Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 40



Trên thực tế, Tạ Vân Lễ đã gọi điện cho dì Chúc rồi.

Ban đầu dì Chúc không nghe máy, một lát sau thì gọi lại, nhưng người gọi không phải dì Chúc mà là con trai dì, Kiều Tử Hằng.

“Alo? Ai vậy?”

Tạ Vân Lễ khựng một nhịp: “Tôi là Tạ Vân Lễ, đây là điện thoại của dì Chúc đúng không?”

“À… Anh là chồng Ôn Nhiễm nhỉ? Tôi là Kiều Tử Hằng, dì Chúc là mẹ ruột của tôi, lần trước tôi tới tìm mẹ, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Giọng điệu của Kiều Tử Hằng vô cùng cởi mở: “Hồi nhỏ tôi thường xuyên đến nhà họ Ôn chơi với Ôn Nhiễm, tính ra tôi cũng xem như anh trai Ôn Nhiễm đó, có điều sau khi lớn lên thì không gặp nhau nữa…”

Cậu ta cứ huyên thuyên, hoàn toàn không biết khi Tạ Vân Lễ nghe được, anh chỉ cười khẩy đầy chế giễu.

Hồi nhỏ? Anh trai Ôn Nhiễm?

Ngay cả bố mẹ Ôn Nhiễm, vào lúc cô mấy tuổi, họ mới được nghe cô gọi một tiếng bố mẹ, chứ đừng nói đến một thằng nhóc xa lạ. Tới gần Ôn Nhiễm thêm nửa bước cũng là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Với tình trạng của Ôn Nhiễm thời thơ ấu, một khi thấy ai tới gần, bất luận người nào, cô cũng sẽ bực bội hét lên hoặc hoàn toàn mặc kệ.

Thậm chí bản thân Ôn Nhiễm, chỉ sợ cũng không biết khi bé cô còn một người anh trai nhảy từ đâu ra chẳng rõ.

“Bây giờ dì Chúc đang ở đâu? Vì sao cậu cầm điện thoại của dì?” Tạ Vân Lễ cắt ngang mấy lời dông dài của cậu ta.

“Mẹ tôi…” Kiều Tử Hằng chợt tạm dừng, giọng điệu trở nên mất tự nhiên: “Đêm qua ầm ĩ một trận với bố tôi, bà ấy vẫn còn buồn bực, hôm nay đừng bảo bà ấy phải đi làm đấy? Bên phía Ôn Nhiễm cần người không? Tôi có thể tìm người thay mẹ tôi một ngày, hay để tôi dẫn bạn gái qua? Là con gái với nhau cả, chắc họ có thể nói chuyện được. Trước kia bạn gái tôi đã làm công tác tình nguyện, từng tiếp xúc với người bệnh tự kỷ…”

“Không cần, cậu lo chăm sóc mẹ cậu trước đi.” Tạ Vân Lễ cúp máy.

Tuy dì Chúc khá khỏe mạnh nhưng dì mắc bệnh cao huyết áp, bình thường không tái phát còn đỡ, một khi tái phát, sẽ gặp nguy hiểm nhất định. Bây giờ xem ra, chắc vì gia đình xào xáo nên dì Chúc tăng huyết áp, nhiều khả năng đang mất tỉnh táo.

Tuyệt đối không thể để Ôn Nhiễm biết chuyện này.

Nhưng trong thời gian ngắn, quả thực Tạ Vân Lễ không đi đâu được, anh sắp đến một công ty bàn bạc công việc, đã hẹn trước rồi. Anh đành bảo Chu Duy sang bên dì Chúc xem tình hình trước.

Nhưng dù bận rộn thế nào, cứ cách một tiếng Tạ Vân Lễ sẽ nhắn tin cho Ôn Nhiễm một lần, hỏi cô đang làm gì.

Ôn Nhiễm trả lời: Em đang xem Ca Ca đi vệ sinh, thối quá… Nhưng xem hình dạng thì vẫn rất khỏe mạnh.

Tạ Vân Lễ có thể tưởng tượng ra cảnh cô bóp mũi, cố gắng xem Ca Ca đi vệ sinh.

Quả nhiên, cô vẫn thích hợp với cuộc sống vô tư vô lo hơn.

Một lát sau, Ôn Nhiễm nhận được tin nhắn của anh: Trong phòng ngủ của anh, bên cạnh tủ quần áo anh đã để một món quà tặng em, hộp màu tím ấy. Em lên xem thử có thích không nhé.

Anh tặng quà nữa à?

Ôn Nhiễm chạy lên tầng hai, chậm rãi vào phòng ngủ của Tạ Vân Lễ.

