Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 109: Mang mạng ra cược



Bốn ngày sau hắn trở về căn cứ Bạch Vân trong tình trạng không thể nào nhếch nhác hơn. Sau khi được sơ cứu tạm thời, hắn về căn phòng nhỏ của mình nằm nghỉ, dù gì cũng là Luyện khí sư nhị phẩm, hắn vẫn còn nhận được một ít đối đãi ở đây.

Mạnh Thần biết tin liền đến tìm hắn ngay:

“A Thiết! Ngươi còn sống! Hahaaa! Ngươi là con đỉa con gián hay con gì mà sống dai thế!”

Quân cười khổ chỉ muốn đấm cho tên này một cái. Mạnh Thần hỏi han một hồi rồi nói:

“Pháp khí phi hành của ngươi đã bị căn cứ lấy đi rồi. Ta có phân trần nhưng chẳng ai quan tâm, bọn họ nói là sẽ trả linh thạch để mua lại. Chắc lúc đó ai cũng nghĩ ngươi đã chết! Bây giờ ngươi còn sống, có định đi đòi về không?”

“Cái mạng này ta vừa mới nhặt được, ngươi lại bảo ta mang vứt nó đi hả?”

Mạnh Thần cười trừ rồi nói tiếp.

“Lần này tập kích thất bại, chỉ huy căn cứ rất tức giận, đang điều tra ráo riết xem ai làm lộ thông tin…”

Quân gật gù. Việc này là đương nhiên, hắn cũng đã tính đến việc sẽ có người lôi hắn đi thẩm vấn. Dù không muốn nhưng đây là việc không thể tránh khỏi. Mạnh Thần nhìn ra tâm tư của hắn liền động viên.

“Ta có quen biết một vài nhân vật, đến lúc đấy sẽ đỡ cho ngươi vài lời. Nhưng cũng không nói suông được.”

Quân cười nhạt:

“Đa tạ ngươi!”

Hắn không có chỗ dựa dẫm, thứ duy nhất trên người hắn có thể mang ra đỡ đạn đó là tiền, sáu chục vạn linh thạch trung phẩm. Có tiền mới làm phiền được thiên hạ. Không biết sau lần này hắn sẽ còn bao nhiêu đồng giắt lưng đây?



Trong một căn phòng nhỏ nơi Hà Khôi nằm mê man với đầy những băng gạc chằng chịt trên người, có hai vị trung niên đang trò chuyện với nhau. Một người dáng vẻ là Luyện dược sư nói:

“Hà trưởng lão, thiếu gia tuy tính mạng không còn đáng lo, nhưng Nguyên đan vỡ nát, đan điền tổn thương, trăm đường kinh mạch đứt đến chín phần, e là không thể tu luyện trở lại!”

“Đại sư không còn cách nào sao!”

“Là do ta bất tài!”

Vị Luyện dược sư thở dài, rồi khéo léo cáo từ. Vị được gọi là trưởng lão sắc mặt từ đỏ chuyển sang xám đen, hai bàn tay nắm chặt tưởng muốn nhỏ máu:

“Huyết linh tông! Nhạc Sơn! Thù này không thể không báo!”

Người này tên Hà Chương, một vị trưởng lão trong Nội viện của Học viện Hoàng gia, tu vi cỡ Huyền giai tam đẳng. Hà Chương là một trong số ba người có tu vi cao nhất tại căn cứ núi Bạch Vân, cũng là cha đẻ của Hà Khôi. Hà Khôi là con trai độc nhất của ông ta, từ nhỏ đã được chỉ dạy chu đáo, không chỉ thông minh mà còn hiếu thuận, thiên phú tu luyện cũng rất tốt.

Ngoại trừ mấy nhân vật xuất chúng của Hoàng thất thì Hà Khôi là một cái tên sáng, tương lai rộng mở, được Hà Chương rất mực thương yêu. Không ngờ trời cao ghen ghét người tài, chỉ sau một đêm đã khiến y thành tàn phế!

Hà Chương nuốt nước mắt vào trong, kéo tấm chăn mỏng đắp lại cho con trai rồi rời đi, không quên dặn dò mấy nha hoàn phải chăm sóc cẩn thận.

