Nhã Tình bước vào phòng của Tần Ngôn, bầu không khí gượng gạo bao trùm lấy hai người, Nhưng cô vẫn luôn là người lên tiếng trước.
“Anh thấy sao rồi?"
Cảm xúc trong lòng đang dâng trào, dường như anh đã rất nhớ cô nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng trả lời cọc lóc.
“không sao?”
Bạch Lãng đi vào để phá tan sự gượng gạo của hai người.
“Anh ấy bảo là mắc vệ sinh, phiền cô dìu anh ấy đi giúp tôi, rồi đưa anh ấy về nhà luôn có được không.”
Tần Ngôn hận không thể dạy dỗ cho Bạch Lãng một bài học vì sự lanh chanh của anh ấy.
“Cậu muốn chết có phải không.”
Bạch Lãng biết Tần Ngôn không thể đi lại được nên đã không nể nan gì suốt ngày bị Tần Ngôn sai vặt Bạch Lãng sớm đã mang mũi tên uất hận trong lòng.
“Tôi chỉ muốn giúp anh nói ra những điều khó nói, sao cứ thích hâm dọa tôi hoài thế hả.”
Bạch Lãng cố tình nhắc nhở Nhã Tịnh.
“Nhớ đưa anh ấy đi vệ sinh đừng để tè ra đầy quần thì khó coi lắm.”
Tần Ngôn ném chiếc gối về phía Bạch Lãng đang đứng.
“Cút ngay cho tôi.”
Bạch Lãng vừa đi vừa cười khì khì cuối cùng anh ấy cũng đã trả đũa được Tần Ngôn, Nhã Tịnh đem túi đồ của mình đi cất, Tần Ngôn nhìn theo hướng của cô không nhịn được lên tiếng.
“Định ở đây luôn sao?”
Nhã Tịnh gật đầu vô tư nói.
“Ừm, nếu anh không chịu về nhà thì em sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh, đi lại không được rất bất tiện không có người chăm sóc sẽ không được đâu.”
Cô vẫn không thể nào bỏ mặc anh được, Nhã Tịnh luôn là một cô gái lương thiện.
“Còn công việc thì sao?”
Nhã Tịnh đi đến đưa tay đỡ Tần Ngôn ngồi dậy.
“Em xin nghỉ việc vài hôm để đến đây chăm sóc anh đấy.”
“Vậy à.” – Anh không biết nên nói như thế nào để phù hợp với hoàn cảnh này nữa, nên chỉ đáp lại hai từ ngắn gọn.
Tần Ngôn không hiểu Nhã Tịnh đang định làm gì nên đã bất giác lên tiếng hỏi.
“Em đang định làm gì vậy?”
Nhã Tịnh không nghĩ gì nhiều cô ngây thơ đáp.
“Em giúp anh đi vệ sinh.”
Tần Ngôn hơi sượng lại nhưng vẫn để Nhã Tịnh dìu mình đi, lúc nãy thì thật sự rất muốn đi, nhưng khi nghĩ đến cảnh Nhã Tịnh phải đi vào phòng vệ sinh của nam anh lại không muốn để cô giúp.
“Để anh nhờ Bạch Lãng.”
Nhã Tịnh liền ngăn cản anh lại.
“Để em giúp đừng nhờ đến anh ấy sẽ làm phiền Bạch Lãng lắm.”
Cơ thế của Tần Ngôn cao lớn hơn Nhã Tịnh anh sợ cô sẽ không chịu sức nặng của mình nên cũng cố gắng để không phụ thuộc vào cô hoàn toàn, Nhã Tịnh đưa Tần Ngôn vào tận bên trong, cô vẫn là điểm tựa của anh, Tần Ngôn dùng một tay để cởi khóa quần đột nhiên gương mặt của Nhã Tịnh đỏ ửng lên, cô cứ nhìn lên trên trần nhà vì sợ thấy những thứ mà bản thân không nên thấy, Tần Ngôn vô tình nhìn thấy nét mặt của cô không nhịn được bật cười.
