Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 100: Chém Uông Dương



“Bách lão, đằng trước chính là hang động đó!”

Quân đứng cách một cửa hang nhỏ xíu chỉ đủ một người chui vào.

“Tiểu tử, nhớ kỹ những gì ta dặn chưa?”

“Nhớ rồi! Nhưng ông chắc chắn đối phó được chứ?”

“Đương nhiên, chỉ cần nó lọt vào tay ta thì chỉ có đường chết!”

Quân gật gù, hắn đồng ý mạo hiểm một phần vì có lòng tin vào Bách lão. Nhưng chủ yếu là hắn muốn thoát khỏi ám ảnh bị kẻ khác trói buộc, hơn nữa một kẻ tồn tại từ mấy trăm năm trước như Uông Dương chắc chắn sẽ có thứ tốt trên người, bảo rằng không nảy lòng tham là nói dối.

Hắn chui vào hang tối, vẫn là khung cảnh quen thuộc. Bức tượng đá nửa người nửa quỷ và đầy những bộ xương cốt, giáp trụ vứt vãi xung quanh.

“Uông tiền bối! Ta trở lại rồi đây!”

Không gian im lặng một hồi, rồi đột nhiên từ ngực hắn lan đến một cơn đau nhức khó chịu khiến hắn khuỵu xuống.

“Haha! Đúng là ngươi!”

Tàn hồn Uông Dương vô thanh vô tức xuất hiện lượn lờ quanh người.

“Ngươi dám động tay động chân vào Huyết ấn của ta!”

Quân cảm nhận được một tia sát ý, vội vã đáp.

“Tiền bối nói đùa! Bị người khác hạ ấn trên người mà không tìm cách hoá giải thì mới là chuyện lạ. Ta chỉ cố gắng tìm đường sống mà thôi. Đáng tiếc Huyết ấn của tiền bối quá mức lợi hại…”

“Xem như ngươi còn biết thức thời. Chỉ cần giao ra đồ vật ta cần, đương nhiên sẽ giải ấn cho ngươi!”

“Tiền bối xem!”

Quân liền lấy ra hai chiếc hộp. Bên trong hộp gỗ là một viên châu tròn xoe bằng ba đầu ngón tay, màu vàng nhạt lấp lánh, linh khí lượn lờ, ẩn chứa dao động năng lượng mạnh mẽ.

Còn chiếc hộp ngọc đựng một cây nhân sâm màu đỏ tươi trong suốt, thơm ngây ngất, toả ra nguồn sinh lực dồi dào, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy thân thể khoẻ mạnh, bao nhiêu mỏi mệt dường như tan biến.

“Nguyên đan Huyền giai nhị đẳng và Thiên niên hồng sâm. Tuy công dụng không bằng Dục huyết dưỡng linh sâm nhưng cũng không kém hơn là bao!” Quân nói.

Uông Dương liếc mắt.

“Ta cần phải kiểm tra trước đã.”

“Tiền bối làm như vậy chẳng phải khi dễ kẻ sinh sau đẻ muộn hay sao?”

“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!”

Lão vừa nói xong liền mang theo hai bảo vật biến mất vào trong bức tượng, đồng thời từ đống đổ nát quanh hang mọc lên hai con khôi lỗi dị hợm.

Một con được làm toàn từ những mảnh xương cốt của các loài yêu cầm dị thú. Có xương sọ của gấu, xương chân của hổ, cột sống của báo, đuôi rắn, gai nhím…cực kỳ xấu xí.

Một con lại phủ đầy những miếng giáp kim loại màu xám đen, không mắt không mũi, tứ chi dài ngoằng, hai bàn tay được thay thế bằng hai thanh đao sắc lạnh.

Bọn chúng tiến tới chỗ Quân chặn lại. Hắn không cam lòng nhưng không còn cách nào khác đành bấm bụng lùi lại, tìm một chỗ thoải mái đặt mông ngồi xuống cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách.



Để có được hàng trao đổi, trước đó hắn phải đến Thương hội giao dịch với số linh thạch lên đến hàng chục vạn để nâng cao mối quan hệ, chiếm lấy cảm tình của Kiều Phi. Sau đó đặt vấn đề, nhờ thêm Đường Giám nói giúp mới giành được một suất đặt trước. Lại chờ thêm hai tháng may mắn có hàng về trong tay.

Nguyên đan Huyền giai thì chắc chắn là thật, còn cây linh sâm thì…chưa chắc…

ẦM! ẦM!

