Thẩm Hấp không ngờ mình nghe thấy tiếng động, thử tính mở tủ y phục ra xem lại bị tình hình bên trong khiến hắn cực kỳ kinh ngạc. Một nữ tử tay chân bị trói nhốt ở trong tủ, đôi mắt che lại, miệng bịt kín, vừa thấy liền biết là bị bắt cóc.
Hình dáng kia không hiểu sao lại trông rất quen thuộc. Thẩm Hấp duỗi tay kéo ra miếng vải đen che mắt nàng, quả thực thấy được một đôi con ngươi đen như mực -- thình lình được tiếp xúc với ánh sáng nên hơi hơi nheo lại -- tựa như một viên ngọc mắt mèo quý vô giá khiến người kinh ngạc.
Tạ Hộ. Tạ Tiểu Ngũ.
Vì sao nàng ta lại ở chỗ này?
Lúc này Tạ Hộ đang si ngốc nhìn Thẩm Hấp, sớm đã quên mất chật vật, bởi vì nàng cũng không ngờ người tới cứu nàng lại là chủ tử. Một sự an tâm kỳ lạ thổi quét toàn thân khiến nàng quên mất sợ hãi.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân, có hai người ở ngoài cửa đang bàn bạc, nói gì trong phòng đều có thể nghe thấy.
‘Bên trong thế nào?’
‘Chưa tỉnh đâu. Trước khi đi nhà xí tiểu đệ đã nhìn qua, vẫn còn hôn mê.’
‘Trông chừng cho kỹ, đây chính là cuộc mua bán lớn, thành công sẽ có chỗ tốt cho ngươi.’
‘Biết biết. Ngưu ca muốn đi vào phòng của Nguyệt Như sao? Cho tiểu đệ đi theo vụng trộm nhìn một cái, nhìn no đã mắt để "huynh đệ" cũng được sảng khoái.’
‘Cút đi! Dựa vào cái gì cho ngươi nhìn chứ?’
‘Ai nha, tiểu đệ cũng đâu phải nhìn Ngưu ca, tiểu đệ chỉ muốn ngắm Nguyệt Như. Ngưu ca từ từ chờ tiểu đệ một chút, tiểu đệ đi vào lấy ổ khóa, chờ lát nữa khóa cửa phòng này lại, nàng ta có mọc cánh cũng không bay ra được.’
‘Nhanh lên nhanh lên. Ngươi thật lắm chuyện!’
Một gã đầu trâu mặt ngựa đẩy cửa đi vào, trong phòng hết thảy đều im ắng như thường. Hắn cũng không liếc mắt nhìn vào tủ y phục kia, chỉ cầm ổ khóa trên bàn rồi liền ra khỏi cửa. Thật ra, chỉ cần hắn liếc mắt nhìn tủ y phục một cái là có thể phát hiện có điểm không đúng -- khóa tủ đã bị người bên ngoài mở ra.
Tim Tạ Hộ nhảy lên tới cổ họng, so với lúc trước bị bịt mắt còn khẩn trương hơn gấp mười lần, không phải bởi vì sợ gã kia phát hiện nàng đã tỉnh, mà vì có người muốn tránh né cũng chui vào ngăn tủ ẩn mình -- --Thẩm Hấp, Thẩm Đại Lang.
Mà chỗ Tạ Hộ bị nhốt dù sao cũng là tủ y phục, diện tích có hạn, cất chứa một Tạ Hộ đã khó có thể duỗi thân, hiện giờ lại nhiều thêm một Thẩm Hấp. Mảnh vải bịt miệng Tạ Hộ đã được kéo ra, thời điểm Thẩm Hấp trốn vào Tạ Hộ bị kinh ngạc nên phát ra một thanh âm cực nhỏ, Thẩm Hấp sợ người bên ngoài nghe thấy bèn đưa tay bịt kín miệng Tạ Hộ. Vì thế hiện tại hai người đang ở trong tư thế hoàn toàn dán vào nhau, một trên một dưới.
