Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau hắn háo hức vào rừng tìm một nơi thoáng đãng, mở túi trữ vật bắt đầu đếm tiền.
Ba mươi mốt con khôi lỗi được hắn ôm cả về, đến bức tượng mặt quỷ đổ nát cũng không chừa lại.
“Tiểu tử, để bản tọa chỉ ngươi cách khống chế chúng!” Khối cầu cao hứng nói.
Thì ra mỗi khôi lỗi đều được khảm một trận pháp vào bên trong cơ thể, dùng linh thạch để cung cấp năng lượng. Bọn chúng lại được đánh dấu bằng một tia linh thức. Muốn vô hiệu hóa khôi lỗi chỉ cần phá trận pháp, cắt đứt đi nguồn năng lượng của chúng, giống như cách mà Quân đã làm, phá hủy cơ thể kéo theo trận pháp bên trong cũng bị hỏng theo.
Điều này làm hắn nhớ đến máy móc ở thế giới của mình. Có những thứ vô cùng đơn giản, chỉ vài ba bộ phận ghép lại là thành. Nhưng có những cỗ máy đồ sộ với hàng tỷ những chi tiết tinh vi và phức tạp, có thể thực hiện những điều mà con người không thể làm được. Và chúng cũng có những vị trí quan trọng mà chỉ cần hỏng một chút là cả cỗ máy hàng ngàn tấn sẽ dừng hoạt động.
Nhưng muốn khống chế thì phức tạp hơn nhiều. Vừa phải xóa bỏ đi dấu ấn linh thức, đồng thời phải tìm ra vị trí và hiểu được trận pháp bên trong. Bởi vì mỗi loại sẽ có những trận pháp khác nhau với nguồn năng lượng đầu vào khác nhau, không phải cứ đổ linh thạch vào là chúng hoạt động. Giống như xe cộ có cái dùng xăng, dùng dầu, dùng điện. Xăng lại cũng có nhiều loại, nếu đổ nhầm là hỏng ngay.
Nghe Bách lão giải thích từng con một, hắn không khỏi ngỡ ngàng trước khối kiến thức đồ sộ của ông ta. Không chỉ về luyện khí, mà về khôi lỗi, trận pháp cũng cực kỳ uyên thâm. Bách lão đương nhiên biết hắn nghĩ gì, càng nói giọng càng vang, càng sáng.
“Thế nào, học được bao nhiêu rồi?”
“Cũng kha khá! Không ngờ ông lại hiểu biết nhiều đến thế!” Hắn thật sự tâm phục khẩu phục.
“Đương nhiên! Muốn trở thành cường giả phải học tập không ngừng. Không chỉ luyện khí, trận pháp mà luyện đan, vẽ phù, bói toán...ta đều thông thạo. Ở thời đại của ta không có thứ gì bày sẵn, bản thân đều phải tự mình làm lấy, thành ra ai ai cũng có kiến thức sâu rộng. Các ngươi bây giờ sướng rồi, các chức nghiệp đều có người chuyên môn đảm nhiệm, chỉ việc chuyên tâm tu luyện, cần gì có tiền là mua được!”
Hắn gật gù. Đúng vậy, muốn bản thân tốt hơn chỉ có cách duy nhất là không ngừng rèn luyện, học hỏi. Suy cho cùng thứ khiến nhân loại đứng đầu chuỗi thức ăn ở cả thế giới của hắn và thế giới này đều là nhờ sức mạnh của trí tuệ, của tri thức tích lũy ngàn đời!
…
Uông Dương đã chết, linh thức của lão tự nhiên bị xóa bỏ. Hắn chỉ cần tìm hiểu trận pháp và để lại một dấu ấn linh thức của mình là xong. Nhưng việc này cũng khiến thức hải của hắn tiêu hao rất nhiều. Mệt thì mệt nhưng vui thì rất vui, bởi đây là chính là thủ đoạn giữ mạng mới của hắn.
Về phần bức tượng và thanh chủy thủ, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, thì bức tượng cũng là một khôi lỗi đẳng cấp cao ngang với Huyền giai, đáng tiếc đã hỏng không thể phục hồi, chỉ có cách tháo ra xem có thứ gì dùng được hay không.
Còn thanh chủy thủ là bản mệnh pháp khí của Uông Dương, vốn đã có khí linh, nhưng chủ nhân chết nên bây giờ thành vật vô chủ, uy lực giảm đi nhiều.
