Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 77



Sau hơn hai năm trời chờ đợi, mẹ của Tạ Vân Lễ, bà Thôi Tuyết, mới thấy con trai dẫn Ôn Nhiễm đến gặp mình.

Trước đó, bà ấy đã gọi cho Tạ Vân Lễ không biết bao nhiêu lần. Khi hay tin hai người kết hôn, hầu như ngày nào bà ấy cũng gọi điện, cũng yêu cầu Tạ Vân Lễ dẫn Ôn Nhiễm về nhà ăn cơm.

Ban đầu, Tạ Vân Lễ còn nhận điện thoại hằng ngày, dỗ dành bà ấy, dần dà thành đối phó qua loa vài câu, cuối cùng không nghe máy nữa. Thôi Tuyết bèn nhờ người chồng sau của mình là Ninh Viễn Thường thường xuyên liên lạc với anh, nhưng Ninh Viễn Thường không dám làm phiền anh nhiều, chỉ thi thoảng gọi hỏi thăm.

Tạ Vân Lễ vẫn khẳng định, hiện tại họ chưa thích hợp gặp nhau.

Về điều này, dĩ nhiên Ninh Viễn Thường hiểu.

Thôi Tuyết mắc chứng rối loạn lưỡng cực đã hơn mười năm, trong thời gian đó, đã nhiều lần bà ấy phải nhập viện điều trị, nhưng bệnh cứ tái phát. Đây là chuyện bình thường trong khoa Tâm thần. Dù điều trị tốt đến đâu, khi cả gia đình những tưởng bà ấy đã khỏi, vẫn có khả năng một ngày nào đó bà ấy sẽ trở về như cũ.

Tạ Vân Lễ chịu đựng được, Ninh Viễn Thường cũng có thể gánh vác, nhưng họ lo Ôn Nhiễm sẽ bị dọa sợ.

Tất nhiên còn một lý do nữa, trước đây Tạ Vân Lễ không thể tiếp cận Ôn Nhiễm, chính anh còn không dám tiếp cận cô, huống gì là mẹ anh?

Vậy giờ đây, thật sự đã đến lúc rồi sao?

Tạ Vân Lễ ngẫm nghĩ vấn đề này nhiều ngày. Thậm chí anh còn tìm đến chuyên gia Tâm thần đã điều trị cho mẹ mình nhiều năm để hỏi, và đáp án là không sao.

“Yên tâm, hiện tại mẹ anh sẽ không tái phát bệnh nữa, mấy năm trước đã ổn định. Dù tái phát, bà ấy cũng sẽ không nghiêm trọng như trước, cảm xúc đang dần bình thường. Chưa kể, ngay cả khi trong tình trạng nặng nhất, bà ấy cũng sẽ không làm tổn thương người thân, vì đặc điểm nổi bật nhất trong tình trạng của bà ấy là hưng cảm nhẹ, thỉnh thoảng kèm theo trầm cảm, nhưng chỉ cần không tái phát, sẽ không đáng lo ngại gì. Các anh là người nhà cũng rõ.”

Thôi Tuyết nắm tay Ôn Nhiễm, dịu dàng trò chuyện với cô. Dẫu phần lớn thời gian Ôn Nhiễm chỉ ngượng ngùng lắng nghe hay lơ đãng nhìn quanh, nhưng Thôi Tuyết không hề để tâm, vẫn mải mê tán gẫu với cô.

Khi Thôi Tuyết lên cơn hưng cảm, triệu chứng rõ ràng nhất là trở nên nhiệt tình cực kỳ. Chỉ cần bắt chuyện với ai, bà ấy có thể huyên thuyên suốt ngày đêm, mặc kệ người kia có muốn nghe không.

Vì vậy, Tạ Vân Lễ luôn theo sát họ, không lơ là một giây phút nào.