Trước khi đi, anh đã gấp chăn giường ngay ngắn. Trong phòng không để nhiều đồ, ngoại trừ tủ quần áo, chăn giường và chiếc bàn trước cửa sổ, Ôn Nhiễm vừa liếc nhìn đã thấy hộp quà màu tím bên cạnh tủ quần áo.

Là bộ xếp hình vương quốc cổ tích, phức tạp hơn bộ lâu đài trước đây.

Nhưng vì sao hôm qua anh không đưa cho cô nhỉ? Hay để hôm nay ở nhà cô không chán nên mới bảo cô lấy ra ghép?

Thật ra Tạ Vân Lễ nghĩ rất đơn giản, anh biết một khi Ôn Nhiễm ghép hình, cô sẽ đặt toàn bộ tâm trí vào, không còn quan tâm việc khác nữa.

Tối qua là khoảng thời gian chung sống riêng tư đầu tiên của anh và cô, đương nhiên anh không muốn cô chỉ tập trung vào ghép hình rồi.

Vốn dĩ định tối về sẽ đưa cho cô sau, nhưng bây giờ có thể dùng việc ghép hình để dời sự chú ý của cô, không để cô băn khoăn chuyện của dì Chúc nữa.

Song, Ôn Nhiễm chỉ nghĩ một điều: Bộ xếp hình này cô muốn ghép với Tạ Vân Lễ. Thế nên sau khi mở ra thoáng nhìn, cô hết sức cẩn thận cất đi.

“Nên… ghép hình cùng Tạ Vân Lễ, nhỉ?” Cô hỏi Ca Ca: “Đúng không, Ca Ca?”

Quay đầu mới phát hiện Ca Ca không ở sau lưng mình.

Ca Ca đứng trong sân, hình như bị thứ gì đó hấp dẫn, bé chợt sủa vài tiếng. Bé hiếm khi sủa trong biệt thự, Ôn Nhiễm vội vàng ra ngoài xem, thấy một vài bé mèo hoang đi ngang qua.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Nhiễm nhanh chóng vào phòng bếp, lấy một ít đồ ăn cho mèo và lạp xưởng hun khói dì Chúc mua.

Trong khu biệt thự, mèo hoang chỉ có mấy con, cũng sẽ được các hộ khác cho ăn. Chưa kể, nói không chừng ngày nào đó các bé sẽ không ở khu vực này nữa, nên gặp được chúng vẫn là chuyện hiếm có.

Ôn Nhiễm vừa trấn an Ca Ca, vừa mở cửa thận trọng tới gần hai bé mèo hoang.

“Đừng sợ… chị để đồ ăn, ở đây… hai em tự đến ăn nhé.”

Mèo hoang có lòng đề phòng rất mạnh, nhưng cho ăn mấy lần, chúng sẽ chậm rãi hạ hàng rào cảnh giác xuống, tình nguyện để người ta đến gần.

Ôn Nhiễm ngồi xổm xuống, hai bé mèo con tới ăn, không bài xích cô mấy.

“Sau này… đói, có thể đến bất cứ lúc nào, ở đây…” Ôn Nhiễm khẽ nói: “Ở chỗ chị, nhiều… đồ ăn ngon lắm, có thể cho các em hết.”

Vào lúc cô vui vẻ nhìn mèo con ăn, đột nhiên cảm nhận được có điều khác thường.

Hình như ai đó đang quan sát cô.

Ôn Nhiễm vô cùng nhạy cảm với môi trường xung quanh, rõ ràng vừa rồi bầu không khí vẫn còn nhẹ nhàng, mùi cỏ cây thơm ngát, giờ phút này lại thay đổi hoàn toàn.

Cô đứng dậy, nhìn quanh một chút, chợt phát hiện ở đằng sau không xa, có một người đang đứng quan sát cô.

Là một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm máy ảnh, ống kính hướng về phía cô.

“Xin lỗi, dọa cô rồi à?” Người nọ mỉm cười thả máy ảnh xuống, tiến đến chỗ cô.

Ôn Nhiễm lập tức lùi về sau một bước.

Bên cạnh có một cái cây lớn, cô đưa tay vịn vào cây trốn ra sau.

Có thể nhận ra, cô bài xích người khác đến gần mình.

Người đàn ông dừng bước, thân thiện nói với cô: “Tôi không phải người xấu… Tuy nói vậy cũng hơi đáng ngờ. Đúng rồi, tôi cũng ở khu này, số 418 bên cạnh, chúng ta là hàng xóm.”

Ôn Nhiễm sởn cả da gà, cô thật sự không thể giao tiếp với người lạ, huống chi xung quanh không có ai khác, chỉ còn mỗi cô và người nọ.

Chưa kể trong tay người đó cầm máy ảnh, ban nãy rõ ràng hướng thẳng vào cô. Cũng có thể hắn chỉ chụp mấy chú mèo… Nhưng cô vẫn không thoải mái, khó chịu khắp người.

