Ba tên đầu lĩnh bên kia sắc mặt khó coi. Dù mượn trận nâng cao tu vi cũng không so bì được số lượng áp đảo, chuyện bị tiêu diệt chỉ là sớm muộn.
“Ô hợp vẫn mãi là ô hợp! Niệm tình ngươi có chút tài nghệ, nếu ngoan ngoãn giao ra trận đồ ta có thể cho ngươi toàn mạng!” Hà Khôi cao ngạo.
“Chỉ bằng ngươi? Cho ngươi thấy sự lợi hại của Thuận phong cường huyết trận!”
Y nhanh chóng bắt ấn, pháp trận dưới đất điên cuồng vận chuyển. Tu vi của đám người từng bước tăng lên. Ba tên đầu lĩnh khí thế đã chạm đến Hoàng giai ngũ đẳng đỉnh phong.
Hà Khôi biến sắc:
“Mau giết hắn!”
Hai bên lập tức lao vào cuồng chiến. Ánh chớp rợp trời, mặt đất rung chuyển, cây cối tan nát. Trên thì đầu rơi, dưới thì máu chảy.
Hà Khôi tả xung hữu đột, tay phải trường đao uy vũ, tay trái phi kiếm linh hoạt, cùng lúc đối chiến với hai kẻ đồng giai bên kia mà không hề rơi vào thế yếu, thậm chí còn mấy lần suýt đoạt mạng được một tên.
…
Quân ở bên dưới đang tương đối bận rộn. Hắn chỉ là Võ giả ngũ đẳng nên nhiều kẻ nghĩ ngon ăn, chọn làm mục tiêu. Hắn cũng chiều lòng cố gắng làm ra vẻ khó khăn vất vả rồi thừa lúc tranh tối tranh sáng ra tay giết quách đi. Giao chiến hỗn loạn, trừ phi làm ra động tĩnh lớn còn không thì chẳng ai kịp để ý đến ai.
Vì toàn đối thủ yếu nên tuy bận tay vướng chân nhưng hắn vẫn có thời gian để quan sát trận chiến bên trên, trong lòng âm thầm cảm thán. Bản thân hắn từng giao chiến với cả yêu thú lẫn tu sĩ Hoàng giai ngũ đẳng, nhưng chưa thấy ai thực chiến lợi hại như Hà Khôi cả.
Có điều sau một hồi đánh giá, hắn nhận ra điều gì đó bất thường, linh cảm bất an vội vàng chạy đi tìm Mạnh Thần.
…
Hà Khôi tuy chiếm ưu thế nhưng chưa thể nào hạ sát được ai cả. Y sau một đòn đẩy lùi hai kẻ địch liền dừng lại không tiếp tục truy kích như những lần trước.
“Hai tên này thế công có vẻ uy mãnh, nhưng sát thương lại không cao. Một người đánh một người chạy phối hợp ăn ý, giống như đã luyện tập từ trước…”
Hà Khôi nheo mày ngẫm nghĩ rồi bất chợt hai mắt đỏ như máu, vội vã quay lại hét lớn:
“Toàn quân rút lui!”
Còn bản thân thì lấy tốc độ nhanh nhất bay vọt ra ngoài vòng chiến.
“Đến rồi thì để mạng lại!”
Tiếng quát ầm ầm vang vọng, theo sau là một nắm đấm khổng lồ từ trên không giáng xuống, quyền kình ào ạt như thác đổ.
Đối diện với thế công bạo liệt, trường đao trên tay Hà Khôi phóng lớn, uy dũng chém ra liên tiếp tám nhát.
“Khai sơn bá đao!”
Quyền kình va chạm bá đao, hai bên nổ tung thành muôn mảnh. Dư chấn quyền kình, đao khí còn lan ra xung quanh khiến mấy chục người phải vội vã né tránh.
Hà Khôi bị đẩy lùi lại rơi xuống mặt đất, sắc mặt âm trầm nhìn lên cao.
Một nam tử cao lớn lực lưỡng dẫn theo mười người ngự khí lơ lửng trên không, dưới mặt đất hơn trăm người khác đã xuất hiện bao vây kín xung quanh.
“Muốn đi? Hỏi ý ta chưa?”
Nam tử trên cao khoanh tay trước ngực mỉm cười.
“Hà Khôi, mấy năm không gặp, thực lực đã tăng tiến không ít nhỉ!”
“Là ngươi?”
Hà Khôi nhíu mày.
“Nhạc Sơn! Trước đây tuy ta và ngươi từng kề vai chiến đấu, nhưng bây giờ Huyết linh tông các ngươi cấu kết Kim khuyết môn ý định thôn tính Triều Quốc, dù có chết ta cũng phải kéo ngươi đi cùng!”