Ninh Viễn Thường mang đồ uống đến, nhỏ giọng nói với Tạ Vân Lễ: “Lộ liễu quá đấy, con nên kiềm chế lại, mẹ con sẽ không làm hại con bé đâu...”

Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Con chỉ đang nhìn họ bình thường thôi.”

Ninh Viễn Thường: “...”

Nhìn bình thường kiểu gì mà sắp dán chặt mắt vào họ thế?

Cứ như chỉ cần mẹ anh hơi bất ổn hoặc Ôn Nhiễm có phần không thoải mái, anh sẽ lập tức lao đến, bảo vệ Ôn Nhiễm khỏi mẹ mình.

Tất nhiên, Thôi Tuyết sẽ không làm hại Ôn Nhiễm, dù mắc bệnh tâm thần bà ấy cũng sẽ không tổn thương người khác.

Chẳng qua ai cũng biết, tình trạng của Ôn Nhiễm đặc biệt, họ lo lắng hành vi phấn khích của Thôi Tuyết sẽ khiến cô không thoải mái.

“Mẹ con kể, trước đây khi bà ấy trầm cảm, con giám sát bà ấy chặt chẽ lắm, đi đâu cũng phải theo sau, uống thuốc ăn cơm con phải tận mắt thấy bà ấy ăn mới yên tâm. Nếu ai đó nói gì sai trước mặt bà ấy, con sẽ nổi giận, nhiều lần đánh nhau với người ta.” Ninh Viễn Thường cảm thán: “Giờ đổi thành Ôn Nhiễm, con bảo vệ con bé còn kỹ hơn.”

Tạ Vân Lễ hỏi: “Vậy à?”

Ninh Viễn Thường bảo: “Mẹ con luôn nói, từ nhỏ con đã hơi cứng đầu, sợ con cứ để tâm vào tiểu tiết giống bà ấy, nhưng may mắn thay... con rất bình thường.”

Tạ Vân Lễ gật đầu.

Bình thường hay không, chỉ nghe bác sĩ nói là được sao?

Anh quan niệm rằng, trên đời này không ai hoàn hảo cả, đương nhiên cũng không ai hoàn toàn bình thường. Suy cho cùng, ngay cả định nghĩa của cụm “bình thường” cũng do con người đặt ra.

Song, con người vốn phức tạp, tính cách của con người cũng thay đổi theo trải nghiệm.

Như anh, không còn nhớ rõ mình sẽ trông thế nào khi cáu kỉnh.

“Mẹ con chỉ hào hứng thôi, đừng lo quá, đã hơn một năm bà ấy không phát tái bệnh, tốt hơn nhiều rồi.”

“Vâng, nhờ chú chăm sóc cả.”

Có lẽ Ninh Viễn Thường nằm trong số ít người vẫn hết lòng chăm sóc mẹ anh như bình thường. Dù mọi người biết mẹ anh gặp vấn đề về tinh thần, Ninh Viễn Thường vẫn kết hôn với bà ấy, thậm chí còn trông nom bà ấy rất tốt.

Điều này, quả thực chẳng mấy ai làm được.

“Con cũng giỏi không kém, đã săn sóc Ôn Nhiễm rất tốt.” Ninh Viễn Thường nói: “Trước đây mẹ con cứ lo lắng, vì chứng tự kỷ không giống những vấn đề khác, bà ấy cũng biết không có cách nào chữa khỏi... nên mẹ con sợ tình cảm nhiều năm của con sẽ vô ích.”

Tạ Vân Lễ mấp máy môi, không nói gì.

Thật ra, không phải bản thân anh không nghĩ về điều này, thậm chí còn canh cánh từ sớm.

Nhưng thế thì sao?

Nếu suốt đời Ôn Nhiễm không hiểu tình cảm của anh, vậy cũng có nghĩa cô thực sự khó lòng hiểu tình yêu. Do đó, dù anh có buông tay không, cũng không thay đổi được gì.

Được chăm sóc cuộc sống của cô cũng đủ rồi.

