Khi cơ thể vừa mất thăng bằng, trong lòng Ngọc Châu thầm kêu không ổn. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, nàng chỉ kịp ôm lấy cánh tay bị thương bảo vệ trước ngực mình, đơn giản vì không muốn khiến cánh tay ấy bị thương thêm lần nữa. Cú ngã này đã là chuyện nhất định, muốn tránh cũng khôngđược, Giác nhi đứng một bên không kịp đỡ cả kinh hét lớn.
Ngọc Châu chỉ đành nhắm chặt mắt lại, âm thầm hy vọng tướng ngã của mình đừng quá nhếch nhác. Nhưng ngay khi ấy, thân người đang không nằm trong tầm kiểm soát của nàng đột nhiên bị một đôi tay cứng rắn như sắt thép ôm chầm lấy, làm chậm lại cú ngã vừa rồi.
Ngọc Châu kinh ngạc trợn mắt nhìn, vừa mở mắt ra thì chợt thấy mặt mình đang kề sát vào một bộ triều phục sẫm màu, hơi ngẩng đầu lên liền lập tức lọt vào trong một đôi mắt phượng hơi xếch quyến rũ mê người đang dán chặt vào nàng.
Vì thế cả đoàn người liền biến mất sau cánh cửa phủ màu đỏ thắm kia.
Giác nhi lúc này cũng không quan tâm dọn dẹp đống quà này nữa, vội vàng nhảy tọt lên xe ngựa, nói: "Lục cô nương, ngài không sao chứ? Cánh tay kia có bị đụng trúng gì không?”
Ngọc Châu nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay tê mỏi của mình, khẽ lắc đầu: "Ta không sao, nói phu xe mau đánh ngựa quay về phủ đi.”
Giác nhi vẫn cứ sợ hãi như trước: “Vừa nãy làm em sợ muốn chết luôn! Nếu cú đó mà ngài té thật thìkhông phải chỉ đau bình thường thôi đâu! Lần sau ngài đừng tự mình leo lên xe ngựa như vậy nữa... Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thân thủ của vị Nhị thiếu kia nhanh thật đấy, rõ ràng cửa phủ cách xe ngựa xa như vậy mà, không biết hắn chạy tới đỡ lấy ngài bằng cách nào?”
Ngọc Châu không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng nói: “Lát nữa về nhà, mẫu thân có hỏi, em không cần phải kể ra chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần nói sau khi ta tu bổ vòng ngọc xong, Thụy Quốc phu nhân rất hài lòng là được.”
Giác nhi nhu thuận gật gật đầu, sau đó liền giúp Ngọc Châu xoa bóp cánh tay...
Tiêu lão gia thừa cơ phu nhân mình đang bận rộn, tự mình đi hỏi Lục cô nương tình hình đến phủ Thị lang thế nào.
Ngọc Châu mỉm cười, chỉ nói là mình sửa vòng ngọc, những chuyện râu ria khác thì không hề đề cập đến, lại càng không hó hé chút gì về chuyện Thụy Quốc phu nhân có ý muốn nàng trở thành thiếp thất của Ôn tướng quân.
Tiêu lão gia nghe xong, ngược lại thở phào một hơi, mở miệng nói: “Vậy thì tốt, lần này cha không biết chuyện, nếu lần sau còn xảy ra chuyện thế này, con phải đến nói với cha trước một tiếng, đừng có đinghe mấy lời lung tung bậy bạ của mẹ con. một cô nương gia lại đi sửa vòng ngọc lẽ ra nên vứt đi như thế, thật sự xem cô nương nhà Tiêu gia chúng ta cũng là thợ tạc ngọc đấy hả?”
Vương phu nhân ở bên cạnh nghe đượckhông vui lắm, lập tức cãi lại: “Chỉ có ông là tôn quý, là biết làm cha thôi chắc? Còn người làm mẹ như tôi thì không biết suy nghĩ cho con bé à? Ông thử nghĩ xem, chốn kinh thành phù hoa này có nhiều thợ khắc ngọc như vậy, vì sao Thụy Quốc phu nhân lại chỉ kêu mỗi mình con bé đến? Điều này nói rõ, Ôn tướng quân coi trọng Ngọc Châu! hắn nhờ tỷ tỷ nhà hắn ra mặt, vẫn tốt hơn là chính hắn đi lén lút hẹn ước với con bé, cũng có nghĩa là hắn có ý muốn nạp Ngọc Châu vào phủ. một mối nhân duyên tốt lành như vậy lại không cần, hay ông nghĩ Lục cô nương của ông là người đang chuẩn bị gả cho hoàng đế làm kế thất đấy hả?”
