Thời khắc kích động lòng người tới rồi. . . . . . [by Neleta đại nhân]
────
“Hồng Hỉ, có thể không uống canh gà hay không, hiện tại ta vừa ngửi thấy mùi canh gà liền muốn nôn.” Bóp mũi lại, Nguyệt Quỳnh khẽ chau mày. Nghiêm Sát vẫn rời đi trước hừng đông, bất quá từ sau khi y trở về, hắn không còn ngủ không được như trước, ngược lại mỗi ngày đều ngủ đến chết.
Nguyệt Quỳnh gật gật đầu: “Hồng Hỉ, không uống canh gà có được hay không? Ngươi nấu nước ô mai cho ta đi, sáng nay tỉnh dậy, có chút nhờn nhợn muốn nôn, bây giờ ngửi thấy mùi canh gà càng muốn nôn hơn.”
Trên mặt Hồng Hỉ cùng Hồng Thái tràn đầy vẻ kinh hỉ mà Nguyệt Quỳnh không hiểu nổi, Hồng Hỉ nói năng lộn xộn: “Ta, ta lập tức đi nấu nước ô mai cho công tử!” Nói xong, hắn bỏ chạy ra ngoài.
Thấy Hồng Hỉ chạy nhanh như vậy, Nguyệt Quỳnh thầm nghĩ: nấu canh gà suốt nhiều ngày, Hồng Hỉ chắc cũng muốn nôn rồi. Đặt bát canh gà làm cho hắn muốn nôn sang một bên, hắn che mũi đứng dậy, “Hồng Thái, ngươi cùng Hồng Hỉ uống đi, gần đây đừng nấu canh gà cho ta nữa.”
“Hảo, hảo, công tử.” Hồng Thái cũng kích động một cách khó hiểu, tiến lên đỡ lấy công tử, “Công tử, ngài đi nghỉ ngơi đi.”
“Nghỉ ngơi? Hồng Thái, ta mới vừa thức dậy không bao lâu, còn chưa thấy mệt.” Nguyệt Quỳnh kỳ quái nhìn Hồng Thái, “Hành công công cho ngươi tiền thưởng à? Sao lại vui vẻ như vậy?”
Hồng Thái ngây ngô cười: “Công tử béo lên một chút, nên ta thấy vui vẻ.”
Nguyệt Quỳnh bất đắc dĩ cười cười: “Nếu ta trở nên mập mạp, nhất định sẽ không buông tha ngươi cùng Hồng Hỉ.” Hồng Thái vẫn cười ngây ngô.
Đi vào trong uyển ngồi xuống, Giang Lăng tháng năm phi thường thoải mái, không nóng không lạnh, những ngọn gió ấm áp khẽ thổi, khiến hắn thấy buồn ngủ. Bỗng nhiên ngực nảy lên một cảm giác nhờn nhợn, Nguyệt Quỳnh cố nuốt xuống, nhưng không nuốt nổi.
“Ọe!”
“Công tử!”
“Nguyệt Quỳnh!”
Bốn người chạy tới bên cạnh Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh che ngực, lại tiếp tục nôn, thức ăn buổi sáng đều bị nôn ra hết.
“Hồng Hỉ, đi lấy nước; Hồng Thái, nhanh đi tìm Từ đại phu.” Lê Hoa Chước vừa lúc tới kịp, đỡ lấy Nguyệt Quỳnh, nói với hai người đã bị dọa ngốc. Hồng Hỉ giật mình, vội vàng đi lấy nước, Hồng Thái cuống cuồng chạy ra ngoài.
“Tất cả công tử Tây uyển lập tức đến ‘Thu uyển’ thỉnh an công chúa.” Đột nhiên, một giọng nói xa lạ của phụ nhân truyền đến. Hồng Thái chạy đi tìm Từ đại phu đã bị thị vệ ngăn cản. Hồng Thái nhìn thấy Hành công công bị thị vệ bao vây, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
“Ngươi là người ở đâu? Hoang mang rối loạn chạy đến đây làm gì?” Quản ma ma đến Tây uyển truyền lời sắc lạnh hỏi. Hồng Thái lùi hai bước, lập tức tỉnh táo lại. Hắn vừa định đáp lời, Hành công công đã mở miệng: “Ma ma, tuy rằng trong uyển chỉ là các công tử thị tẩm, nhưng quy củ trong vương phủ luôn là chỉ cần bọn họ không gây chuyện, bất luận kẻ nào cũng không được làm khó dễ, đây cũng là quy củ của Vương gia. Ma ma là người bên cạnh chủ nhân, nghe mệnh làm việc; nhưng nô tài cũng là người của Vương gia, đồng dạng cũng muốn nghe mệnh làm việc. Ma ma đột nhiên dẫn theo thị vệ đến Tây uyển, Vương gia sẽ trách tội.”
Nào biết, Quản ma ma liền giơ tay, cho Hành công công một cái bạt tay, mắng: “Dám nói quy củ với lão thân, lão thân đã ở trong cung hầu hạ công chúa hai mươi năm, hiểu rõ quy củ hơn bất cứ ai. Chủ nhân của Lệ vương phủ chính là Vương gia, nhưng công chúa cũng là chủ tử, lời nói của chủ tử, nô tài chỉ có thể nghe theo, ai cho ngươi lắm miệng?”
Dứt lời, nàng nói với hai vị thị nữ phía sau: “Đi gọi toàn bộ công tử trong uyển ra, kẻ nào không nghe lời, liền vả miệng cho ta.”
“Vâng”
Hai thị nữ dẫn theo hai gã thị vệ rời đi. Khi Quản ma ma xoay người tìm tên nô tài không hiểu quy củ vừa nãy, mới phát hiện đối phương đã biến mất từ lúc nào.
“Hừ, đều là bọn nô tài không hiểu quy củ.”
. . . . . .
“Gì? Mọi người đều phải đi thỉnh an công chúa?” Nhận được tin tức từ Hồng Thái, Lê Hoa Chước kinh hô lên, chỉ thấy trên mặt Nguyệt Quỳnh không còn chút huyết sắc, hắn bị dọa rồi. Lê Hoa Chước vội vàng trấn an hắn: “Nguyệt Quỳnh, đừng sợ, nơi này là Lệ vương phủ.”
Nguyệt Quỳnh nôn khan vài cái, vội la lên: “Hồng Hỉ Hồng Thái, An Bảo, các ngươi nhanh thu thập toàn bộ hành lý. Đêm nay chúng ta chạy trốn.”
“Nguyệt Quỳnh!”
Nguyệt Quỳnh nắm chặt tay Lê Hoa Chước: “Hoa Chước, nghe lời ta. Ngươi và ta không được sủng, coi như an toàn, nhưng muốn giữ mạng sống thì nhất định phải đi.”
Lê Hoa Chước có vẻ muốn khóc, hắn gắt gao cầm tay Nguyệt Quỳnh, khẽ cắn môi: “Hảo! Ta với ngươi cùng nhau đi, phải chết, chúng ta cũng chết cùng một chỗ.”
Nguyệt Quỳnh cũng muốn khóc, trong long vô cùng hoảng sợ, công chúa thừa dịp Nghiêm Sát không ở trong phủ mà triệu kiến bọn họ, hắn sờ lên mặt mình, kinh hồn táng đảm.
“Ọe! Ọe!”
“Công tử!”
“Nguyệt Quỳnh!”
Lê Hoa Chước nhìn ra ngoài uyển, sao lại không có ai đến đây thế này!