Hai tiếng nổ vang lên, bức tượng rung chuyển dữ dội, xuất hiện một vết nứt dọc giữa trán lan xuống thân mình.

Quân ngay lập tức xuất động trường thương, vũ dũng múa lên. Một thức Xuyên vân đâm thấu qua khôi lỗi xương thú rồi xoáy mạnh, kình lực bạo phát trong nháy mắt xoắn nát nửa trên của nó.

Ngay lúc đấy tàn hồn Uông Dương vụt lao ra, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Giết!”

Con khôi lỗi kim loại vung hai thanh đao chém xuống. Đẳng cấp của nó ít nhất phải là Hoàng giai thất đẳng, nhưng trường thương trên tay Quân giờ đã là hàng cực phẩm, đủ sức chém yêu thú Huyền giai.

Hắn nhanh chân đạp Lăng vân bộ lướt ra sau lưng rồi đâm một nhát. Mũi thương nhọn hoắt sắc lạnh dễ dàng xuyên qua lớp giáp sắt, rồi cắt ngang một đường biến nó thành phế liệu.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, từ đâu mọc ra bốn con khôi lỗi hình thù quái đản. Bọn chúng mang dáng dấp của bốn loài yêu thú khác nhau.

Một con giống báo, bốn chân nhanh như chớp đã lao đến bên cạnh Quân.

Một con lại giống hổ, gầm gừ nhe nanh múa vuốt.

Một con to như tê giác, toàn thân phủ vảy kim loại vừa thô vừa nặng.

Một con giống chim ưng, có bốn cánh trải dài. Mặc dù bên trong hang không rộng như bên ngoài nhưng biết bay vẫn là một lợi thế cực lớn.

Hắn rất nhanh động não, tránh nơi đông đúc đánh chỗ vắng vẻ. Dưới đất tận ba con đều là thứ dữ dằn, hạ con chim kia trước!

Một cước đạp địa, thân hình lướt lên không trung. Lăng vân bộ toàn lực triển khai, một người một chim đuổi đánh nhau trên trần hang.

Bất ngờ là, con khôi lỗi hổ và báo bên dưới lại có thể há miệng phun ra từng đạo quang cầu tấn công. Mặc dù uy lực của những khối cầu này chỉ tương đương với một kích của Hoàng giai tứ, ngũ đẳng nhưng bắn ra liên tục vẫn khiến hắn đau đầu.

“Tiểu tử để ý kỹ! Bốn con khôi lỗi này mỗi con một ưu thế. Con thì mạnh, con thì nhanh, con thì phòng ngự cứng rắn. Tàn hồn đó đang vừa thăm dò thực lực của ngươi, vừa xa luân chiến tiêu hao!”

“Vậy ta nên giải quyết thế nào?”

“Nghiền nát bọn chúng!” Khối cầu đáp.

Quân y lời, tay phải cầm thương tụ lực phóng tới. Trường thương như tên bắn lao đi vun vút, mang theo kình lực xuyên kim toái thạch đâm trúng một bên cánh của khôi lỗi chim ưng, găm nó vào vách hang.

Đồng thời hắn khẽ động tay, Tử lôi kiếm vụt xuất hiện lượn lờ trước mắt rồi phi xuống đâm mạnh vào giữa trán của khôi lỗi hổ bên dưới. Lôi điện tím sẫm lập tức bạo phát, một kích đánh nổ tung đầu, dư chấn quét ngang đẩy lùi khôi lỗi báo và tê giác lại mấy bước.

Trong lúc đó hắn đã tới bên cạnh khôi lỗi chim ưng, vung quyền ra đánh đến khi bẹp dúm thân hình của nó mới dừng lại.

Hắn rút trường thương ra nhảy xuống, mục tiêu chính là khôi lỗi tê giác. Con tê giác rống lên một tiếng, giương chiếc sừng nhọn hoắt hung dữ xông tới. Hàng loạt thương ảnh đánh lên thân thể đều bị hất văng ra. Phòng ngự này quả nhiên là ngang hàng với yêu thú Huyền giai. Đáng tiếc hiện giờ nó chỉ là cái xác không hồn, ngoài lấy thịt đè người thì không biết làm gì khác!