“Kéo ta đi cùng? Hahaaa! Vậy ta muốn xem ngươi kéo ta bằng cách nào!”
Nam nhân cười lớn nhảy xuống, chậm rãi bước từng bước đến gần. Mỗi bước đi để lại một dấu chân in trên nền đất cứng, khí tức cũng theo đó mà tăng dần lên. Một thân tu vi Hoàng giai lục đẳng hoàn toàn hiển lộ.
“Các ngươi không ai được nhúng tay! Để hắn cho ta!”
Vừa dứt lời thân thể y đã vọt lên, cự quyền cứng rắn tung ra.
Hà Khôi tay trái điều khiển ba thanh phi kiếm xếp chồng lên nhau cản lại, còn tay phải trường đao loé lên chém một đường nhằm thẳng vào đỉnh đầu đối thủ.
Nhạc Sơn thu quyền lách người, lại tung một đấm vào mạn sườn Hà Khôi. Hà Khôi giơ đao ra đỡ, mượn lực phản chấn nhảy lùi lại kéo dài khoảng cách. Ba thanh phi kiếm lần lượt phóng về phía đối thủ đều bị Nhạc Sơn dùng tay không đánh văng hết cả.
“Hahaa! Chưa gì đã bỏ chạy thế!”
Hà Khôi không thèm đáp lời. Y thừa biết so về cận chiến chẳng thể nào qua được đám Huyết linh tông cường tráng, muốn giết được Nhạc Sơn thì phải tránh xa một chút mới có cơ hội.
“Thanh phong kiếm quyết! Phong sát!”
“Khai sơn bá đao! Địa nộ!”
Hai tuyệt kỹ được Hà Khôi tung ra, kiếm khí như mưa cuộn cuồn không dứt. Đao cương cuồng mãnh, lạnh lẽo hung hiểm. Đao pháp cùng kiếm pháp hoà trộn với nhau tạo thành một cơn lốc dữ tợn, cày nát mọi thứ trên đường đi, ầm ầm lao tới Nhạc Sơn.
Nhạc Sơn không dám khinh thường, toàn thân đã hiện lên một tầng huyết khí dày đặc.
“Huyết ngưng song thủ!”
Huyết khí ngưng tụ thành hai thủ chưởng to lớn lao tới giữ chặt lấy cơn lốc. Cơn lốc đao kiếm tuy có phần yếu đi, nhưng không hề dừng lại, vẫn hung dữ khoá chặt vào Nhạc Sơn. Mà phía bên kia song thủ đã xuất hiện từng vết rạn nứt rồi ầm ầm vỡ nát. Cơn lốc không còn gì cản đường vụt lao tới nhấn chìm Nhạc Sơn vào bên trong.
Cả hai phe trông thấy cảnh này đều phải ngây người dừng lại quan sát. Phía Triều Quốc thì hô hào nhiệt liệt bởi Hà Khôi không ngờ có thể áp đảo được Nhạc Sơn, trong khi bản thân vừa mới trải qua chiến đấu, tiêu hao chắc chắn không nhỏ.
Còn phe Huyết linh tông thì có phần khó coi. Đường đường là Hoàng giai lục đẳng cao hơn một tiểu cảnh giới, lại đang toàn thịnh vậy mà mới vài ba chiêu đã bị áp chế.
Hà Khôi ngược lại vẫn nắm chặt trường đao chăm chú nhìn vào cơn lốc. Bỗng một tia sáng loé lên, theo sau là một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Cả cơn lốc bị một sức mạnh bùng nổ từ bên trong đánh tan nát, kiếm khí đao cương tung toé tán loạn.
Nhạc Sơn đứng giữa đổng đổ nát, nửa thân trên trần trụi trổ đầy những hoa văn ngoằn ngoèo kỳ dị. Y cao lớn hơn trước thấy rõ, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng đen nhỏ quay ngược về sau, tóc dài màu bạch kim phủ xuống đến vai. Hai cánh tay mọc ra một lớp vảy hình thoi màu tím nhạt kéo dài cho đến mười đầu ngón tay, nơi mọc ra mấy chiếc vuốt sắc nhọn.
Y cất tiếng nói ồm ồm:
“Có thể ép ta dùng đến Yêu linh phụ thể! Hà Khôi, ngươi chết cũng có thể nhắm mắt được rồi!”
Đoạn y lao lên, tốc độ phải gấp hai, ba lần khi trước. Năm móng tay sắc như năm con dao nhọn bổ thẳng vào cổ họng Hà Khôi. Hà Khôi vội vã lùi lại vừa kịp giữ được mạng, rồi tận lực kéo dài khoảng cách đôi bên. Nhưng tốc độ của Nhạc Sơn quá nhanh, Hà Khôi đi đến đâu, Nhạc Sơn đã đuổi đến đấy ép hắn phải cận chiến.