“Vì chuyện này, mẹ con còn hỏi han một số người bạn có con tự kỷ, muốn xem tình hình của chúng sau khi trưởng thành thế nào.”

“Ồ? Mẹ chưa bao giờ đề cập với con.” Tạ Vân Lễ ngạc nhiên: “Kết quả thế nào ạ?”

Ninh Viễn Thường lắc đầu: “Kết quả mẹ con buồn bực một thời gian... Vì nhiều trẻ tự kỷ nặng, dù lớn đến hai mươi ba mươi tuổi vẫn không có khả năng sống tự lập, phải dựa vào bố mẹ chăm sóc, chứ đừng nói tới việc kết hôn sinh con. Trường hợp khá hơn có thể làm công việc đơn giản, chỉ số ít sở hữu năng khiếu đặc biệt ở một vài khía cạnh, có thể đậu đại học, cũng có công việc tốt, nhưng là thiểu số thôi. Phần lớn vẫn giống trẻ bình thường, có thể rời xa người nhà sống bình thường cũng đã không tệ rồi. Chẳng mấy người có thể may mắn tìm được bạn đời thích hợp…”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Đúng là vậy.”

“Ôn Nhiễm xinh đẹp, nghe nói còn biết vẽ tranh đánh đàn, điều kiện gia đình tốt, quả thực con bé đã có nhiều hơn hầu hết trẻ tự kỷ khác.” Ninh Viễn Thường cảm thán: “Chưa kể đã gặp được con, cũng xem như được ông trời rủ lòng thương, không để đứa trẻ tội nghiệp này chịu thêm khổ đau.”

“Gặp được em ấy cũng là phúc của con.” Tạ Vân Lễ nói.

“Cũng đúng.” Ninh Viễn Thường đùa: “Chú nhớ trước đây tính tình của con thật là, không khác gì mẹ con, cũng nhờ gặp được Ôn Nhiễm mới thay đổi như thế.”

Tạ Vân Lễ cười, không đáp lời, cũng không phủ nhận.

Bản thân mình trước kia thế nào, đương nhiên anh biết rất rõ.

Bên phía Ôn Nhiễm, cô lắng nghe Thôi Tuyết kể không dứt về Tạ Vân Lễ, từ cảm giác bối rối ban đầu, dần dần chuyển thành thái độ say mê hoàn toàn.

Dù cô không xen lời vào được, cũng không biết phải nói gì hay thể hiện nét mặt ra sao, nhưng khi nghe đến chỗ ngạc nhiên, cô sẽ mở to mắt, khi nghe đến đoạn căng thẳng, cô sẽ vô thức co người lại.

Thôi Tuyết càng nói càng hăng, từ thời kỳ trưởng thành của Tạ Vân Lễ đến tuổi thiếu niên, rồi từ thời thiếu niên sang giai đoạn nổi loạn, cuối cùng quành về thuở còn bé của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“E rằng mẹ con sắp kể việc lúc con mấy tuổi vẫn còn tè ra quần đấy.” Ninh Viễn Thường trêu chọc: “Con không ngăn bà ấy à?”

Tạ Vân Lễ im lặng một thoáng: “Họ vui vẻ là được.”

Thôi Tuyết bừng bừng phấn khởi kéo tay Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm cũng càng nghe càng nghiêm túc, thi thoảng quay sang nhìn Tạ Vân Lễ.

Vì cô chỉ có thể nhìn Tạ Vân Lễ, dù trước mặt là mẹ anh, là người cô quen thuộc, nhưng Ôn Nhiễm vẫn không thể nhìn thẳng vào bà ấy.

Nhưng Thôi Tuyết hoàn toàn không bận tâm, bà ấy chỉ nói điều mình muốn nói. Thậm chí Ôn Nhiễm ít khi phản ứng, cũng không thể giảm nhiệt huyết của bà ấy.