May sao chỗ này chỉ cách biệt thự mười mấy mét, cô chỉ cần nhanh chóng về là ổn rồi.

Nhưng khi hé môi, bất kể cố gắng muốn mở lời thế nào, cô cũng không nói được.

“Tôi cầm máy ảnh định chụp mấy bé mèo thôi, không ngờ gặp được cô… Bình thường cô hay cho chúng ăn sao?”

Hình như nhận ra vẻ căng thẳng lẫn ánh mắt hoảng hốt của cô, người đàn ông tiến lên một bước, ân cần hỏi: “Có phải cô khó chịu không? Đừng sợ tôi, tôi không có ý đồ xấu gì, tôi chỉ tò mò, cô…”

“Tôi… tôi phải về rồi.” Rốt cuộc Ôn Nhiễm cũng hít sâu một hơi nhanh chóng nói xong mấy từ này, sau đó chạy về phía căn biệt thự của mình.

Vì nôn nóng, lúc chạy cô hơi lảo đảo, dây buộc tóc cô tiện tay cột trên đầu cũng rơi mất, toàn bộ mái tóc xõa ra.

Cô không đoái hoài tới, mở cửa ra vào thẳng bên trong.

Người đàn ông kia không đi theo.

Nhưng bên đó chỉ cách biệt thự của Ôn Nhiễm một đoạn. Sau khi về, Ôn Nhiễm thoáng nhìn, hắn vẫn còn đứng đó quan sát mình.

Ôn Nhiễm ôm Ca Ca, nhịp tim đập nhanh khó tưởng.

Lâu lắm rồi cô mới một mình đối mặt với người lạ, ngay cả một câu cô cũng không nói được.

Cô biết như thế rất bất lịch sự, nhưng cô không còn cách nào khác.

Ôn Nhiễm ôm Ca Ca ủ rũ ngồi trên sô pha, may thay Ca Ca không chê cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô rất lâu.

“Khi nào… dì Chúc… mới về đây?”

“Chị vô dụng quá… Ca Ca.”

Trong bệnh viện, Chu Duy đưa tài liệu cho dì Chúc xem: “Tuy bệnh không nặng nhưng dì vẫn phải chú ý nhiều hơn. Nếu nhập viện trễ, dì còn gặp nguy hiểm nhất định nữa đấy.”

Dì Chúc thở dài, mắt dì còn đỏ, hôm qua khóc lâu quá, bây giờ dì vẫn chưa bình thường lại được.

“Sếp Tạ bảo tôi đến chuyển lời với dì, tình hình bây giờ thế này, Kiều Tử Hằng có ba con đường, một, tiếp tục du học, sếp Tạ đã nhờ quan hệ. Chỉ cần ngoan ngoãn nhận lỗi viết kiểm điểm với giảng viên hướng dẫn, cậu ta có thể được thi lại, có thể học tiếp. Hai là không học nữa, về nước sắp xếp công việc cho cậu ta, ra xã hội bươn chải mấy năm, ít nhiều gì cũng có thêm kinh nghiệm sống. Cuối cùng, về nước học tiếp, sếp Tạ có thể giúp đỡ liên hệ chuyển trường, cũng có thể đổi sang chuyên ngành cậu ta thích hơn. Nhưng nếu lần này cậu ta không học đàng hoàng, dì nên từ bỏ con đường học hành của cậu ta thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Về phần cô bạn gái kia, tôi đã điều tra, đó là bạn gái trong nước của cậu ta. Hai người hợp tan mấy lần, cô gái đó còn ra nước ngoài tìm cậu ta. Kiều Tử Hằng thường xuyên trốn học, tiền hết cũng nhanh, quen biết rộng trong giới du học sinh. Nhưng cậu ta không gây chuyện gì hết, chỉ không thích học, cũng không muốn học ngôn ngữ, cho tới bây giờ, nói chuyện với người ngoại quốc vẫn gặp nhiều vấn đề.”

Dì Chúc gật đầu: “Nó chẳng biết lo toan gì cả, lát nữa dì sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó. Ôi, làm phiền mọi người quá rồi…”

“Dì đừng nói thế, nhiều năm nay dì chăm sóc cô Ôn Nhiễm cũng vất vả mà. Sếp Tạ dặn, có chuyện gì cần chúng tôi giúp thì dì cứ nói, đừng ngại, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Dì Chúc sực nhớ ra gì đó: “Mấy giờ rồi?! Tôi phải mau chóng về nấu cơm cho Nhiễm Nhiễm…”

“Không sao, dì tạm thời đừng gấp. Bên phía cô Ôn Nhiễm đã có sếp Tạ trấn an, dì truyền bình nước biển này xong mới được…”

“Vậy tôi cũng phải báo con bé một tiếng…”

Họ đang nói, Kiều Tử Hằng đẩy cửa phòng bệnh bước vào: “Mẹ, ai sắp xếp phòng VIP cho mẹ vậy?”