Hà Khôi không thể thoát ra được, lập tức biến chiêu, quay tròn ba thanh phi kiếm chung quanh mình biến thành một bức tường sắc bén bảo vệ, ngăn cách hai người với nhau.
“Thanh phong kiếm quyết! Phong thuẫn!”
Nhạc Sơn tung liền mấy đấm khiến bức tường gió lung lay, nhưng vẫn còn đứng vững. Y tức giận lấy ra một thanh đại kích đen kịt, u ám.
Đại kích biến lớn, nặng nề bổ xuống phong thuẫn, dễ dàng chẻ nó ra làm hai. Ba thanh phi kiếm bị đánh sứt mẻ, ảm đạm vô quang rơi xuống mặt đất. Còn Hà Khôi ôm ngực ho khan nhổ ra một bãi máu ngã vật ra đất, dĩ nhiên đã thụ thương không nhẹ.
Đám người Huyết linh tông thấy thế sĩ khí tăng vọt, không ai bảo ai lao vào chém giết phía quân Triều Quốc. Chẳng mấy chốc nhân thủ Triều Quốc đã mất một nửa. Số còn lại chật vật vừa đánh vừa rút chạy. Cuộc tấn công lần này đã thất bại hoàn toàn.
…
Quân và Mạnh Thần cũng không ngoại lệ. Nhưng nhờ hắn tinh ý phát hiện ra đám Huyết tông cố ý câu giờ chờ tiếp viện mà hai người nhanh chân chạy trước một bước, kịp thời trốn thoát trước khi bị vây giết.
“Có ai đuổi theo không?” Mạnh Thần hỏi.
“Hình như không còn ai!” Quân quay đầu nhìn ngó một hồi.
“Nghỉ tí đã, ta chạy hết nổi rồi!”
Mạnh Thần tìm một gốc cây ngồi xuống thở phì phò, lấy một bình nước ra uống một hơi cạn sạch rồi hỏi.
“Ngươi giết được mấy tên?”
“Bốn tên, đều là Võ giả cả!” Quân đáp.
“Cộng cả của ta nữa là được bảy trăm cống hiến thanh đồng! Đúng là cao hơn làm mấy nhiệm vụ kia thật, nhưng cũng dễ chết quá!”
Mạnh Thần vừa trả lời vừa lấy ra một mảnh ngọc bội.
Mảnh ngọc này bọn họ được phát khi tham gia đội quân. Nó sẽ ghi lại thành tích mỗi khi giết được một kẻ địch, làm cơ sở để đổi cống hiến sau này. Còn nó ghi lại bằng cách nào thì bọn hắn chịu.
Quân cười:
“Sắp về đến căn cứ rồi. Chuyến này tuy suýt chết nhưng kết quả vẫn còn tạm được!”
Có điều hắn vừa dứt lời, thì vù một tiếng, một thân hình rơi ngay xuống trước mặt bọn họ, cả người toàn máu là máu.
“Là…Hà Khôi!”
Quân giật mình nhìn về phía xa xa đằng sau đã thấy lấp ló bóng người truy hô đuổi theo.
Mạnh Thần vội vã chạy tới ôm lấy Hà Khôi. Y lúc này toàn thân đã mềm nhũn, chỉ còn lơ mơ thều thào:
“Cứu…t…a….”
Quân mặt mày xây xẩm chửi rủa liên tục. Thật là đen hết chỗ nói.
Người ở trước mặt, không thấy thì thôi. Còn đã thấy mà bỏ mặc sống chết thật sự hắn không làm được. Mà nếu cứu thì đồng nghĩa sẽ bị truy cùng giết tận!
Nhưng suy cho cùng dù đã ở thế giới này bao lâu đi nữa thì hắn vẫn là một con người bình thường, bản năng làm người không cho phép hắn thấy chết không cứu. Và Mạnh Thần cũng thế.
Vì vậy, mặc cho hai cái miệng không ngừng chửi thề, bọn hắn vội vã khiêng Hà Khôi cùng bỏ chạy.
Đám truy binh đã đuổi đến rất gần. Quân cắn răng, từ trong người lấy ra Trúc thanh diệp, pháp khí phi hành mà lâu lắm rồi hắn chưa dùng tới. Bởi thứ này mà lộ ra thì có khối người muốn giết hắn đoạt bảo.
Cả hai vội vã nhảy lên. Nhưng hai chân vừa mới chạm vào Trúc thanh diệp thì một bóng người đỏ rực đã lao tới kèm theo tiếng hét lớn.