Trường thương cắm đất, tầng tầng chông đá đâm lên bao trùm khôi lỗi tê giác vào trong. Dù nó có thể phá một lớp, hai lớp, nhưng không thể phá nổi cả chục lớp đất đá quanh mình. Chẳng mấy chốc nó đã bị chôn vùi trong một “nấm mộ”, chỉ còn nghe thấy những tiếng rít gào hung dữ dội lên.

Hắn vừa giải quyết xong con tê giác thì đã nghe lạnh sống lưng, khôi lỗi báo đã ở sát phía sau, chỉ cách một bước nhảy nữa là vồ đến. Nhưng đột nhiên nó khựng lại, run lẩy bẩy thiếu chút nữa là đổ gục xuống.

“Mày có nhanh cũng không nhanh bằng điện được!”

Trên người nó còn lưu lại mấy vết xám do bị lôi điện từ Tử lôi kiếm đánh tới. Quân chớp thời cơ, một thương phá nát thân hình nó rồi chĩa thẳng về phía Uông Dương.

“Tiểu tử! Xem ngươi giãy dụa được bao lâu!”

Vừa dứt lời Uông Dương tỏa ra linh thức khủng khiếp đè nặng lên người Quân. Trong đầu hắn dâng lên một cảm giác hoa mắt chóng mặt. Cùng lúc đó, hàng loạt con khôi lỗi đủ hình dáng quái dị không biết từ đâu nhảy vọt ra lao đến chỗ hắn. To có nhỏ có, Hoàng giai nhất đẳng cũng có mà Hoàng giai thất đẳng cũng có, đếm sơ sơ phải gần ba mươi con, nháy mắt đem hắn dồn vào chân tường.

“Muốn quần công!”

Hắn lập tức đạp Lăng vân bộ bay lên. Ba mươi con khôi lỗi há miệng phun từng đoàn quang cầu bủa vây kín lối không chừa một chỗ trống nào, khiến hắn phải vất vả né tránh

Quân nhớ lại lần trước Uông Dương từng nói bức tượng quỷ kia là nhà của lão. Vậy có khi nào giống như Bách lão, nếu nhà bị phá thì lão cũng đi đời?

Hắn không chần chừ mà tăng tốc, mặc cho cơn mưa công kích giăng kín xung quanh.

“Phá phong!”

Trường thương trên tay xoay tròn với tốc độ kinh người hóa thành một cơn lốc cuốn phăng mọi thứ chung quanh, nhằm hướng bức tượng mà lao tới.

Đột nhiên bức tượng mở trừng hai mắt, tay phải cầm chủy thủ đâm tới chặn đứng trường thương. Khối lập phương trong tay trái lóe sáng, biến lớn rồi tách thành sáu mảnh ôm trọn Quân vào trong.



Cảnh vật lập tức thay đổi. Quân phát hiện mình đang đứng trong một không gian âm u mù mịt, bốn phía bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ mờ ảo ảo. Hắn phóng linh thức ra xung quanh nhưng lại bị lớp sương mù hút sạch.

“Huyễn cảnh?”

Hắn nghi ngờ, liền lấy ra Hoá ảnh phù định dán vào trán để hoá giải đi ảo cảnh trước mắt.

“Không phải huyễn cảnh, tất cả đều là thật! Ngươi đang ở bên trong không gian của khối lập phương kia!” Khối cầu xuất hiện nói.

“Pháp khí không gian? Giống Càn khôn đỉnh của ông?” Quân ngạc nhiên.

“Đúng thế! Chà chà! Thứ quý hiếm như vậy không ngờ lại gặp được ở đây, ta ngứa hết cả tay chân lên rồi!”

“Ông muốn làm gì thì cũng phải thoát ra ngoài trước đã!” Hắn giục.

Đám sương mù ngày càng dày đặc tiến tới vây lấy hắn. Theo một phản xạ rất tự nhiên, hắn xuất động nội lực bao trùm toàn thân ngăn không cho cơ thể tiếp xúc với sương mù.

“Màn sương này do một pháp trận tạo ra dùng để luyện hoá vật bị nhốt bên trong, ngươi đừng để nó chạm vào người!” Khối cầu nói.

Hắn nghe xong liền muốn chửi thề. Chẳng cần lão nhắc hắn cũng nhận ra rồi. Màn sương không những giăng kín bốn phương tám hướng, mà còn liên tục bào mòn lớp nội lực bảo vệ. Linh thức toả ra thăm dò cũng mất hút như trâu đất xuống biển. Cứ đà này chẳng mấy chốc hắn sẽ tiêu hao sạch sẽ, rồi bị luyện hoá đến xương cốt chẳng còn.