Quân chép miệng có chút nuối tiếc. Hắn kiểm kê thêm rất nhiều tài liệu luyện khí, đồ chế khôi lỗi, xếp chúng gọn gàng thành từng nhóm rồi cất đi. Đoạn hắn quay sang hỏi.
“Bách lão, phần của ta xong rồi, giờ đến lượt ông! Hehe!”
“Lần này không tìm được thứ tốt. Đấu pháp của Hổ Lạp liên quan đến huyết mạch chủng tộc, ngươi không luyện được. Còn lão chết tiệt kia bạo tàn hồn rồi còn đâu, cái ta bắt được chỉ thuần túy linh thức không chứa ký ức nào cả!”
“Hả? Không được cái gì luôn?” Hắn thất vọng.
“Ngươi nên biết đủ đi. Những thứ kiếm được lần này không tệ, muốn thành thạo điều khiển chúng cần tốn rất nhiều thời gian!”
Quân gật gù, rồi sực nhớ ra.
“À quên, còn thứ quý giá nhất!”
Bấy giờ khối lập phương mới được lấy ra nhìn ngắm thật kỹ.
…
Nó chỉ to ngang một khối rubik 3x3 ở thế giới của hắn, đã cũ lắm rồi với đầy những vết hoen ố của thời gian.
Sáu mặt được chạm khắc sáu đồ án khác nhau không nhìn rõ được là gì. Duy chỉ có một mặt còn lờ mờ thấy giống như hình chiếc cổng lớn.
“Bách lão, đồ chơi này là gì?”
“Nếu ta không lầm, mỗi mặt của nó ẩn chứa một diệu dụng khác nhau. Mặt có hình chiếc cổng dùng để giam cầm đối thủ! Năm mặt kia không rõ ràng!”
Quân nghe xong liền thử dùng nội lực, linh thức, thậm chí cả nhỏ máu nhưng đều không có phản ứng gì xảy ra.
“Vô ích thôi! Nó vốn là linh khí nhưng Khí linh của nó đã bị tiêu diệt. Giống như ngươi vậy, linh hồn mất thì thân thể chỉ còn là cái xác khô. Coi như có thể khống chế được cũng chẳng qua là điều khiển một con khôi lỗi không hơn không kém, tất cả những gì tinh túy nhất đều không thể sử dụng!”
“Vậy làm sao mới luyện hóa được nó?”
“Trước tiên phải khôi phục lại Khí linh. Khi nào ngươi đạt đến Huyền giai thì có thể thử!”
Quân buột miệng chửi thề một câu. Như thế khác nào nói mỡ trước miệng mèo mà không thể ăn.
“Tin tốt cho ngươi là nó cực kỳ bền bỉ, dù cho có bị đánh mỗi nơi mỗi mảnh thì nó vẫn sẽ tự phục hồi về hình dáng cũ! Theo ta thấy nó có thể chịu được công kích của Huyền giai mà không hề hấn gì. Đây là điểm duy nhất hiện giờ có thể lợi dụng!”
Quân ồ lên, hắn tưởng hôm trước khối lập phương bay về giam cầm Uông Dương là do Bách lão giở trò, hóa ra là do bản thân nó tự tìm về với nhau. Bách lão nói Luyện khí không ai qua mặt được lão quả thật không sai!
Quân vừa định hỏi thêm vài chuyện thì đột nhiên từ bên ngoài vang lên những âm thanh huyên náo, những tiếng thú gầm rú càng lúc càng gần. Hắn lập tức phóng linh thức ra xung quanh dò xét, ngỡ là có một bầy yêu thú đến quấy nhiễu, nhưng không ngờ lại là Đồ Huyết!
…
Y toàn thân đỏ rực đang chạy rất nhanh về phía Quân, hai mắt đục ngầu trắng dã như xác chết nhưng lại dữ tợn đến lạnh người. Đồ Huyết lao đến bên rìa thì đụng phải pháp trận bắn ngược trở ra. Nhưng y không mảy may để ý, lại xông tới ra sức nện lên pháp trận từng hồi.
Quân vốn không lo lắng lắm, bởi mấy tầng pháp trận này rất kiên cố còn lâu mới phá hủy được, chỉ là nghi hoặc tại sao Đồ Huyết lại trở nên hung dữ như vậy.
“Tên điên đó là ai thế?” Bách lão hỏi.
