Tạo Hóa Chi Chủ

Chương 13: Không còn đường lui



Nửa tháng sau.

Tại cửu phong sơn tọa lạc gần biên giới phía nam của Thủy quốc, mây đen trên trời pha lẫn phong vụ tạo nên khung cảnh chướng khí mịt mù.

Cửu linh sơn quanh năm tắm trong vân vụ, ánh sáng chiếu đến lúc được lúc không, bất quá linh khí vì lẽ đó lại nồng đậm vô cùng, chỉ cần hít vào thở ra cũng đủ để khu trừ sạch sẽ mệt nhọc trong cơ thể.

Chính giữa cửu phong sơn là nơi mà Âm Phong lão tổ đạt được kì ngộ nhất phi trùng thiên xưng bá khắp thiên hạ, vào những ngày cuối đời đã khai sáng ra Âm Phong tông truyền thừa cho đến tận ngày nay.

Từng tòa cột đá to lớn mọc lên chi chít xếp thẳng hàng ra hai bên vô hình chung tạo thành một con đường nối liền từ mặt đất lên đến tận đỉnh núi, mà đại môn của Âm Phong tông chính là ngay trên đấy.

Vũ Thế Kiệt cùng đám người Vũ Y Tiên phân biệt tại trên lưng mấy con đại kim ưng.

Tam vị hắc y nhân thì lúc này chỉ có Hồ Bất Quy là lộ ra dáng hình, còn hai vị còn lại vẫn thần thần bí bí mang theo Vũ Y Tiên cùng Vũ Hoa Phiến mà lặng lẽ tách khỏi.

Vũ Thế Kiệt lúc này tâm trạng phức tạp, bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ.

Nửa tháng trước ngay tại thời điểm nửa chiêu cuối kia xuyên qua lồng ngực làm cho Vũ Thế Kiệt trọng thương đến hấp hối chỉ còn hơi tàn duy trì sự sống, may mắn Hồ Bất Quy giữ lời hứa của mình, thậm chí còn tốn hao không ít đan dược trân quý để đem sinh mệnh của hắn kéo trở lại.

Tại trên lưng kim ưng, phóng mắt nhìn xuống bao quát cả cửu phong sơn, nội tâm không khỏi dấy lên một hồi rung động.

"Âm Phong tông, thuộc Thủy quốc so với Hạo Thiên tông bên Vô Minh quốc rốt cuộc ai hơn."

Trong đầu Vũ Thế Kiệt hiện ra câu hỏi lớn, ý niệm không tự chủ mà cọ xát suy đoán một hồi.

Chợt Hồ Bất Quy đằng xa đem hắn kéo trở lại hiện thực:

"Tiểu tử, mặc dù ngươi đã được ta công nhận nhưng quy tắc là quy tắc tin tưởng ngươi hiểu điều này, chỉ có thông qua khảo nghiệm mới có thể lấy được tư cách tiến vào ngoại môn, hơn nữa vào Âm Phong sơn xong thì đừng chết quá sớm."

Kim ưng rốt cuộc cũng đem Hồ Bất Quy cùng Vũ Thế Kiệt hạ xuống chân núi, cảnh tượng này thực sự thu hút không ít ánh mắt từ khắp nơi đổ xuống.

Bất quá ánh mắt chỉ có dò xét cùng sát khí lúc ẩn lúc hiện,đối diện Vũ Thế Kiệt cũng lười quan tâm.

"Ta cũng chỉ có thể đưa ngươi đến đây mà thôi."

Hồ Bất Quy cười nhạt một cái, dứt lời mang theo kim ưng hướng về sâu trong Cửu Phong sơn mà đi.

Mặc dù đúng là Vũ Thế Kiệt xuất hiện gây ra không ít kinh động, dù sao được một vị trưởng bối đưa đến tận nơi có thể thấy được mối quan hệ không tệ, đích thị là điển hình của con ông cháu cha, bất quá tại nơi này đã diễn ra quá nhiều không lấy làm lạ.

Chỉ là người với lòng dạ nhỏ nhen không hề ít.

"Truy cầu sức mạnh, bốn chữ này ám ảnh khiến ta không ít lần đánh đổi bằng cả mạng sống mới có thể tiến vào Âm Phong tông, nhẫn nhục mười năm mới có thể leo lên đến mức này."

Hắc Tam siết chặt quyền lại, vì để thuận lợi phát triển hắn đã phải cúi mình liếm giày kẻ khác không ít lần, giờ đây cánh cửa thoát li kí danh đi đến ngoại môn đã gần ngay trước mắt.

Nguyên bản nhìn đến anh tài khắp cửu phong tham gia khảo nghiệm lần này để cho hắn cảm giác được sức ép cực lớn, bất quá thời điểm nhìn thấy Vũ Thế Kiệt hắn đã biết cơ hội của mình đến.

Chỉ thấy Hắc Tam tỏ thân thiện đi đến gần chỗ của Vũ Thế Kiệt, động tác không hề giấu diếm ý đồ muốn bắt chuyện.

Đương nhiên Vũ Thế Kiệt cũng nhận ra người đến, bất quá hắn không có ý định dây dưa với đối phương.

"Huynh đệ, ta là Hắc Tam..."

Lời chưa dứt khỏi cổ họng đã bị chặn lại vĩnh viễn.

Một kiếm lóe lên trong nháy mắt xuyên thủng đầu Hắc Tam, lại trong nháy mắt kiếm thu vào vỏ mà Hắc Tam bên kia đã hóa cỗ thi thể, chết không thể nào chết thêm được nữa.