Tiêu lão gia giận sôi gan: “Kiến thức hạn hẹp! Óc bé bằng nửa hột nho! Bà đã quên lời dặn của mẹ ta trước khi đi rồi à? Hôn sự của tiểu Lục đợi đến khi nào về lại trấn Ngọc Thạch mới bàn tiếp, đến kinh thành rồi đừng có tùy tiện đính hôn cho con bé!”
Vương phu nhân trừng mắt còn muốn lại cãi lại, nhưng Ngọc Châu đã cười tủm tỉm đưa một cây trâm qua, nói: “Mẹ, mẹ xem, cây trâm này phối với tấm vải dệt trên tay mẹ quả là rất hợp...”
Vương phu nhân vừa thấy, đúng thật là vậy, hai món đồ này cực hợp với nhau, cây trâm nạm trân châu kia bóng láng không có một vết xước nào, vì thế trực tiếp gọi Ngọc Châu đến lục tìm tiếp, xem có món đồ đẹp đẽ quý giá nào khác không.
Mấy ngày tiếp đó, phủ Ôn tướng quân cũng không thấy phái ai đến nữa, nhưng Ngọc Châu lại nhận được một bức thư tay do Ôn tướng quân đích thân cầm bút.
Trong thư đại khái ngỏ ý là mấy ngày này hắn bận mở tiệc chiêu đãi trong kinh, lắm chuyện nhiều việc, cả ngày cả đêm đều phải tiếp đã bạn bè, tạm thời không thể đi thăm thú kinh đô phồn hoa cùng tiểu thư, chẳng qua nghe nói Lục tiểu thư muốn tham gia trận đấu khắc ngọc, hắn đương nhiên sẽ để ý hỏi thăm, an bài thay tiểu thư, hy vọng tiểu thư bồi dưỡng thân thể cho tốt, vài ngày nữa hắn sẽ tới chơi...
Tuy không gặp Ôn tướng quân, nhưng đại thiếu gia Tiêu Sơn đã về đây vài chuyến.
Phận là nhi tử, đương nhiên hắn đối với mẫu thân hắn tốt hơn cha hắn nhiều, đưa cho mẫu thân một ít tiền tiêu vặt, tạm thời giảm bớt nỗi lo lắng như lửa cháy xém lông mày của Vương phu nhân.
Tuy trong lòng Vương phu nhân nghi ngờ hà bao mà nhi tử đưa cho Ngọc Châu chắc còn nhiều hơn, nhưng dù gì bà cũng không thể làm mất mặt nhi tử. Dù sao tại kinh thành này đã có bà trấn giữ, tuyệt đối sẽ không để con trai cùng con gái nuôi làm ra loại chuyện tai tiếng gì! Còn về mấy hành động nhỏ lẻ không đáng kể này, bà đành mở một mắt nhắm một mắt thôi.
Đời sống nơi kinh thành hiển nhiên phong phú thú vị hơn trấn nhỏ ở biên thuỳ Tây Bắc, tuy hiện tại ngân sách của Vương phu nhân đang cực kỳ eo hẹp, nhưng vẫn muốn lượn vài vòng tham qua phố xá kinh thành.
Vì thế, bà dẫn theo hai nữ nhi, để các nàng mang mũ sa che mặt, ngoại trừ nha hoàn hầu cận của mỗi người còn gọi thêm hai ma ma đến, từ sáng sớm tinh mơ đoàn người đã bắt đầu xuất phát đi đến chợ Tây.
Người ở kinh thành phải nói là đông đúc kinh khủng, chen lấn xô đẩy như sóng xô trên sông Hoàng Hà, chỉ đi quanh quẩn một lát mà đã bị đè ép đến phát mệt. Theo đề nghị của Tiêu Trân Nhi, cả đám người liền ghé vào một cửa hàng châu báu thoạt nhìn có vẻ ít người xem thử một chút, đồng thời cũng là để tranh thủ nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa đặt chân vào cửa hàng, bọn họ lập tức biết được vì sao nơi đây lại vắng vẻ đến thế. Cửa hàng này có phong cách cao nhã, kiểu dáng châu báu trang sức nơi đây cũng hoàn toàn khác biệt với những món đồ được bày bán ngoài chợ, chất lượng màu sắc cái nào cái nấy đều khiến người ta phải líu cả lưỡi, quả thực đều là trân phẩm.
Tiểu nhị trong cửa hàng cũng hết sức ân cần nồng nhiệt, thấy mấy vị nữ khách vừa vào đều mặc trang phục may bằng gấm vóc lụa là, vừa nhìn đã biết là nữ tử nhà phú hộ, lập tức dâng trà thơm bánh kẹo lên, mời các nàng ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó bưng ra một cái khay được lót cẩn thận bằng vải nhung, trên đó bày đầy những món trang sức châu báu đủ màu, để từng người tuyển chọn.
