Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 7: Em có thể nấu ăn cho anh cả đời



Đôi mắt của Nhã Tịnh liền sáng rỡ lên cô được Tần Ngôn mời vào nhà sao đây là mơ hay là thật vậy, Nhã Tịnh vẫn không tin cô đi cùng anh vào nhà.

Tần Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, bên trong căn nhà khá nhạt nhẽo chỉ toàn là những mảng màu đơn sắc vì Tần Ngôn không thích rườm rà, phong cách này rất giống với tính cách của người sở hữu, Nhã Tịnh để đồ mình vừa mua ở trung tâm thương mại đặt lên bàn rồi cô nổi hứng tò mò đi dạo xung quanh căn nhà, Tần Ngôn chao mày lại nhìn cô rồi mang thực phẩm mình vừa mua ném vào tủ đông.

" Đừng có nghịch ngợm lung tung."

Nhã Tịnh quay lại nhìn anh mỉm cười nói.

" Em muốn biết thêm về cuộc sống của anh."

Cô lấy bức ảnh được đặt ở một góc bàn lên xem là bức ảnh gia đình của Tần Ngôn còn bức ảnh bên cạnh là hình ảnh của anh lúc còn nhỏ, Nhã Tịnh vô cùng thích thú cô nhìn về phía của Tần Ngôn khi anh không quan tâm đến mình cô đã lén lút bỏ nó vào Ba lô của mình.

Tần Ngôn đã mất hết cảm hứng để nấu nướng, anh đi đến sofa nằm xuống bật tivi lên xem, Nhã Tịnh không hiểu tại sao anh lại bỏ tất cả đồ vào tủ đông anh không định làm gì với nó hay sao, cô tò mò đi đến hỏi.

" Anh không nấu ăn sao?"

Tần Ngôn nhàm chán trả lời.

" Không có hứng nữa rồi."

Nhã Tịnh liền lanh lợi lên tiếng.

" Vậy để em."

Tần Ngôn liếc nhìn cô rồi đưa mọi quyền nấu nướng cho Nhã Tịnh, từ nhỏ cô đã rất thích ẩm thực nấu nướng nên Nhã Tịnh thường xuống bếp để nấu nướng hiện tại tay nghề của cô cũng không tệ cũng có thể nói là nấu ăn rất ngon, Nhã Tịnh đến khu bếp cô rửa sạch tay rồi bắt đầu vào việc nấu bữa tối cho Tần Ngôn, hôm nay cô đang ở nhà người mình đem lòng yêu mến và nấu ăn cho anh, trái tim của Nhã Tịnh đang đập rất mạnh cô rất vui khi được ở bên cạnh anh trong những khoảng khắc như thế này đây là hiện thực chứ không phải là một giấc mơ.

Loay hoay trong bếp một hồi lâu, cuối cùng Nhã Tịnh cũng đã nấu xong bữa tối, cô đi đến gọi Tần Ngôn đến dùng bữa nhưng anh đã ngủ từ lúc nào, Nhã Tịnh thích thú đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Ngôn, cô chăm chú ngắm nhìn anh đây là lần đầu tiên Nhã Tịnh được nhìn Tần Ngôn ở vị trí gần như thế, nét đẹp trai của anh lại làm trái tim của cô xao xuyến, Nhã Tịnh đưa tay chạm nhẹ lên mặt của anh, thật sự cô rất muốn hôn lên đôi môi này, trong vô thức Nhã Tịnh từ từ cúi đầu xuống gần sát vào mặt của Tần Ngôn, đột nhiên anh mở mắt ra khiến cho Nhã Tịnh giật bắn mình, cô ngã nhào ngồi bệt xuống sàn.

" Làm gì vậy?"

Tần Ngôn ngồi dậy đưa tay dụi dụi vào mắt, Nhã Tịnh đứng lên nói.

" Em đã làm xong bữa tối cho anh rồi đấy, em về đây."

Nói xong Nhã Tịnh đi đến lấy đồ của mình, Tần Ngôn cũng đứng lên đi đến bàn ăn anh lên tiếng nói.

" Đến ăn cùng đi tôi sẽ đưa em về."

Nhã Tịnh nghe Tần Ngôn nói khoé môi của cô liền cong lên, ngay lập tức bỏ đồ xuống đi đến chỗ bàn ăn, hai người cùng nhau ăn bữa tối đó chính Nhã Tịnh nấu, cô nhìn anh ăn rất ngon miệng nên đã rất vui.

" Ngon không anh?"

Tần Ngôn vừa nhai vừa trả lời.

" Tạm."

Cô biết anh sẽ chẳng bao giờ khen mình nhưng chỉ cần như thế là đủ đối với Nhã Tịnh Tần Ngôn chịu ăn đồ mình nấu cô đã rất hạnh phúc.

Sau bữa ăn Tần Ngôn đã đề nghị mình rữa bát, anh lấy chìa khóa lái xe đưa Nhã Tịnh về nhà, trên đường quay về Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng vui sướng vì người đàn ông bên cạnh là người mà cô đã thầm yêu suốt bao năm qua, liệu anh sẽ động lòng với những gì cô đã làm vì anh Không.

Tần Ngôn không nói lời nào đến khi đến nhà của Nhã Tịnh, anh mới mở lời nói.

" Cám ơn vì bữa ăn."

Nhã Tịnh hơi bất ngờ nhưng cô rất vui trên môi liền nở một nụ cười tươi tắn.

" Em có thể nấu ăn cho anh cả đời nếu anh muốn."

Tần Ngôn không nói gì thêm anh đóng sầm cửa lại rồi lái xe rời đi, Nhã Tịnh nhìn theo hướng chiếc xe, hôm nay là một ngày thật sự rất vui đối với cô, Nhã Tịnh vui vẻ đi vào nhà, ba mẹ cô đã nhìn thấy tất cả những chuyện lúc nãy bọn họ không thể nào tin mọi chuyện lại có thể diễn ra nhanh đến như thế chẳng lẽ Nhã Tịnh đã chinh phục được trái tim của Tần Ngôn, bọn họ vây quanh con gái để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

" Người lúc nãy có phải là Tần Ngôn không?"

Nhã Tịnh liện gật đầu khẳng định.

" Đúng vậy có chuyện gì không bố."

Bố mẹ cô nhìn nhìn nhau, bọn họ không thể nào tin con gái lại có thể dễ dàng chinh phục được một người lạnh lùng sắt đá như Tần Ngôn.

" Con và cậu ấy đang hẹn hò với nhau sao?" -Mẹ Nhã Tịnh thắc mắc hỏi.

Cô khẽ cười bí hiểm để gây tò mò cho ba mẹ mình.

" Cũng có thể được xem là như thế."

Bố mẹ gật đầu cảm thán.

" Con gái của chúng ta giỏi thật đấy không ngờ lại có thể chinh phục cậu ta dễ dàng như thế."

Nhã Tịnh không ngờ ba mẹ lại xem thường mình như thế cô giận dỗi đi lên phòng của mình.