Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 1: Kinh biến – Tịnh sát viêm lôi



“Reng…Reng…”

Hắn giật mình choàng dậy, nhanh tay bắt máy:

“Alo! Quân à, vào mổ với anh ca vỡ gan nhé. Vào nhanh nhé!”

“Dạ vâng anh.”

Hắn thở dài một tiếng, quay sang nhìn vợ và con còn đang say giấc.

“Anh lại đi à?”

Vợ hắn lười biếng hỏi một câu, chỉ mở hé mắt một cái rồi lại nhắm lại. Cô đã quá quen với việc này rồi.

“Anh đi rồi về ngay, hai mẹ con cứ ngủ ngon nhé!”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên má vợ. Cô nũng nịu hứ một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, không quên nói nhỏ dặn hắn đi lại cẩn thận. Bé gái nhỏ xinh nằm bên cạnh còn chẳng thèm động đậy, vẫn nhắm mắt ngủ tít thò lò. Hắn nhẹ nhàng búng ngón tay vào má em bé khiến nó chu môi khó chịu lấy bàn tay nhỏ xíu gạt gạt trên mặt. Vợ hắn giận dữ nhăn mặt mắng nhỏ mấy câu. Hắn chỉ cười cười rồi xỏ chân vào đôi dép lững thững bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa với tay lấy chiếc áo Blouse, cuộn tròn nhét vào cốp xe rồi mở cửa ra ngoài.

Bây giờ đã hai giờ sáng, vào đến viện mổ xong ca cấp cứu nữa là hết đêm. Hắn ngẫm lại mình cũng đen thật, lần nào trực ngoài cũng bị gọi vào, mà lại toàn vào cái giờ oái ăm thế này?

Từ nhà hắn đến viện có hai con đường. Nếu đi trong thành phố mất hơn hai mươi phút, còn đi tắt qua cánh đồng thì chỉ mất độ mười mấy phút. Bình thường ban đêm hắn chẳng bao giờ đi qua cánh đồng, nhưng nay bệnh nhân nặng quá, phải vào nhanh nhất có thể. Hắn cũng tặc lưỡi đi đường tắt. Dù gì con đường này ban ngày hắn đi đã thành quen rồi, huống hồ ban đêm không có người, phóng nhanh có khi lại đến sớm thêm được mấy phút.



Năm nay hắn hai mươi tám tuổi, đã có vợ và một bé gái một tuổi. Không có gì thay đổi thì sang năm hắn sẽ xin đi học, vậy là lại thêm mấy năm mòn đít trên giảng đường.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ. Mọi người xung quanh bảo bác sĩ giàu lắm, lại còn là bác sĩ Ngoại nữa, nhưng có trong nghề mới biết như thế nào. Đánh đổi cả thanh xuân học như khát nước, đánh đổi mồ hôi, nước mắt, sức khoẻ. Trực thâu đêm suốt sáng, đến nỗi con quên cả mặt bố.

Hắn nhẩm tính đây là lần thứ bao nhiêu hắn phải phi đến viện vào cái giờ này mà đếm mãi chưa xong. Làm quần quật không hết việc, mới ngồi nghỉ một tí thì có người bảo ngồi chơi. Vậy mà nhiều khi còn bị chửi mắng đánh đập, lại không được ý kiến phản kháng. Nếu không thì một đám truyền thông bẩn nhăm nhăm lao vào như một đàn kền kền nhìn thấy xác thối. Đúng là cái nghề học cả đời, thức trắng cả đêm, bạc như màu áo hắn đang mặc.



“VÙ! KÍT!!!”

Hắn giật mình đạp phanh, chỉ kịp thoáng thấy một bóng đen lao thẳng về phía chiếc xe, đập mạnh rồi văng ra xa. Quân vội vã bước xuống, ngay đằng trước phía lề đường, gần gốc xà cừ là một dáng người đang nằm sõng xoài. Bóng cây đã che khuất gần hết thân hình của kẻ bị nạn, mà bao quanh hình hài ấy là một làn khói đen mờ ảo. Hắn biết không ổn rồi, tức giận chửi thề:

“Con m* nó! Đen đ*o chịu được!!!”