Đừng nói Tạ Vân Lễ, đến Ninh Viễn Thường cũng không chịu nổi nữa, bèn bảo họ tới giờ ăn rồi.

Bấy giờ Ôn Nhiễm mới nhận ra trời đã tối.

Rốt cuộc Thôi Tuyết cũng dừng lại, uống một ngụm nước: “Lát nữa sẽ dẫn con đi ăn nhiều món ngon, rồi chúng ta tiếp tục nhé.”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Tranh thủ họ không chú ý, Tạ Vân Lễ kéo cô sang một bên, vừa cho cô uống một ngụm trà sữa, vừa hỏi: “Em ổn chứ?”

Ôn Nhiễm gật đầu.

“Dì ấy, vẫn... thế…” Cô dừng một nhịp, khó khăn hình dung: “... Nhiệt tình?”

Tạ Vân Lễ nói: “Bây giờ bà có thể điều chỉnh được rồi, còn trước kia... em biết đấy.”

Quả thực Ôn Nhiễm biết rõ.

Năm xưa mẹ cô nằm viện, cô thường giấu bố nhờ dì Chúc đưa mình đến viện điều dưỡng, còn dì Thôi nằm phòng đối diện.

Bấy giờ, bệnh mẹ cô khá nặng nên phòng bệnh chưa bao giờ đóng cửa, nhân viên điều dưỡng cũng phải theo dõi bà uống thuốc. Dì Thôi thường sang tán gẫu với mẹ cô, mỗi lần nói sẽ không dừng được, cho đến khi điều dưỡng phải kéo bà ấy ra ngoài.

Còn là lúc dì Thôi lên cơn hưng cảm.

Như Tạ Vân Lễ đã nói, bà ấy không thể kiểm soát cảm xúc, làm gì cũng phải dùng cạn năng lượng của mình mới thôi. Trong giai đoạn hưng cảm, dì Thôi tràn đầy năng lượng tới mức đáng báo động, nhiều lần cô cũng bị dọa sợ, nhưng cô cảm nhận được dì Thôi không có ác ý với cô, nên dần dà không còn sợ nữa.

Nhưng trong giai đoạn trầm cảm, dì Thôi sẽ giống mẹ cô, năng lượng của bà ấy như thể bỗng chốc đã cạn kiệt hoàn toàn. Bà ấy rơi vào trạng thái im lặng, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Ấn tượng của cô về dì Thôi thật sự sâu sắc, dù cô chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn bà ấy, nhưng với khí chất và giọng bà ấy, Ôn Nhiễm vẫn nhận ra ngay lập tức.

Song, cô lại chưa từng biết về Tạ Vân Lễ...

Không ngờ cô chưa từng phát hiện ra anh.

Ăn tối xong rồi về khách sạn, Ôn Nhiễm nằm trên giường, trằn trọc không thôi...

Kết quả không nhớ được gì.

Tạ Vân Lễ nhéo má cô hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Ôn Nhiễm đáp: “Đang nghĩ... về anh.”

Nghe bốn từ này, người đàn ông nào mà không xao xuyến được chứ?

Nhưng Tạ Vân Lễ hiểu rõ, Ôn Nhiễm trả lời vài từ đó không phải đang nũng nịu hay thả thính, cũng không phải biểu đạt niềm nhớ nhung của mình dành cho anh.

Cô chỉ đang thật sự bày tỏ, cô đang nghiền ngẫm về việc liên quan đến anh.

Anh hỏi: “Anh phát hiện em thế nào, hay lý do tại sao em lại không phát hiện anh, em đang nghĩ về việc nào?”

“Cả hai.” Ôn Nhiễm thành thật đáp: “Đang nghĩ về cả hai... nhưng, không nghĩ được, không nhớ nổi.”

“Vậy nếu anh nói anh cũng không nhớ, em có thất vọng không?”

Ôn Nhiễm trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Lâu rồi, không nhớ, là chuyện bình thường, em cũng... không nhớ được.”

