyến rũ anh trước đấy, không được cầu xin dừng lại đâu."
Nhã Tịnh mỉm cười thích thú hôn nhẹ lên môi anh.
"Vậy phải xem sức lực của anh đến đâu."
Cô đang làm khơi dậy sự ham muốn trong lòng người đàn ông của mình, Tần Ngôn cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt. hai người cứ như thế quấn lấy nhau suốt cả một đêm dài, cao trào như những đợt sóng va vào bờ lại dịu nhẹ như mê hoặc, tiếng nỉ non yếu ớt của người phụ nữ kiều diễm đến nỗi chỉ khiến cho người khác muốn ức hiếp, từ khi nào hai người lại có thể hoà hợp đến như thế, một khi đã chìm đắm vào nhau sẽ rất khó có thể thoát ra được, mà tạo một khoái cảm bất tận, thứ để lại sao cuộc hoan ái là những dấu tích trên người Nhã Tịnh, Tần Ngôn rất muốn chìm sâu vào bên trong cô nhưng nhớ lại những lời bác sĩ dặn, anh đã dùng biện pháp phòng tránh.
Buổi sáng Tần Ngôn đã thức dậy sớm, anh hôn tạm biệt Nhã Tịnh để đến quân khu, cô vẫn còn ngáy ngủ nằm trên giường, nhưng vẫn không quên tạm biệt chồng mình.
"Anh phải đi rồi sao?" - giọng nói của Nhã Tịnh có vài phần buồn bã.
Tần Ngôn cúi đầu xuống hôn lên trán của cô vợ nhỏ.
"Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, thức dậy ăn rồi đi làm, còn nữa nhớ uống thuốc đầy đủ đấy."
Nhã Tịnh nũng nịu ôm lấy cổ của Tần Ngôn không muốn cho anh rời đi.
"Em không cho anh đi đâu, cả đời anh phải ở bên cạnh."
Tần Ngôn bật cười xoa đầu cô đầy cưng chiều.
"Không cho anh đi vậy em sẽ nuôi anh à."
Nhã Tịnh gật đầu tức khắc.
"Nếu có thể thì em sẽ nuôi anh, vì anh lật người đàn ông mà em yêu nhất trên đời."
Tần Ngôn bị sự đáng yêu của Nhã Tịnh làm cho siêu lòng, anh cũng không muốn rời đi nhưng vì công việc anh phải rời đi.