Không gian kín mít tựa hồ ngăn trở hết thảy thanh âm bên ngoài. Ở trong tủ này chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở của hai người. Thẩm Hấp cảm thấy chóp mũi có mùi hương lạ lùng vờn quanh, cho dù tư thế của hai người thực sự không thể nói là thoải mái, nhưng chính loại cảm giác chen chúc này lại làm hắn cảm thấy toàn thân bị kích thích. Máu huyết tựa hồ nhanh chóng vận chuyển lên phía trên, tập trung trên đầu của hắn, sau đó lại kịch liệt quay trở xuống, dồn lại vào "bộ phận" dưới thân. Sau mười ba tuổi hắn đã không còn cảm giác như vậy, đây là cảm giác bộ phận nào đó của thân thể nhanh chóng thức tỉnh. Trong lòng Thẩm Hấp bị kích động đến mức ngay cả cánh tay chống đỡ thân hình cũng đều phát run, cả người tản mát ra loại cảm giác kích dục thật sung sướng.
Khi cảm giác sung sướng ban đầu qua đi, Thẩm Hấp liền rõ ràng nhận ra thân thể đang căng chặt. Mùi hương lạ lùng cứ vờn quanh chóp mũi không đi, thân thể nữ tử mềm ấm như ngọc, những chỗ thân thể tiếp xúc dường như đang bị lửa đốt, tay chân ngực bụng đều cháy bỏng, dục vọng nguyên thủy đang ngẩng đầu. Hắn cũng cảm giác được người dưới thân muốn tránh né, lý trí bảo hắn phải nên buông nàng ra, chỉ là thân thể tiếp xúc làm hắn thật sự cảm thấy quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi không đành lòng lảng tránh. Hơi thở của nàng thơm dịu như lan mơn man trên má hắn. Trong bóng đêm, hắn tựa hồ vẫn có thể nhìn thấy gương mặt minh diễm động lòng người của nàng như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp, hắn không cần nhìn cũng có thể miêu tả không sai chút nào. Mắt của nàng, môi của nàng, mỗi một nét trên gương mặt nàng đều mạng tính dụ hoặc trí mạng đối với hắn.
Tạ Hộ dốc hết sức khống chế tâm trạng của mình. Nàng cố tình xem nhẹ hô hấp càng ngày càng dồn dập của chủ tử, cố tình lờ đi bộ phận nào đó dưới thân chủ tử đang biến hóa, cố tình giảm bớt sự tồn tại của mình, hy vọng chủ tử có thể mau chóng bình tĩnh. Ai ngờ tình huống thật như "ngựa hoang thoát cương", căn bản không thể vãn hồi, mau chóng hướng về phương diện không thể khống chế được.
Chủ tử động tình! Đầu óc Tạ Hộ chuyển động thật nhanh. Nàng muốn đẩy chủ tử ra nhưng hai tay hai chân đều bị trói, căn bản không thể động đậy. Tạ Hộ cảm giác toàn thân như bị bao phủ dưới bóng ma thập phần xâm lược, trong tai có thể nghe được tiếng tim đập, chóp mũi hít vào hơi thở bá đạo. Tính công kích vô cùng cường hãn khiến Tạ Hộ sợ hãi muốn kêu lên, rồi lại không hiểu vì sao không có thanh âm kinh hô nào phát ra. Tạ Hộ biết rõ cứ kéo dài như vậy nàng sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm, thế nhưng nàng lại không phát ra bất luận thanh âm gì.
Thẩm Hấp như bị ma nhập cúi đầu tìm kiếm cánh môi mềm mại kia. Ai ngờ người nào đó giống như con thú nhỏ bị kinh hoảng lắc đầu qua lại tránh né, làm hắn không cách gì tìm được. Thẩm Hấp thật vất vả kéo đôi tay nàng lên đỉnh đầu đè xuống, một tay nâng cằm nàng lên, lúc này mới dán miệng xuống, nháy mắt liền bị lạc vào một phiến non mềm thơm ngát thật tuyệt vời. Đôi môi căng mọng thật ngon miệng, Thẩm Hấp nhịn không được nhấm nháp càng sâu, cho dù tiểu nha đầu cắn chặt khớp hàm nhưng vẫn khiến hắn trầm mê đến mức không cách gì tự kềm chế.