Một tay Tạ Vân Lễ ôm vai cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Cô lặng lẽ ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, thỉnh thoảng cử động, ngước lên nhìn vào mắt anh rồi nhanh chóng cúi đầu.

Tựa như cô vẫn không thể nào đối mặt lâu với anh, lại không nhịn được mà muốn nhìn anh.

Từng khoảnh khắc âu yếm thế này rất đỗi quý giá với anh, trước đây thậm chí anh còn không dám mơ tới.

“Lần đầu tiên anh gặp em, đúng là ở viện điều dưỡng của mẹ anh và mẹ em.” Tạ Vân Lễ chậm rãi nói: “Anh đến chăm sóc mẹ anh, vừa mang cơm tới, anh bắt gặp mẹ anh cứ đứng ở cửa lén nhìn gì đó, anh bèn nhìn theo bà... thấy em không vào phòng bệnh mà trốn trong một góc tường cách phòng bệnh hơi xa. Đối diện với bức tường, em run rẩy mãi, anh... còn tưởng em là bệnh nhân mới tới.”

Ôn Nhiễm hỏi: “... Sao em không có, ấn tượng gì? Thật sự... như vậy sao?”

Tạ Vân Lễ vuốt tóc cô: “Không nhớ thì đừng nghĩ nữa, thật ra trí nhớ của anh cũng không tốt lắm, có thể nhầm lẫn phần nào đó.”

Anh biết, trong tiềm thức Ôn Nhiễm đã cố ý lãng quên ký ức ấy.

Vì đây thật sự không phải ký ức tốt đẹp với cô, nơi đó cũng chất chứa bao nỗi đau.

Vậy nên, dù anh có thể diễn tả chính xác một số hành động bấy giờ của cô, cô cũng không có ấn tượng gì.

Ai mà muốn vô số lần nhớ về ký ức đau khổ tuyệt vọng của mình chứ? Nào ai muốn nhớ về hành vi vô thức của mình khi đang buồn bã đâu?

Ôn Nhiễm nhíu mày: “Vậy... sau đó thì sao? Anh đã nhận ra em rồi à?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Nhận ra rồi, nhưng... lúc đấy mẹ anh bắt anh qua xem em làm gì, một lần nọ em ngồi luyện tập nói chuyện ở góc tường, mẹ anh cũng bắt anh nghe lén...” Anh bất lực thở dài: “Khi mẹ anh bệnh, anh cũng không cố chấp bằng bà, nhưng anh cũng tò mò thật, tại sao em lại sợ hãi khi bước vào phòng bệnh.”

Ôn Nhiễm tựa vào lòng anh lẳng lặng lắng nghe, cô hơi khó chịu, nhưng cô không muốn để lộ cảm giác khó chịu đó. Cho nên, dù cô ép buộc mình không nghĩ đến cỡ nào, khắp người cô vẫn run run.

Như thể toàn thân đang cố gắng, cố gắng chống lại hồi ức đau thương.

Tựa như bấy giờ, cô cũng không muốn để mẹ biết cô buồn ra sao.

“Không sao đâu, anh biết em đau lòng muốn khóc lắm, không sao đâu Nhiễm Nhiễm.” Tạ Vân Lễ ôm cô chặt hơn, thủ thỉ: “Em muốn khóc thì cứ khóc, muốn nói gì thì hãy nói, đừng giữ nỗi buồn trong lòng, anh đang ở bên cạnh em đây.”

Ôn Nhiễm gật đầu, khi lên tiếng, giọng cô đã nghẹn ngào: “Vậy tại sao, tại sao, lúc ấy, anh không bắt chuyện với em?”

“Vì anh không dám.” Tạ Vân Lễ cười khổ: “Nếu em thật sự thấy anh lúc ấy, chỉ sợ em sẽ tuyệt đối không muốn quen anh, càng không đồng ý lời cầu hôn của anh...”