"Đến gần ta quá hai mét, chết."

Vũ Thế Kiệt nói ra một cách lạnh lùng, thậm chí mắt còn chưa nhìn đến thi thể Hắc Tam dưới đất, cứ như vậy mà tuyên bố một câu bá đạo.

Hắn có thể tỏ ra tự tin như vật hoàn toàn là có cơ sở dựa vào, trong đám người ở đây đại đa số đều mới bước chân vào thiên nguyên cảnh, tức thiên nguyên cảnh nhất tinh, còn lại là một số rất ít đã thăng thiên nguyên cảnh từ lâu căn cơ vững chắc.

Mà đã là thăng thiên nguyên cảnh từ lâu rồi thì đều là người cẩn thận, biết nhẫn nhịn tích góp nội tình chờ thời khắc bộc phá, còn số còn lại Vũ Thế Kiệt hoàn toàn không để trong mắt, coi như kiến hôi cũng đúng.

Y nguyên như vậy nhưng vẫn còn một số kẻ không biết trời cao đất dày hùng hổ lại khiêu chiến nhưng đều có kết cục giống nhau, một kiếm xuyên đầu thân tử đạo tiêu, hoàn toàn không kích phát được chiêu kiếm thứ hai của Vũ Thế Kiệt.

Nhất thời đám người đối với hắn cũng dè chừng ít nhiều.

Không khí nơi này cứ như vậy chìm trong u ám mà kéo dài ròng rã xuốt bốn canh giờ, thẳng đến khi có người rốt cuộc không đủ kiên nhẫn nữa mà lướt nhanh về phía bậc cầu thang đầu tiên.

Ý tứ rõ ràng, hắn muốn một mình leo lên thẳng đến đỉnh núi, trực tiếp bước chân đến khu vực ngoại môn.

Bất quá trước khi leo lên bậc thang đá vẫn phải cẩn thận quan sát một hồi lâu, cảm thấy chắc chắn không có nguy hiểm thì hắn mới an tâm bước lên trước.

Nhưng tại thời điểm bàn chân vừa đặt lên bậc đầu tiên thì hai đạo cột đá hai bên chợt rung lắc dữ dội, ngay lập tức vị trí mắt rồng được điêu khắc trên đó bắn ra hai đạo tinh quang nhằm thẳng vị đệ tử này.

Tinh quang mang theo một khí tức phá diệt dung nhập vào cơ thể, không lâu sau đó trước sự chứng kiến của toàn bộ con mắt tại đây thì vị đệ tử thiên nguyên cảnh này trực tiếp bạo thể, tiên huyết phun trào mãnh liệt không dứt.

Thậm chí đến Vũ Thế Kiệt nhìn qua cũng không khỏi rùng mình, nếu hắn là vị đệ tư kia thì có lẽ kết cục cũng không khác nhau là bao.

Quả nhiên Âm Phong tông này thực lực vi tôn, kẻ yếu không có quyền sống.

"Bất quá điểm này ta lại rất ưng ý, bởi yếu là nguyên tội."

Vũ Thế Kiệt cười nhạt, ánh mắt vẫn không dời đi hiện trường trước mặt, sự tập trung dồn toàn lực lên hai trụ đá cổ quái.

Rốt cuộc dị biến ngay sau đó cũng phát sinh, tại bậc thang đầu tiên không hề được ai chú ý đến thì lại tỏa ra một cỗ hấp lực cực lớn nhằm vào thi thể nát vụn của vị đệ tử xấu số.

Tiên huyết theo đó như bị rút cạn khỏi thi thể mà dung nhập lên bậc đá, một bậc, hai bậc, ba bậc, cho đến bậc thứ tư thì vừa hết.

Đúng lúc này trên đỉnh núi bất ngờ đi ra hai vị nam tử mặc bạch y, mỗi người đều khí thế nội liễm tu vi sâu không lường được, chợt một vị trong đó quát lớn, giọng nói vang xa truyền thẳng đến tai mỗi người.

"Tổng cộng ba nghìn sáu trăm bậc thang được phủ cấm chú, phá giải bốn bậc cần toàn bộ lượng tinh huyết của một người."

Toàn bộ người tham dự gần một nghìn người, nếu theo như vị nam tử kia nói ắt phải hi sinh chín trăm mạng sống, chỉ còn chưa đến một trăm đệ tử có thể tấn thăng ngoại môn thành công, hơn nữa vào được ngoại môn chưa chắc có thể sống tiếp.

Vô số người đã xuất hiện thoái ý, mục đích trong tâm bị lung lay dữ dội, nếu như bản thân không may bị người khác ám toán vậy chẳng khác nào uổng phí mạng sống tại đây.

Bất quá bên trên lại truyền xuống tuyên bố phá tan suy nghĩ của mỗi người:

"Lui khỏi lần khảo nghiệm này, chết."

Một chữ chết này mang khí thế to lớn ép xuống bên dưới, bao quát toàn bộ những đệ tử có mặt tại đây, kể cả Vũ Thế Kiệt không khỏi giật mình mà chấn kinh.

Rất nhanh áp lực biến mất thì hai vị nam tử trên đỉnh núi cũng không còn thấy bóng dáng, để lại một bầu không khí nặng nề u ám chưa từng có, mỗi một cặp mắt mở ra đều vô hình chung chứa vài tia bất thiện.