Quân trả lời sơ qua về nguồn gốc của y. Bách lão nghĩ ngợi một chút rồi cười khà khà.
“Bản tọa hiểu rồi. Tên điên này nửa người nửa khôi lỗi, vừa mang ý thức của bản thể, lại vừa có một tia linh thức của Uông Dương trong đó. Lúc chúng ta giết lão, hắn cảm nhận được nên chạy đến trả thù đây mà.”
Quân nghe xong thấy cũng hợp lý.
“Hắn cũng là một kẻ có số phận thảm thương. Để ta cho hắn được giải thoát!”
“Từ từ! Ta vừa có ý này, ngươi hãy thu phục hắn về dưới trướng đi!”
“Để làm gì?”
“Hắn rất thú vị, ta muốn nghiên cứu một chút. Với lại khác những con khôi lỗi kia, hắn còn giữ được một chút ý thức, thực lực cũng không tệ, có thể làm hộ vệ được!”
“Làm sao mà khống chế hắn?”
“Ta sẽ chỉ cách cho! Ngươi cứ đánh ngất hắn trước đi!”
Quân đồng ý mở pháp trận, Đồ Huyết ngay lập tức nhảy vào lao tới như một con thú hoang. Quân không nương tay tung một đấm như trời giáng vào giữa mặt đánh cho y nằm bẹp trên nền đất. So với ngày xưa, thực lực của Quân đã tăng lên rất nhiều, còn Đồ Huyết lại bị giữ chân ở Võ giả không thể tăng tiến thêm.
Nhưng y không phải chỉ có như thế. Đồ Huyết toàn thân đỏ rực, hóa thành nửa người nửa yêu. Đầu có hai chiếc sừng nhọn nhô ra phía trước giống như bò tót, hai cánh tay như của khỉ đột, to lớn phủ lông xám. Hai chân sau đã là chân của họ nhà báo với những đốm đen xen trên nền vàng…Khí thế càng ngày càng tăng, càng hung dữ điên cuồng.
“Vãi! To thế!”
Quân tròn mắt nhìn sự thay đổi của Đồ Huyết. Y vốn đã cao hơn gần một cái đầu, nhưng giờ thì to đến mức như người lớn đứng cạnh đứa bé mười tuổi. Đồ Huyết há to chiếc miệng với đầy những răng lởm chởm, nanh dài mọc ngược hú hét inh ỏi rồi tức tốc xông lên. Tốc độ đã nhanh hơn đến mười lần. Có điều Quân từng đánh nhau với những kẻ mạnh hơn nhiều, tốc độ này tuy khiến hắn kinh ngạc nhưng vẫn chưa khiến hắn phải bó tay.
Một bước lùi lại né tránh, rồi một quyền tung ra đánh Đồ Huyết văng đi cả chục mét. Hắn nhảy tới đấm bồi thêm mấy cú khiến y lăn trên mặt đất như quả bóng.
Đồ Huyết sau vài giây bất động lại lồm cồm bò dậy cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tên điên này làm bằng gì vậy nhỉ, sao trâu bò thế!”
Quân bực bội. Nếu là đoạt mạng thì chỉ vài nhát là xong. Đằng này đấm chay mãi mà Đồ Huyết cứ như tảng đá. Mặc dù Quân hoàn toàn áp đảo, nhưng “bao cát” này lì đòn quá, quăng quật thế nào cũng vẫn trơ trơ.
“Thì hắn được lai tạp đủ thứ vào đó mà. Lão Uông Dương quả thực độc ác, đem hắn thành vật thí nghiệm. À mà hắn phục hồi rất tốt, ngươi chỉ cần không đánh chết là được!”
“Má nó! Ông không nói sớm!”
Ngay lập tức Quân lao lên mượn thế bẻ gãy một cánh tay của Đồ Huyết rồi vật ngã nằm sấp trên nền đất. Hắn cầm lấy hai chân của y xoay mạnh một cái gãy làm đôi.
Đồ Huyết bấy giờ đành nằm một chỗ, nhưng tuyệt nhiên không hề có một tiếng rên la nào, ngược lại đôi mắt trắng dã càng hung dữ hơn.
Quân dúi đầu y xuống nền đất, ra sức mà nện, đánh cho đến khi mặt đất ở đó lún sâu thành một cái hố lớn thì Đồ Huyết mới chịu nằm im không cử động nữa.