“Tại sao?” Ôn Nhiễm sụt sịt, tò mò hỏi: “Lúc đó anh, không đẹp trai à?”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Không chỉ không đẹp trai, mà cả nhân viên điều dưỡng cũng biết phải né mặt anh, vì anh dễ dàng nổi nóng, hay trưng ra thái độ dữ tợn, trẻ con thấy anh thì sẽ tránh xa.”

Ôn Nhiễm mở to mắt.

Cô không thể tưởng tượng nổi bộ dạng hung dữ của Tạ Vân Lễ.

Do ở trước mặt cô, Tạ Vân Lễ luôn điềm đạm ôn hòa, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận, thậm chí to tiếng cũng chưa từng.

Hơn nữa, cô cũng không thể tưởng tượng được vẻ không đẹp trai của anh, vì dù chỉ mặc đồ ở nhà màu sắc đơn giản, trông anh vẫn rất bắt mắt.

“Do… việc kinh doanh, sẽ mài giũa, tính cách của anh à?” Ôn Nhiễm chỉ nghĩ đến nguyên nhân này.

Người đàn ông của sự nghiệp sẽ ngày một điềm đạm hơn khi sự nghiệp thăng tiến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng là có lý do này, giai đoạn bắt đầu khởi nghiệp, anh từng tiếp xúc đủ kiểu người, quả thực có thể khiến tâm trạng của mình trấn tĩnh hơn.” Tạ Vân Lễ bảo: “Nhưng phần nhiều, vẫn vì em thôi...”

Anh hôn lên trán Ôn Nhiễm: “Chỉ cần nhớ về em, dù gặp phải chuyện tồi tệ cỡ nào, anh cũng có thể nhanh chóng bình tâm.”

Ôn Nhiễm khó hiểu: “Tại sao vậy ạ?”

“Vì...” Tạ Vân Lễ thoáng ngừng lại: “Em đoán xem?”

Ôn Nhiễm cố gắng động não.

Không nghĩ ra được.

Tất nhiên cô không thể đoán được, vì dẫu biết Tạ Vân Lễ đã nhận ra cô thế nào, cô cũng không rõ thời điểm anh manh nha mưu tính với cô… thậm chí từ khi nào đã miệt mài lên kế hoạch làm quen cô, tiếp cận cô, ở bên cô.

Toàn bộ quá trình này đã cho ra một kết quả:

Anh nhất định phải thay đổi bản thân.

Nhất định phải trở thành một người không làm cô sợ hãi nữa.

Bất chấp khởi điểm chỉ là một người xa lạ.

Anh biết rõ, lúc đấy bản thân còn quá nhiều khuyết điểm, không xứng với cô.

Huống hồ, ngay từ đầu anh đã đặt mục tiêu muốn chăm sóc cô cả đời, chứ không phải “chỉ thử tiếp cận một chút”.

Thế nên, ngoài việc thay đổi chính mình, anh còn phải trui rèn bản lĩnh và năng lực hết mức, để trao cho cô cuộc sống tốt hơn.

Về điều này, Ninh Viễn Thường cũng tương đồng với anh. Ngày xưa ông là mối tình đầu của Thôi Tuyết, hai người chia tay vì lý do gia đình, Ninh Viễn Thường luôn tự ti, cho rằng mình không xứng với Thôi Tuyết. Sau đó Thôi Tuyết kết hôn với bố ruột của Tạ Vân Lễ, Ninh Viễn Thường đau khổ khôn cùng, nhưng ông vẫn tiếp tục thay đổi và hoàn thiện bản thân. Cho đến khi biết Thôi Tuyết ly hôn, còn mắc bệnh tâm thần, ông mới quyết định bắt đầu theo đuổi bà ấy lại.

Ban đầu Tạ Vân Lễ không đồng ý, vì bấy giờ Ninh Viễn Thường đã có điều kiện tốt rồi nhưng vẫn mãi chưa kết hôn, ở tuổi này mà chưa cưới vợ, anh lo chỉ sợ có lý do khác.