Không muốn bức bách nàng quá nhiều, Thẩm Hấp cố hết sức rốt cuộc mới tự chủ được, buông lỏng sự xâm lược đối với chỗ non mềm kia. Thẩm Hấp đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, cuối cùng lại nhanh chóng hôn một cái trên phiến môi, sau đó mới hoàn toàn kiềm chế, đẩy cửa tủ ra.
Ánh sáng tràn vào. Thẩm Hấp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nào đó búi tóc bị buông lỏng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng, đôi mắt đen ướt át mờ mịt. Nàng giống như một chú cún nhỏ lông xù bị khi dễ, đôi tai xù lông cụp xuống, đã muốn nhào tới cắn hắn nhưng lại bị giáo huấn không dám động. Thẩm Hấp lại nhìn đôi môi hồng nhuận căng mọng, chỉ cảm thấy vật dưới thân lại căng thẳng, dục vọng còn chưa biến mất lại một lần nữa bị bốc cháy. Hắn quay đầu đi không dám nhìn nàng thêm.
Đi đến trước bàn, Thẩm Hấp chống tay lên bàn đỡ trụ thân người rồi đứng như vậy một lát để bình tĩnh lại. Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, đôi môi không tự chủ được cong lên, vì nhịn xuống dục vọng mà cả người của hắn lúc này đang cố gắng thả lỏng, thần trí rốt cuộc cũng khôi phục thanh minh.
Tạ Hộ gian nan từ trong ngăn tủ ngồi dậy, buông thõng hai chân xuống. Tạ Hộ ngồi ở ngăn tủ muốn khom lưng tự mình cởi bỏ dây thừng cột chân, nhưng đôi tay bị trói chỉ có thể đụng tới dây thừng, căn bản không sờ được đến chỗ thắt nút. Nàng cảm thấy trước mắt bị một hình bóng bao phủ.
Chủ tử thế nhưng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thật cẩn thận nâng hai chân nàng lên đặt ở trên đùi mình, sau đó động tác mềm nhẹ cởi nút thắt của dây thừng, hai chân nàng lúc này mới được tự do. Thẩm Hấp lại thẳng lưng vươn người tới nắm lấy đôi tay Tạ Hộ kéo qua, hí hoáy cởi dây thừng cột tay nàng.
Thấy trên cổ tay Tạ Hộ bị dây thừng hằn lên vệt đỏ, Thẩm Hấp không khỏi cảm thấy chói mắt, cầm lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay ấm áp khô ráo của mình nhẹ nhàng xoa xoa. Tạ Hộ ngồi ở ngăn tủ không dám rút tay về, chỉ cảm thấy giờ khắc này trong lòng nàng không thể nào bình tĩnh như xưa. Nàng kiệt lực khống chế hô hấp, không dám quấy nhiễu người trước mặt.
Thẩm Hấp thấy nàng không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy nữ hài ngoan ngoãn này thật sự quá dễ thương. Đôi mắt to trong sáng của nàng tựa hồ phản chiếu hình ảnh của hắn, làm hắn thấy rõ ràng biểu tình hiện tại của chính mình, vừa thâm tình lại ôn nhu. Biểu tình này ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng mình đang lộ ra, lại là đối với một nữ hài nhi.
Tạ Hộ đột nhiên cả kinh, nhìn Thẩm Hấp, thật lâu sau nói không ra lời. Chủ tử vừa nói cái gì? Phụ trách?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Hộ, Thẩm Hấp bất giác buồn cười, nhịn không được cong lên khóe miệng bật cười ra tiếng. Nếu nói Thẩm Hấp khi không cười là đẹp, vậy thì Thẩm Hấp đang cười liền có thể nói là tuyệt sắc, ít nhất Tạ Hộ cho rằng như vậy. Đời trước nàng cũng từng gặp qua vài lần gương mặt tươi cười của chủ tử, tỷ như vào thời điểm vị Tướng quân nào đó đánh thắng trận, tỷ như vùng biên giới nào đó bị thu phục, tỷ như vị triều thần nào đó làm được một chuyện ích quốc lợi dân... Vào những lúc đó chủ tử cũng sẽ mỉm cười, chẳng qua không có cười rộ một cách chân thành tha thiết động lòng người như hiện tại, khiến cho Tạ Hộ không kiềm được sắp bị chết đuối trong ánh mắt ôn nhu kia, lại không muốn vùng vẫy thoát ra.