Vương phu nhân là kẻ sĩ diện, được người khác tiếp đón niềm nhở như vậy, nếu không mua lấy một hai món thì thật mất thể diện. Hơn nữa những thứ châu báu ngọc ngà này quả thực rất bắt mắt, trong phút chốc cảm thấy thật sự vui mừng, nhịn không được liền vươn tay chọn ra cả một bộ trang sức.
Nhưng đến khi tiểu nhị báo giá, sắc mặt Vương phu nhân lập tức biến xanh, cả khuôn mặt đều cứng đơ, nói: “Nhà mẹ ta cũng buôn bán châu báu, cây trâm này, ta chỉ cần liếc một cái liền biết nó có giá bao nhiêu. Tiệm của các ngươi là hắc điếm đấy à? Vô duyên vô cớ lại báo ra một cái giá cao ngất trời như vậy, định cướp của hay sao? Giá này chiết khấu bớt đi, không thì ta dứt khoát không mua!”
Vẻ mặt tiểu nhị cũng không được tốt, nhất là sau khi nghe ra trong giọng nói của Vương phu nhân rõràng mang theo một ít ngữ âm Tây Bắc, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm: “Phu nhân, ở đây là kinh thành, là chỗ mà lúc nào đi ra ngoài đường cũng có thể đụng phải hậu duệ quý tộc hoàng thân đấy, dù gì cũng không thể để cho mấy vị quý nhân uống cùng một loại trà như dân đen được, nên mấy cửa tiệm này cũng dựa theo khách đến mà chia ra làm ba bảy loại. Chẳng hạn như Duyệt Bảo Trai của bọn ta đây, chính là cửa tiệm chuyên phục vụ những vị khách hiển quý như công tôn vương hầu. Những vị quý nhân ấy không bao giờ hỏi giá, chỉ xem món hàng có phải là thứ độc nhất vô nhị trên đời hay không, cũng chính vì cái tính độc nhất ấy, mà cho dù có tăng giá lên gấp mấy lần, cũng chẳng ai thèm để ý. Cho nên nếu như phu nhân ngươi ngại giá quá đắt không mua nổi, thì xin phu nhân dời bước đisang cửa hàng ngay bên cạnh giùm, ở đó một nén bạc có thể mua trọn cả một bộ trang sức đó!”
Từ nhỏ Vương phu nhân đã là nữ nhi nhà phú thương, sau khi gả vào Tiêu gia cũng vẫn được sống an nhàn sung sướng, nào có ngờ đến một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị người ta ghét bỏ xua đuổi như xua một tên ăn xin nghèo kiết xác như thế? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, máu nóng sôi trào, lớn tiếng lý luận cùng tiểu nhị trong tiệm.
Ngay khi ấy, quả chuông nhỏ treo nơi cửa vì có người vén rèm bước vào mà va chạm tạo nên tiếng leng keng dễ nghe. đi vào trước tiên là bốn thị vệ cao to lực lưỡng, theo sau là một nam tử mặc trang phục lộng lẫy sang trọng dẫn theo một nữ tử nhỏ nhắn đi vào trong cửa hàng.
Tiểu nhị vốn còn đang hất mặt dương dương tự đắc, vừa nhìn thấy người tới, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức quỳ xuống đất thỉnh an, chỉ hận không thể nằm sát rạt dán xuống dưới đất luôn: “Nghiêu Thái úy, sao ngài lại đích thân tới đây? Tiểu nhân xin thỉnh an ngài.”
Khó trách tiểu nhị kia lại vồn vã như thế, tuy xưa nay Nghiêu Thái úy thích cưỡi ngựa rong ruổi trênphố, người trong kinh đều từng được chiêm ngưỡng phong thái tuyệt trần của Thái úy, nhưng hắn chưa bao giờ đặt nửa bước chân vào trong những cửa tiệm của con buôn thế này. Tất cả các món đồ cung ứng cho chủ trạch của Nghiêu gia, đều do chuyên gia đặc chế, tuyệt đối không cần phải tìm kiếm trong những món hàng dung tục nơi phố phường. Dù là Duyệt Bảo Trai đã quen gặp gỡ các bậc vương hầu, nhưng bất chợt nghênh đón Nghiêu nhị thiếu gia cũng vẫn bị kinh hoảng như thường.