Hắn hít sâu bước dần tới chỗ người kia, vừa đi vừa cảm nhận được hơi lạnh một cách bất thường và trời gió lớn hơn nhiều so với cái nắng nóng đáng ra phải có của một đêm tháng tư.

Cơ thể nằm sấp này trông vô cùng cao lớn, lớn hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa quần áo lại nhiều chỗ cháy đen, lộ ra từng mảng da thịt còn đang bốc khói nghi ngút. Mùi thịt sống cháy sém toả ra khét lẹt vô cùng quen thuộc, giống y như mùi hắn dùng dao điện để rạch da bệnh nhân hằng ngày.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Hắn chợt nhớ tới những truyện ma thường được mọi người kể, vội vã lắc đầu lẩm nhẩm rủ bõ hết những suy nghĩ tác quái, rất nhanh đã đưa ra phán đoán:

“Tình trạng nặng như thế này là do bỏng điện và bỏng do bị lửa thiêu gây ra, hơn nữa phải là nguồn điện và nguồn nhiệt rất mạnh, nhưng xung quanh đây làm gì có nguồn điện nào mạnh như thế, lửa lại càng không!”

Hắn từ từ tới gần, nheo mắt lại nhìn nhưng cũng không thể nào nhìn rõ được cái xác ấy trông cụ thể ra sao. Trong hắn có một dự cảm không lành nên không dám tới gần thêm nữa, bèn cẩn trọng với tay lấy một cành khô dài gần đấy khều khều về phía cơ thể cháy đen. Không một phản ứng nào được đáp lại. Hắn lại khều khều thêm một lúc, vẫn không có gì xảy ra.

“Chắc chắn người này đã chết rồi!”

Hắn liền hít sâu lấy hết can đảm tiến thêm một bước, đưa tay định kiểm tra cái xác.

“ĐÙNG! ĐOÀNG!!!”

Một tiếng sấm ầm ầm nổ ra theo sau là là một tia sét rạch ngang trời đánh thẳng vào gốc xà cừ, ánh sáng lóa mắt chiếu thẳng lên cái xác soi rõ như ban ngày. Hắn hoảng sợ nhìn vào thân hình đang năm sõng xoài trước mắt.

“ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!”

Hắn mặt cắt không còn giọt máu vội vã bỏ chạy về phía chiếc xe. Khi quay đầu lại cái xác đã biến mất!

Sống lưng hắn truyền đến một cảm giác gai lạnh, cảm giác như có ngàn mũi gai bằng băng đang đâm vào từng sợi thần kinh của mình. Hắn khựng lại từ từ ngoảnh mặt về phía trước.

Đối diện với hắn là một khuôn ngực đã thủng be bét máu, bên trong còn nhìn thấy trái tim cháy đen đang run rẩy đập nốt những nhịp cuối cùng. Trên khuôn mặt chỉ còn xương trắng và thịt hồng là bốn đốm lửa đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt trắng giã của hắn.

Một bàn tay cứng rắn bóp chặt lấy cổ họng, nhấc bổng hắn lên. Hắn như con chuột nhắt yếu ớt, chỉ biết giơ hai tay hai chân không ngừng giãy giụa, phát ra những tiếng ú ớ.

Chuyện gì đến cũng phải đến, trời đất trước mắt hắn tối sầm lại, cả thân thể không tự chủ mà nhão ra như bùn đổ ập xuống nền đường. Ý thức mơ hồ của hắn đã không còn cảm thấy hai bàn chân của mình nữa. Cảm giác ấy rất nhanh đã lan lên đến gối, đến đùi rồi đến bụng…

Chỉ sau một giây, thứ duy nhất hắn cảm nhận được là cái chết đang đến, gần lắm! Mọi thứ xảy ra trong cuộc đời hắn xẹt ngang qua đầu như một cuốn phim chiếu vội.

Lại thêm một tiếng nổ lớn cùng với một luồng ánh sáng trắng chói loà đánh thẳng xuống ngay trước mặt, đôi mắt hắn mờ đi chẳng còn nhìn thấy gì.

“Chết rồi sao!!!”

Hình ảnh vợ con là thứ cuối cùng vụt qua đầu trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức.



“Tiểu Y, nhanh về thôi! Trời sắp mưa lớn rồi!”

“Gia gia đừng lo, chẳng phải ngày hôm qua ông bảo hôm nay trời đẹp còn gì! Người xem không phải trời đang rất trong xanh sao?”

