Dù đã được về nhà nghỉ ngơi nhưng công việc vẫn phải hoàn thành, hôm nay Bạch Lãng lại mang một đóng tài liệu đến cho Tần Ngôn, anh nhìn mà ngán ngẫm, còn Bạch Lãng dường như rất vui.
“Cố gắng hoàn thành sớm né.”
Tần Ngôn liếc Bạch Lãng một cái đầy uất hận.
“Đợi đến khi tôi khỏi hẳn thì cậu sẽ biết tay tôi.”
Đột nhiên bên ngoài rộn ràng tiếng nói, ba mẹ của anh kéo nhau đến để thăm Tần Ngôn, nhưng thật chất là mở tiệc hội tụ cùng nhau, Nhã Tịnh còn mời cả Mai Hà và Việt Bân đến để chung vui, lúc đầu Việt Bân không muốn đi, nhưng Mai Hà đã thuyết phục cậu ấy ( nếu cậu không đến thì cậu thật sự đã thất bại trong mắt của Nhã Tịnh, không có gì phải ngại, cậu phải cho anh ta biết mình tốt hơn anh ta gắp trăm ngàn lần.) - Mai Hà nói như thế vì cô bạn vẫn không thể nào chấp nhận được cách Tần Ngôn đối xử với Nhã Tịnh và làm tổn thương bạn thân của mình, từ lúc bắt đầu Mai Hà đã cố gắng ngăn cản Nhã Tịnh nhưng cô vẫn không nghe mà chạy thứ gọi là tình yêu.
Mọi người mở một buổi tiệc nướng, Bạch Lãng nhìn thấy lộc ăn nên đã không từ chối mà ở lại, mọi người điều cười nói vui vẻ ngoại trừ Tần Ngôn anh luôn quan sát hành động của Việt Bân khi cậu ấy tiếp cận Nhã Tịnh, cô đưa hai người bạn của mình đến giới thiệu với ba mẹ chồng, bọn họ niềm nở chào hỏi, mẹ chồng lên tiếng khen ngợi Nhã Tịnh.
“Căn nhà trong có sức sống hơn rất nhiều, tất cả là do con trang trí sao Nhã Tịnh.”
Cô gật đầu nói: “Là con trang trí nhưng có một vài người không thích lắm.”
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Vô Vi Nhất Niệm
3. Mùa Hè Mang Tên Em
4. Chờ Người Nói Yêu Tôi
=====================================
Cô vừa nói vừa liếc nhìn Tần Ngôn, anh bị mọi người dị nghị liền lên tiếng giải thích.
“Lúc đầu con không đồng ý nhưng cô ấy cũng có chịu thay đổi lại đâu.”
Anh cảm thấy mình như con ghẻ của ba mẹ từ khi bản thân kết hôn với Nhã Tịnh, ai cũng đứng về phía cô.
Nhã Tịnh đang đứng nướng thịt đột nhiên hơi lửa bóc lên làm cho tay cô bị bỏng nhẹ, Nhã Tịnh liền ôm lấy bàn tay bị bỏng, Việt Bân nhìn thấy như thế liền chạy đến xem xét tình hình.
“Cậu không sao chứ?”
Nhã Tịnh lắc đầu nói.
“Không sao chỉ là vết thương ngoài da.”
Việt Bân lo lắng cầm lấy tay của Nhã Tịnh xem vết thương, Tần Ngôn đã không thể nào ngồi yên cứ thấp thỏm nhìn về phía của Nhã Tịnh, sắc mặt vô cùng căn thẳng.
Bạch Lãng đi đến để cười nhạo.
“Xem anh thảm chưa kìa, có cần tôi đưa đi đến đó xử lý cậu trai trẻ đó không, bây giờ nhìn kĩ cậu ta khá đẹp trai còn trẻ hơn anh nhiều tuổi vậy mà mắt nhìn người của Nhã Tịnh bị gì lại chọn một người sắp bước sang tuổi trung niên mà còn khó tính.”
Tần Ngôn dùng chân không bị chấn thương đạp vào chân của Bạch Lãng khiến anh ấy ngã nhào trên sofa.
“Nói chuyện không mỉa mai không chịu nổi hay sao, có lẽ tôi đã quá dung túng cho cậu để bây giờ cậu lên mặt với tôi như thế, phải cho cậu một hình phạt nặng thì cậu mới chừa cái thói mỉa mai người khác.”
Bạch Lãng ngồi dậy bắt đầu giở trò cười khì khì với Tần Ngôn.
“Đại tá à xin hãy bớt giận để tôi đi tách đôi nam nữ đó ra giúp anh, nếu không anh lại lên cơn nhồi máu cơ tim mà chết mất.”
Tần Ngôn liếc nhìn Bạch Lãng anh ta liền chạy đi, nhưng không phải đến làm vách ngăn giữ Nhã Tịnh và Việt Bân mà lại đi tán tỉnh Mai Hà, Tần Ngôn bị chọc tức sắp phát điên, Việt Bân liên tục có những cử chỉ thân thiết với Nhã Tịnh.
Anh ngồi đó cứ lầm bầm nói.
“Dám lợi dụng nắm tay cô ấy, đôi mắt đó của cậu tôi đã biết cậu có ý đồ với Nhã Tịnh, đồ đáng ghét.”
Nhã Tịnh mang thức ăn đến cho Tần Ngôn, anh cố tình há miệng ra để cô tự tay bón cho mình ăn, nhưng Nhã Tịnh không thèm để tâm đến, cô để đĩa thức ăn xuống bàn rồi quay người đi đến chỗ mọi người, Tần Ngôn vẫn chưa kịp nói lời nào thì đã bị vợ bỏ mặt.
Suốt cả buổi tiệc gương mặt của Tần Ngôn như đang treo đá, anh luôn quan sát Việt Bân, sợ cậu ấy động chạm vào Nhã Tịnh, Bạch Lãng ngồi bên cạnh không ngừng châm chọc càng khiến cho Tần Ngôn tức điên lên.
“Anh xem kìa hai người họ đứng cạnh nhìn rất xứng đôi, cậu ấy còn rất ga lăng giúp cô Nhã Tịnh mọi việc, chả trách cho anh phải ngồi một chỗ, không thể làm gì được, không chừng xong ngày hôm nay anh mất vợ luôn cũng không chừng.”
Tần Ngôn nhìn sang gương mặt thích thú của Bạch Lãng khi đang cố chăm chọc mình, anh dùng tay đánh từ phía sau gáy của Bạch Lãng khiến cho anh ấy ngã nhào về phía trước.
“Đợi đến lúc tôi đi lại được người đầu tiên tôi cho ăn đấm là cậu ấy.”
Bạch Lãng xoa xoa chỗ vừa bị Tần Ngôn đánh rồi cười hì hì.
“Đại tá đừng xấu tính như vậy chứ chúng ta là bạn bè thân thiết mà.”
Tần Ngôn bảo Bạch Lãng đưa mình đến bàn tiệc.
“Hôm nay tôi phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ.”
Bạch Lãng chưa hiểu câu nói của Tần Ngôn.
“Anh định đánh người ta với cái chân băng bó của mình à.”
Tần Ngôn thì thào vào tai của Bạch Lãng.
“Không ai dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề hết, tôi sẽ dùng tửu lượng.”