Nhưng Ninh Viễn Thường giải thích, ông đã tiếp xúc với nhiều phụ nữ nhưng vẫn không thể tìm được cảm giác như khi ở bên mẹ anh, dẫn đến việc chậm chạp không lập gia đình.

Khi Thôi Tuyết mắc chứng rối loạn lưỡng cực, Tạ Vân Lễ từng hỏi ông, nếu suốt đời này mẹ anh không khỏi bệnh thì sao?

Ninh Viễn Thường đáp, thì chăm sóc bà ấy cả đời.

Tạ Vân Lễ hỏi Thôi Tuyết, Thôi Tuyết bảo dù sao cũng là người độc thân, cứ để bà ấy gây họa cho mối tình đầu một thời gian vậy. Nếu không ổn, cả hai sẽ ly hôn. Huống chi đàn ông già giàu vẫn được yêu thích mà, nếu ông thay lòng, bà ấy cũng có thể buông tay bất cứ lúc nào để ông tìm kiếm chân ái khác.

Nào ngờ hai người thật sự kết hôn, còn ngày càng mặn nồng, tình trạng bệnh của Thôi Tuyết cũng dần thuyên giảm, cuối cùng đã rất lâu rồi bà ấy không tái phát nữa.

Với một căn bệnh như vậy, lòng thấu hiểu, quá trình đồng hành của gia đình hết sức quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả bác sĩ, và Ninh Viễn Thường đã thực hiện được tất cả.

Biết anh kết hôn với Ôn Nhiễm, Thôi Tuyết không phản đối, chỉ bảo anh chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ, đừng tổn thương Ôn Nhiễm, cũng đừng tổn thương chính mình.

Còn Ninh Viễn Thường hỏi thêm một câu: “Nếu Ôn Nhiễm mãi mãi không thể yêu con, con sẽ làm sao?”

Tạ Vân Lễ đáp: “Chăm sóc em ấy cả đời ạ.”

Ninh Viễn Thường hỏi: “Nếu sau này con bé yêu người khác thì sao?”

Tạ Vân Lễ đáp: “Không thể nào.”

Ninh Viễn Thường hỏi: “Tại sao không thể?”

Tạ Vân Lễ im lặng một chốc: “Con sẽ dốc sức làm tốt nhất có thể.”

Ninh Viễn Thường và Thôi Tuyết chúc phúc cho anh, cũng chưa bao giờ yêu cầu gặp Ôn Nhiễm. Cho tới năm nay, Thôi Tuyết biết rốt cuộc Tạ Vân Lễ cũng đã chuyển vào biệt thự, biết rốt cuộc con trai cũng đã hết khổ, bà ấy mới vui mừng bắt đầu đề nghị gặp con dâu của mình.

“Được rồi, mình ngủ nhé, chúng ta còn nhiều thời gian, sẽ từ từ nói với em sau.”

Thấy Ôn Nhiễm đã buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống, Tạ Vân Lễ dần hạ thấp giọng.

Nghe anh nói thế, cô thả lỏng tinh thần, nép trong lòng anh chìm vào giấc ngủ.

Tạ Vân Lễ nằm yên ngắm nhìn cô, không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn cô.

Trên thực tế, chính anh cũng chưa bao giờ ngờ rằng, hóa ra trên thế giới này sẽ xuất hiện một người khiến anh yêu thương đến mức như vậy, đến mức mơ mộng không ngừng.

Mỗi lần gặp cô, anh sẽ càng hiếu kỳ về cô hơn, mỗi lần nhìn cô, trái tim sẽ trở nên rộn ràng không thôi.

Dù hiện tại cả hai đã ở bên nhau lâu rồi, cảm giác xao xuyến tới tận xương tủy này vẫn không giảm phần nào, thậm chí ngày càng sâu đậm...