Còn Vương phu nhân khi nãy vẫn còn hăng say tranh chấp, kể từ khi nhìn thấy bốn thị vệ trang nghiêm dữ dằn bước vào cửa, đã sợ đến mức ngậm chặt miệng lại. Bà từng gặp Nghiêu Thái úy tại cổng thành, đương nhiên biết hắn là ai. Chỉ cần nghĩ đến những lời quát mắng chửi bới của mình vừa nãy có khi đãlọt hết vào tai vị quý nhân này, Vương phu nhân thật hận không thể lập tức nuốt luôn lưỡi của mình, theo đó tiếng mắng cũng ngay lập tức im bặt.
Nghiêu thiếu đi vào trong tiệm, phong thái vẫn thong dong như ngày thường, không hề để ý đến tiểu nhị còn mọp sát trên đất kia, chỉ nhấc chân bước đến trước một chiếc ghế nhìn vô cùng trang nhã, vén vạt áo dài của mình lên, thản nhiên ngồi xuống, sau đó cất lời nói với nữ tử đi theo sau mình: “đi xem thử đi, có lẽ có kiểu dáng nào giống vậy.”
Nàng kia vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, toàn thân phú quý, đôi mắt to tròn như quả hạnh, bĩu môi quét mắt một vòng quanh các món hàng hóa được trưng bày nơi đây, nản lòng nói: “Nhị ca, cửa hàng này cũng không có!"
Ngọc Châu vẫn luôn ngồi yên bên cạnh Vương phu nhân, vốn dĩ nàng định khuyên mẫu thân sớm rời khỏi đó, nhưng chẳng ngờ vị Nhị thiếu âm hồn bất tán ấy lại đột nhiên bước vào. Nhìn tình hình này, chắc hẳn hắn dẫn ấu muội đi chọn mua nữ trang. Mà hiện tại người ta lại ngồi ngay đối diện, nếu khôngthèm chào hỏi một câu đã bỏ đi, có vẻ đã quá thất lễ. Nhưng nếu bây giờ vội vàng tiến đến vấn an, nhìn nam tử kia còn chả thèm liếc mắt qua đây một cái, e là có qua cũng chỉ đụng phải thái độ kiêu ngạo lạnh băng của hắn mà thôi...
Ngay lúc đang trong tình cảnh khó xử, Vương phu nhân lại vừa khéo đánh tan ưu phiền của nàng. Bà trực tiếp đi lên phía trước, hành lễ nói: “không ngờ có thể gặp Nghiêu Thái úy tại đây, dân phụ thậtđúng là may mắn ba đời!”
Nghiêu Mộ Dã nhận lấy chén trà do tiểu nhị đưa tới, không thèm để ý thổi thổi bọt trà, liếc Vương phu nhân một cái, nói: “không biết phu nhân là ai?"
Vương phu nhân vội vàng nói: "Dân phụ chính là tức phụ của Tiêu gia ở trấn Ngọc Thạch vùng Tây Bắc, Tiêu phi được hoàng thượng ân sủng trong cung hiện giờ chính là con gái thứ hai của dân phụ. Thái úy không nhớ rõ à, hồi trước ngài ở Tây Bắc còn đi ngang qua cửa phủ của chúng tôi đấy!”
Thái úy nghe xong cũng không đáp lời, vẫn ngồi tao nhã thổi bọt trà, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ rõvẻ hờ hững vân đạm phong khinh, khiến Vương phu nhân đang quỳ trên mặt đất thật không biết làm sao, lại còn để cho tiểu nhị ở một bên có cơ hội chê cười.
Ngọc Châu thấy tình hình có vẻ căng thẳng, trong lòng biết nếu mình vẫn im lặng không lên ti``ếng, mẫu thân sẽ khó mà an toàn thoát thân. Vì thế nàng nhẹ nhàng cởi bỏ mũ sa của mình xuống, đặt qua một bên rồi hành lễ thỉnh an nói: "Dân nữ khấu kiến Thái úy. Nếu Thái úy đang bận lựa chọn trang sức, dân nữ và mẫu thân cũng không tiện quấy nhiễu Thái úy nữa, sẽ rời đi ngay, xin Thái úy cứ tự nhiên...”
nói xong liền đứng dậy, đồng thời cũng thuận tay đỡ Vương phu nhân dậy, định bụng rời khỏi nơi rắc rối này ngay lập tức.
Ngay khi ấy, Thái úy lại đặt chén trà xuống, liếc nhìn Ngọc Châu một cái rồi chậm rãi mở miệng nói: “Hóa ra là Lục tiểu thư, lúc nãy không chú ý tiểu thư có ở đây, mong tiểu thư thứ lỗi.”
Tiểu cô nương đứng bên cạnh hắn vừa bắt được ba chữ "Lục cô nương" này, lập tức phấn chấn bước nhanh đến trước mặt Ngọc Châu, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Lục cô nương? Ngươi chính là Lục cô nương biết khắc ngọc của Tiêu gia đấy hở?”