Nơi ông ta đến lại chính là gian phòng nhỏ của Quân. Mạnh Thần vẫn còn ở đây nhìn thấy vội giật mình đứng bật dậy. Hà Chương mở lời:

“Ngươi là A Thiết? Còn ngươi là Mạnh Thần? Hai ngươi đã mang con trai ta về?”

Quân đương nhiên biết người trước mặt là ai.

“Hà đội trưởng chiến đấu anh dũng, không ngờ kẻ địch nham hiểm có mai phục. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức!”

“Mấy chuyện này ta đã biết. Ngươi hãy nói những gì ta không biết đi!”

Hà Khôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng, chăm chú nhìn Quân. Quân thật sự chẳng biết nói gì, bởi lúc đó hắn còn đang mải mê chạy trốn. Mạnh Thần thấy thế vội lên tiếng:

“Hà trưởng lão, A Thiết lúc đó thay chúng ta chịu một quyền của Nhạc Sơn, nhờ vậy tiểu nhân mới may mắn mang được đội trưởng trở về. Còn hắn bị đánh rơi xuống vực, có lẽ bọn chúng nghĩ đã chết nên mới thoát nạn!”

“Nhạc Sơn là nhân tài trong Huyết linh tông, tay không có thể đánh chết Yêu thú cùng cấp. Ngươi có thể sống dưới một quyền của y?” Hà Chương vẫn dán ánh mắt lên người Quân.

“Hà trưởng lão có chuyện gì xin cứ nói thẳng với tiểu nhân.”

Quân cố gắng dò tìm ý tứ của Hà Chương.

“Ta hỏi gì ngươi trả lời như thế!”

Lời nói ông ta hờ hững mà ẩn giấu một khí thế vô hình ép cho hắn muốn ôm ngực ho khan.

“Tiểu nhân sống vì Nhạc Sơn cho tiểu nhân sống!”

Quân trầm giọng. Hắn dù không biết rõ mục đích của Hà Chương, nhưng cũng biết ông ta muốn hắn chết chỉ cần dùng một ngón tay.

Hắn quyết định đánh liều một phen, mang mạng mình ra cược.

Hắn rời khỏi giường đứng thẳng dậy, toàn thân tràn ra huyết khí, gân cơ nở rộ.

“Thuật luyện thể! Huyết linh tông!”

Hà Chương vừa nhìn thấy đã nghiến hàm răng, đôi mắt từ trắng chuyển sang đỏ ngầu, lao vút tới túm chặt cổ họng hắn đập thẳng vào tường.

“Nói! Ngươi là ai?” Hà Chương hét vào mặt Quân.

Hắn bị bóp ngẹt muốn ngạt thở, cố gắng trả lời:

“Ngài…có muốn…báo thù…cho con trai?”

Hà Chương nghe xong quả nhiên gương mặt giãn ra một chút, bàn tay lỏng hơn nhưng vẫn dí chặt hắn vào tường. Quân thừa dịp hít lấy hít để nói tiếp.

“Nhạc Sơn không chỉ hại Hà đội trưởng, còn hạ cấm chế lên người tiểu nhân. Nếu không tin ngài có thể kiểm tra đan điền!”

Hà Chương chẳng đợi nói thêm, một ngón tay hướng thẳng về phía đan điền của Quân.

“Cấm chế vong huyết?”

Hà Chương bấy giờ mới thả lỏng tay để hắn thoát ra ngoài. Quân vừa xoa xoa cái cổ vừa nói.

“Nhạc Sơn dùng một giọt máu của y hạ cấm chế này, có thể trong vòng trăm dặm dùng suy nghĩ nổ tung đan điền, khiến tiểu nhân bạo thể mà chết!”

“Nói tiếp đi!” Hà Chương vẫn dán con mắt vào hắn

“Tiểu nhân trời sinh thể chất cường hãn, nhưng thiên phú có hạn nên lựa chọn con đường tu luyện nhục thân. Trước đây từng chiếm được một bộ đấu pháp luyện thể của Huyết linh tông mang về học tập. Sau khi giao thủ Nhạc Sơn biết được liền ép tiểu nhân làm nội gián cho y. Tiểu nhân vì sợ hãi nên đã nhận lời mong giữ mạng! Xin Hà trưởng lão trách phạt!”