Thấy Chu Duy, cậu ta nhíu mày: “Anh là…”

“Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Tạ, Chu Duy.”

“Ồ, xin chào.”

Chào hỏi qua loa xong, Kiều Tử Hằng nói với dì Chúc: “Mẹ, bố mẹ của Lệ Na [*] đón cô ấy đi rồi.”

[*] Nguyên văn là Tiểu Hân, nhưng ở chương 32 tác giả để tên là Lệ Na, nên bên mình chuyển theo cho thống nhất.

“Không đón thì làm sao đây? Còn để con gái nhà người ta theo con ở khách sạn à?” Dì Chúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cứ theo con cũng chịu khổ, bản thân không biết vươn lên.”

Kiều Tử Hằng bất mãn: “Con không muốn khiến mẹ tức giận, với sức khỏe của mẹ ấy, mẹ đừng tỏ thái độ này khi nói chuyện với con nữa được không?”

Hôm qua cả gia đình họ cãi nhau suýt lật trời, khiến dì Chúc tăng huyết áp, tức giận ngất xỉu, bây giờ mới đỡ phần nào.

Dì Chúc thở dài: “Được, mẹ không quản con nữa, con đường sau này rốt cuộc con tính sao?”

Trước mặt người ngoài, Kiều Tử Hằng không muốn nói nhiều: “Con đường sau này thì sau này hẵng tính, còn làm thế nào nữa, được chừng nào hay chừng đó thôi.”

Chu Duy bỗng nhiên nói: “Gần đây cậu không xem email đúng không? Tốt nhất hãy xem một chút, thư thông báo đuổi học cậu chắc được gửi đến rồi đấy.”

Kiều Tử Hằng nhìn anh ta: “Liên quan gì tới anh?”

Chu Duy đẩy kính mắt, nho nhã lễ độ mỉm cười: “Đương nhiên không liên quan đến tôi, tôi chỉ tới giúp dì Chúc theo lệnh của sếp thôi. Rất rõ ràng, phiền phức lớn nhất bây giờ của dì Chúc là cậu. Trước khi giải quyết xong phiền phức này, dì ấy sẽ không thể khoẻ mạnh về thể xác lẫn tinh thần để an tâm tiếp tục công việc được.”

Kiều Tử Hằng định lên tiếng, anh ta đã ngắt lời: “Trong vòng một tuần, nếu về trường biết điều nhận lỗi, thi lại đàng hoàng, cậu vẫn còn cơ hội du học tiếp. Vậy bất luận về số tiền lẫn ân tình của người khác mà dì Chúc dốc hết tâm sức, khó khăn lắm mới có được, hay về quá trình học tập vất vả ở nước ngoài trong hai năm nay của cậu, tất cả cũng có thể nhận được một kết quả. Nếu không, cậu đã lãng phí vô ích thời gian hai năm ở nước ngoài, ngay cả mác du học sinh cũng mất. Dù về nước, cậu vẫn chẳng khác gì một người tốt nghiệp trung học phổ thông.”

Đưa lưng về phía dì Chúc, Chu Duy vẫn mỉm cười nhìn cậu ta, nhưng ánh mắt sau lớp kính ấy không hề vui vẻ: “Với tình trạng việc làm trong thời buổi hiện nay, cậu định vào nhà máy làm công nhân, hay tiếp tục tiêu tiền mà bố mẹ vất vả kiếm được để nuôi cậu và bạn gái cậu đây?”

Sắc mặt Kiều Tử Hằng trở nên khó coi.

Dì Chúc không lên tiếng, cứ đỏ bừng mắt nhìn cậu ta. Sau hồi lâu, rốt cuộc Kiều Tử Hằng cũng thở dài.

Cậu ta đâu phải kẻ ngốc, không thể làm hỏng tương lai của mình chỉ vì lòng tự ái ít ỏi này được. Mới về nước vài ngày, cậu ta đã hiểu rõ một điều, không có tiền ắt sẽ khó khăn vô cùng. Nếu lãng phí cơ hội du học, cậu ta sẽ mất hết.

Tạ Vân Lễ đã nhận được tin, Kiều Tử Hằng cúi đầu rồi, chuẩn bị ra nước ngoài học tiếp, còn dì Chúc cần phải nằm viện quan sát thêm.

Anh nhìn đồng hồ, đã hai tiếng Ôn Nhiễm không liên lạc với anh, cô đang làm gì thế?

Tạ Vân Lễ có phần nôn nóng, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo ở ống tay áo ra.

Song, cảm giác nôn nóng vẫn không hề biến mất.