“Đấy là hôm qua thôi. Bây giờ khác rồi. Mau theo ta đi về!”

Lão già vận một chiếc áo nâu đã cũ, nét mặt hiền từ. Một tay lão cầm gậy, tay kia cầm liềm, còn lưng thì đeo một giỏ đầy những cây thuốc kỳ lạ đủ hình dáng. Lão đang gọi theo một cô bé khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

Cô bé nhỏ nhắn mặc một bộ quần áo màu xanh biếc trông như hòa mình vào cả cánh rừng. Trái với ông lão, trông cô chẳng có gì là lo lắng cả, còn đang mái mê hái mấy cây thuốc trên sườn núi, vừa hái vừa nở nụ cười tinh nghịch vẫy tay nhìn về phía ông mình.

Không ai biết lão là ai, từ đâu đến, tên họ là gì, chỉ biết lão y thuật cao minh, nên gọi là Y lão. Lão sống cùng cô bé tên Tiểu Y trong một căn nhà nhỏ phía ngoài thành Thanh Sơn, hành nghề bốc thuốc.

Ngọn núi họ đang hái thuốc gọi là núi Thanh Ngưu nằm phía nam thành Thanh Sơn, chỉ cách có nửa giờ đi bộ. Núi này cây cối quanh năm xanh tốt, dược liệu cũng rất phong phú. Tầm này trong năm là thời điểm nhiều loại cây ra hoa kết tinh dược tính, thời tiết lại tương đối ôn hoà, ít mưa nhiều nắng, nên hai ông cháu nhà lão lại lên núi hái thuốc. Lúc nào trước khi đi lão cũng chuẩn bị rất kỹ, mỗi lần phải đi bốn, năm ngày thậm chí mươi bữa nửa tháng mới về mà lần nào cũng an toàn chưa gặp sự cố gì. Nhưng nay mới ngày thứ hai đã thấy sự lạ.

“Ta đã xem thiên tượng rất kỹ, rõ ràng trong tháng này chắc chắn không có vấn đề gì. Sao bây giờ trời lại…”

Vừa suy nghĩ, đôi mắt lão vừa ngước nhìn lên không trung. Bầu trời lúc này không gợn bóng mây, đã về chiều nhưng còn xanh lắm, nắng nghiêng hàng chiếu qua tán lá thành những hình hài ngộ nghĩnh in trên nền đất. Y lão nghiêm mặt, đảo mắt một vòng rồi dừng lại chằm chằm vào một điểm trên tinh không.

“Tiểu Y! Mau nằm xuống!!!”

Lão đột nhiên gào lên như con thú dữ, cô bé giật mình hoảng sợ vội vã nằm xuống. Lần đầu tiên trong đời cô nghe thấy ông mình hét lên dữ dội như thế.

Một tia sét giữa trời quang đánh vụt qua đầu cô trúng vào một gốc cổ thụ gần đó. Cả cổ thụ ầm ầm đổ xuống. Tiểu Y hoảng hốt bỏ chạy khỏi tán cây. Lại thêm một tia sét nữa, nhưng lần này đánh thẳng vào vách đá nơi cô đang đứng.

Vách đá run rẩy đổ sập, cô cũng theo vách đá mà rơi xuống dòng sông phía dưới. Y lão không kịp phản ứng hét lên một tiếng bất lực, vứt hết mọi thứ trên tay lao mình đến bên bờ vực. Từ dưới đáy vực vọng lên tiếng hét thất thanh đang từ từ nhỏ lại rồi im bặt.

Trời xanh bây giờ đã đổi thành một màu xám đen nghịt, gió nổi lên cuồn cuộn. Theo sau những tiếng sấm ầm ầm là một cơn giông tố ngập trời. Dòng nước đục ngầu từ thượng nguồn ào ạt đổ về như những con ngựa hoang hung dữ. Chúng hí vang rừng, bốn chân thi nhau giẫm đạp, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của nó.

Dòng sông trong nháy mắt từ cô gái dịu dàng đã thành một con mãng xà độc ác, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ dám bén mảng tới gần.

Y lão đứng trên vách núi nhìn xuống dòng sông đang cuộn trào. Hai mắt lão đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt rồi liều mình nhảy xuống!