Quân nói xong chắp tay cúi đầu tạ tội liếc nhìn Hà Chương, thấy ông ta vẫn im lặng không nói gì liền tiếp tục.

“Nhạc Sơn không chỉ là kẻ thù của ngài, còn là kẻ thù của tiểu nhân, chúng ta đều muốn giết y. Tiểu nhân tuy không đủ thực lực, nhưng lại có thể truyền âm liên lạc với y, từ đó tìm được cơ hội tiếp cận. Với tu vi của ngài nhất định có thể giải quyết mối thù này!”

Hà Chương bây giờ mới lên tiếng.

“Ta làm sao tin được một kẻ ham sống sợ chết! Ngươi đã cúi đầu trước kẻ thù bây giờ lại lật lọng phản bội, chẳng phải cũng có thể lừa dối ta hay sao?”

“Nhạc Sơn là kẻ nham hiểm độc ác. Tiểu nhân nghe nói y cùng Hà đội trưởng từng là bạn bè, không ngờ vẫn ra tay tàn độc. Dù tiểu nhân có làm theo lời thì chắc chắn vẫn chỉ có đường chết. Đã vậy thà rằng kéo theo y đi cùng. Đại nhân, lời kẻ sắp chết là lời nói thật!”

Hà Chương nhìn hắn chăm chú rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ khi Hà Chương khuất mắt Quân mới mệt mỏi ngồi xuống. Mạnh Thần vội chạy lại:

“Ngươi…ngươi…!”

“Làm sao? Ngươi có tin ta không?” Quân cười.

“Ta không biết! Nhưng ta tin là ngươi có lý do. Bây giờ ngươi tính sao?”

“Còn sao nữa! Đâm lao thì phải theo lao thôi!”



Chỉ huy căn cứ Bạch Vân sau cuộc tập kích thất bại thì tức giận vô cùng, tất cả đều tin rằng có nội gián báo tin. Vấn đề sẽ truy tìm và xử lý như thế nào mới là điều mà bọn họ cân nhắc.

Hà Chương tham gia hội nghị với khuôn mặt âm trầm.

“Chuyện này các vị cứ để lão phu xử lý!”

Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Một người có vẻ là đứng đầu cất tiếng.

“Hà trưởng lão, chúng ta đều lấy làm tiếc về việc con trai ông. Nhưng đại cục làm trọng, đừng làm việc theo cảm tính.”

“Chúng ta đã tổn thất nhiều người, không thể hành động lỗ mãng được.” Một người khác trông trẻ nhất nói tiếp.

“Lỗ mãng! Hừ! Lúc ta chinh chiến cho Triều Quốc, ngươi bao nhiêu tuổi? Ba mươi hay năm mươi? Ta sống ba trăm tuổi thì một nửa đời ngồi trên đao kiếm. Ngươi chỉ dựa vào chút bản lĩnh từ nhà vợ mà dám lớn tiếng với ta!” Hà Chương tức giận mắng.

“Ông…”

“Hà trưởng lão đừng giận. Cao Tiến nói vậy cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích chung. Nếu ông đã quyết, thì cứ theo ý ông. Nhưng phải hạn chế tối đa tổn thất cho căn cứ.”

“Khương Duy, nể mặt ông ta không so đo với hắn. Ta chỉ cần năm mươi người của căn cứ. Còn lại ta tự chuẩn bị, không phiền đến các vị!” Hà Chương nói xong liền đi ra ngoài.

Cao Tiến vẫn còn ấm ức trong lòng:

“Khương lão, rõ ràng Hà Chương tự làm theo ý mình, không xem chúng ta ra gì, sao còn để cho ông ta hành động.”

“Cao Tiến, ngươi chưa tiếp xúc nhiều với Hà Chương. Ông ta tuy là kẻ bên ngoài hành động theo cảm tính nhưng bên trong lại có đầu óc. Không phải tự dưng mà đến bây giờ vẫn được trọng dụng, bày binh bố trận Hoàng thất lại cử ông ta đến đây. Hơn nữa, chúng ta đang cần một người đi trước mở đường. Ông ta đã xung phong thì cứ để ông ta đi trước!”

Cao Tiến nghe xong mới im lặng không nói thêm gì nữa.

.........