“Tạ Vân Lễ...”

Ôn Nhiễm bỗng dưng thì thầm trong mơ, Tạ Vân Lễ nghe thấy, cô thỏ thẻ gọi tên anh.

Tạ Vân Lễ khẽ cười, không lên tiếng, thầm đáp lại cô một câu.

Anh đây, Nhiễm Nhiễm.



Khi quyết định tới trại cứu trợ động vật, Ôn Nhiễm băn khoăn, không biết có nên dẫn theo Ca Ca không, nhưng rồi sợ bé sẽ nhớ về khoảng thời gian bị thương, cuối cùng cô vẫn để bé ở biệt thự.

Cô nói với Tạ Vân Lễ, đương nhiên Tạ Vân Lễ ủng hộ cô, nhưng anh nhất định phải đi cùng cô.

Anh lo lắng với tính cách của Ôn Nhiễm, nhiều khả năng cô sẽ không nhận ra con mèo hay chó nào hung dữ, lỡ bị thương thì sẽ tệ lắm.

Nhưng gần đây anh khá bận, chỉ tranh thủ được một ngày cuối tuần để sắp xếp thời gian đi với cô.

Lần này họ bắt đầu bằng việc tới siêu thị mua sắm, ngoài mua đồ cho các bé chó mèo, Ôn Nhiễm còn mua một ít đồ ăn vặt để làm quà tặng Tiểu Trí.

Tiểu Trí lớn tuổi hơn cô, là một bệnh nhân rối loạn phổ tự kỷ nặng. Ngoài chuyện ở bên động vật, cậu không thể làm công việc khác, bố mẹ cậu nghĩ thoáng, cảm thấy đời này cậu cứ sống yên bình như vậy cũng tốt. Thậm chí vấn đề sau này cậu dưỡng lão thế nào, họ cũng đã sắp xếp xong xuôi cho cậu.

Bệnh nhân tự kỷ như Tiểu Trí thật sự cần bàn tay chăm sóc của gia đình, dù đã học cách sống tự lập, nhưng cậu sẽ ngày càng lạc lõng vì không thể hòa nhập với xã hội. May mắn thay, cậu vẫn còn một nhóm động vật hoang làm bạn.

Tạ Vân Lễ hỏi Ôn Nhiễm: “Sao em lại kết bạn với Tiểu Trí?”

Anh chỉ hiếu kỳ thôi, vì vào giai đoạn can thiệp trị liệu, có lẽ Ôn Nhiễm từng tiếp xúc với một vài đứa trẻ có triệu chứng đặc biệt khác, chẳng hạn như trường hợp tự kỷ giống cô, nhưng hình như cô chỉ có mối quan hệ tốt với Tiểu Trí.

“Vì... mấy bé thú nhỏ.” Ôn Nhiễm trả lời: “Trước đây, cậu ấy không bao giờ nói chuyện, tuy nói năng tốt hơn em, nhưng bất luận thế nào cũng, không lên tiếng. Sau đó, có một lần, em thấy cậu ấy, trò chuyện với một bé mèo nhỏ...”

Tạ Vân Lễ vỡ lẽ.

Tuy Ôn Nhiễm kể khá ngắn gọn nhưng anh có thể tưởng tượng ra, khi Ôn Nhiễm bắt gặp cảnh ấy, chắc hẳn cũng sẽ xúc động nhỉ?

Một cậu bé tự kỷ nặng chưa từng lên tiếng, thường xuyên trông ngốc nghếch, còn làm nhiều động tác kỳ quặc, ngay cả chuyện tự ăn uống cũng không biết... Nhưng cậu bé rất kiên nhẫn bầu bạn với một bé mèo hoang.

“Vậy hai người đã trở thành bạn bè tốt?”

“Không...” Ôn Nhiễm ngẩn ra: “Bấy giờ, bọn em, không thể, kết bạn được…”
— QUẢNG CÁO —