*Đăng tại Wattpad*
Dưới lầu truyền đến một trận bước chân hỗn độn, ngay sau đó là những tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Hấp buông Tạ Hộ ra, đi tới cạnh cửa áp tai vào nghe, sau đó sắc mặt nghiêm trọng, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Hộ nói: “Là quan sai. Coi bộ tới lục soát tìm muội.”
Tạ Hộ nhíu mày, trong lòng như có ngọn lửa đang bốc cháy. Người bắt cóc nàng xem ra quả nhiên muốn một lần giải quyết gọn gàng, nhất định phải huỷ hoại thanh danh của nàng -- trước tìm người bắt cóc, sau đó tìm quan sai lục soát hoa lâu. Quan sai ở loại địa phương này tìm ra nàng chắc chắn sẽ đưa nàng về Quy Nghĩa Hầu phủ, đến lúc đó, có ai mà không biết Tạ Hộ được cứu ra từ chỗ nào đâu chứ?
Kẻ đứng sau màn dụng tâm thật sự hiểm ác! Tạ Hộ cảm thấy toàn thân run lập cập.
Thẩm Hấp thấy nàng như thế, tự nhiên cũng có thể nghĩ ra cô nương này đắc tội với kẻ nào đó, đối phương tận hết sức lực muốn huỷ hoại thanh danh của nàng. Thấy nàng chau mày, trong lòng Thẩm Hấp sinh ra một cảm giác không đành lòng, buột miệng thốt ra: “Giao cho ta đi. Ta thay muội giải thích hết thảy. Có chuyện gì ta lãnh hết là được.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy hôm nay tư thái chật vật của nàng đã bị chủ tử nhìn hết, nhưng lại không muốn phiền toái chủ tử. Huống chi, Thẩm Hấp có thể thay nàng giải thích như thế nào? Nói nàng là trong sạch, chỉ là cùng ta ở một phòng. Hoặc là nói, nàng bị bắt cóc, ta cứu nàng...
Mặc kệ nói thế nào, thì chậu nước bẩn của sự đồn đãi mà nàng đương nhiên phải gánh cũng sẽ hắt lên người Thẩm Hấp, đây là điều Tạ Hộ không muốn nhìn thấy nhất.
Nếu đây là vận mệnh của nàng, sống lại một đời cũng không thể tránh khỏi, vậy nàng cần gì phải kéo người khác xuống nước? Huống chi là một người tôn quý như vậy, thật sự không cần phải vì nàng mà bị "tai bay vạ gió".
Tạ Hộ quyết đoán lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Thẩm công tử nếu xuất hiện, ngược lại sẽ khiến sự tình càng thêm phức tạp. Trong chốc lát quan sai vọt vào, Thẩm công tử cứ trốn đi là được.”
Thẩm Hấp còn muốn nói cái gì, chỉ nghe Tạ Hộ trầm giọng nói: “Đa tạ Thẩm công tử, chuyện này... muội có thể ứng phó!”
Nhìn ánh mắt kiên định của Tạ Hộ, tựa hồ bắn ra vô vàng tia sáng lóng lánh, ánh mắt Thẩm Hấp khẽ nheo lại. Quan sai đã lên lầu, sắp tìm đến gian phòng này. Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, cúi đầu ra dấu thỉnh cầu.
Thẩm Hấp thấy nàng như vậy, coi bộ trong lòng nàng đã có chủ ý, sau một phen nghiêm túc suy tư, liền miễn cưỡng trốn vào phía sau rèm giường.