“Có phải là chưa nhìn qua đâu sao mặt em lại đỏ quá vậy.”
Nhã Tịnh lườm anh một cái không muốn cãi lý với Tần Ngôn dù sao cô cũng sẽ là người thua cuộc trước, đột nhiên chiếc quần của anh trượt thẳng xuống mắt cá chân, bầu không khí bắt đầu gượng gạo, một tay của Tần Ngôn quàng qua vai của Nhã Tịnh làm điểm tựa, tao kia đang cố với tới kéo chiếc quần lên, nhưng anh tài nào với đến chiếc quần, Nhã Tịnh thở ra một hơi nặng trĩu, cô không chịu được nên đã lên tiếng nói.
“Để em giúp anh vịn.tay vào tường làm điểm tựa đi.”
Tần Ngôn cũng không muốn cô phải làm những chuyện này nhưng anh không còn cách nào khác đành phải để Nhã Tịnh kéo quần lên giúp mình, cô ngồi xuống cẩn thận mặc lại quần giúp Tần Ngôn, đến khi cô kéo khóa quần giúp anh đột nhiên nét mặt của Tần Ngôn liền biến sắc.
“Cẩn thận đấy em.”
Nhã Tịnh không hiểu những lời anh nói có dụng ý gì cô vẫn tiếp tục kéo khóa quần lên rồi đứng lên nhìn anh hỏi.
“Ý anh là gì em không hiểu cẩn thận việc gì ?”
Tần Ngôn lắc đầu bất lực nói.
“Xém chút nữa là hỏng rồi.”
Nhã Tịnh cứ bận rộn giúp nhà bếp nấu buổi tối cho cái binh sĩ, đám binh sĩ không biết sợ là gì cố tình đi vào nhà bếp phụ giúp thật chất là để tiếp cận Nhã Tịnh, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều chỉ nghĩ họ muốn giúp đỡ mình thôi, nên cũng rất nhiệt tình chỉ dẫn.
“Cô Nhã Tịnh à để tôi giúp cô.”
Cứ như thế nhà bếp đông đúc hơn bao giờ hết, Bạch Lãng nhìn thấy khuôn viên nhà bếp hôm nay có vẻ ồn ào nên đã đi đến đó xem, có chuyện gì mà lại nháo nhiệt đến như thế, nhìn thấy Nhã Tịnh đang đứng bên trong nhà bếp, Bạch Lãng đã hiểu được vấn đề.
“Các cậu chán sống rồi à dám vào đến tận đây để trò chuyện với cả vợ của đại tá.”
Đám binh sĩ thấy Bạch Lãng đi vào thì mới bớt nhốn nháo, một người đi đến nói với Bạch Lãng.
“Chúng tôi chỉ muốn giúp đỡ mà thôi, vã lại đại tá có đi được đâu anh đừng có hà khắc quá.”
Bạch Lãng gật gật nói.
“Có vẻ các cậu rất vui khi đại tá bị thương thì phải.”
Đám binh sĩ liền chối liên tục.
“làm gì có chúng tôi rất lo lắng cho anh ấy.”
Bọn họ tụ lại xì xầm với nhau.
“Mà phải công nhận một điều là vợ của đại tá xinh đẹp thật đấy đã vậy còn đảm đang, tôi có được một mỹ nữ như thế làm vợ thì tôi sẽ rất cưng chiều.”
Đám binh sĩ và Bạch Lãng nhìn vể phía Nhã Tịnh đột nhiên có một luồng sát khí lạnh đến sợ hãi ở phía sau bọn họ.
“Các người đang nhìn gì vậy chán sống hết rồi sao.” – giọng nói nồng nặc mùi giấm chua của Tần Ngôn vang lên, thật ra anh đang nằm trong phòng anh cũng không yên tâm sợ đám binh sĩ sẽ dò ngó đến Nhã Tịnh nên mới cực nhọc đi xuống nhà ăn mồ hôi đã đổ ướt cả áo, gương mặt ghen tuông trong vô cùng buồn cười.