Quân có đọc qua cuốn sách về trận pháp khi trước, hiểu rằng cách phá trận tốt nhất là huỷ đi mắt trận. Nhưng khắp nơi mây mù giăng kín, ngay cả phương hướng còn không phân biệt được thì biết tìm mắt trận ở đâu?

Bách lão dường như nhìn ra tâm tư của hắn, khinh khỉnh nói.

“Tiểu tử vội cái gì! Bản toạ là ai kia chứ, thứ đồ chơi này muốn làm khó ta còn chưa có tư cách.”

“Phải phải! Bách đại tông sư đại danh đỉnh đỉnh, thiên tài xuất chúng! Ông còn không mau lên thì chết cả nút bây giờ!”

“Xem nào…Đi thẳng về phía trước!”

“Dừng lại, đi chếch sang bên trái kia một chút…”

“Sang phải! Sang phải! Sang thêm một chút nữa…”

“Đúng rồi, chỗ này! Dùng hết sức của ngươi khoan sâu xuống dưới đi!” Khối cầu chắc chắn.

Quân không nghĩ nhiều, có bao nhiêu nội lực dồn hết vào trường thương phát động công kích đánh vào bên dưới.

Quả nhiên khi mặt đất nứt ra, thì ánh sáng le lói cũng theo đó mà hắt lên. Hắn nhìn sơ qua, phát hiện ở dưới có một “cỗ máy” đang vận chuyển.

Cỗ máy này khá kì lạ, ở chính giữa là một khối cầu to bằng đầu người, xung quanh có năm vành đai đang không ngừng quay quanh nó theo một quy luật đã được định sẵn.

“Khối cầu kia là mắt trận. Ngươi theo hướng dẫn của ta lần lượt giải năm vành đai, sau đó khống chế mắt trận.”

“Sao không phá luôn đi cho nhanh!”

Hắn cầm thương nhăm nhăm đâm vào.

“Đồ ngu! Ngươi mà phá là nó nổ tung trời, ngay cả Huyền giai cũng phải nát bét!”

Quân nghe thế toát mồ hôi hột. Thứ này chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.

Năm vành đai này ứng với Ngũ hành, tương sinh tương khắc tuần tự vận chuyển, vừa luyện hoá vật bên trong, vừa thu giữ linh khí bên ngoài làm nguồn năng lượng duy trì.

Muốn phá ngũ hành phải dùng đến ngũ hành, vừa hay hắn luyện Khai tâm ma pháp nên hiểu được cách vận dụng.

Xung quanh cơ thể hắn bắt đầu ngưng tụ năm vòng sáng với năm màu khác nhau, bắt chước y đúc cách mà năm vành đai vận chuyển. Khi hai bên đã xoay cùng một tốc độ, các vòng sáng của hắn liền tiến tới hoà lẫn vào năm vành đai.

“Tiểu tử, ngươi phải khống chế thật khéo, chỉ cần một cái chậm hơn dù chỉ một tích tắc cũng có thể dẫn nổ nó!”

Quân lau mồ hôi trên trán, linh thức khóa chặt vào năm vòng sáng, từ từ kéo chúng chậm lại. Năm vành đai đang vận chuyển bất ngờ bị ngoại lực ngăn cản, rung lên bần bật. Khối cầu chính giữa lóe sáng dữ dội muốn bùng nổ.

Quân vội vã buông lỏng, rồi từ từ từng chút từng chút một nhấp nhả, cố gắng bắt theo nhịp điệu vận chuyển của chúng. Cuối cùng sau bao cố gắng, cả năm vành đai dần chậm lại rồi dừng hẳn.

Ngay sau đó hắn tỏa ra toàn bộ linh thức ôm trọn lấy khối cầu, cùng với sự trợ giúp của Bách lão, thành công khống chế mắt trận.

Pháp trận ngừng vận chuyển, màn sương tan dần, lộ rõ không gian bên trong chỉ là một vùng đất khô cằn lờ mờ sáng, không có gì khác.

“Khối lập phương này đã bị hư hại. Ngươi nhìn thấy khe nứt trên cao kia không. Dồn hết công kích vào đó!”

Quân hiểu ý, trường thương trên tay biến lớn như cột đình, mũi thương sắc lạnh đâm ngược lên như muốn chọc thủng bầu trời!

...