Hắn mở mắt, nghe thấy những âm thanh hân hoan nhưng có phần e dè sợ sệt. Đầu hắn đau như búa bổ, phải gắng sức lắm mới ngồi dậy được. Nhìn những gương mặt thân quen xung quanh, có già có trẻ, có cả những người lần đầu gặp, hắn vô cùng vui mừng.
“Mọi người đều ở đây! Tốt quá rồi! Thành chủ đâu? Còn Y lão nữa? Có ai biết hai ông cháu họ đi đâu không…? Hắn hỏi dồn dập.
Mọi người xung quanh nhìn nhau ngập ngừng.
“Cái này…”
Hắn cảm giác không đúng.
“Cái này là sao?”
“Đây là nhà lao giam giữ tù binh! Chúng ta đều bị bắt lại rồi, không nghe được tin tức gì cả.” Một ông lão nói.
“Cậu bị bắt vào đây bảy ngày trước, hôn mê từ đó đến giờ mới tỉnh. Uống chút nước đi đã, rồi chúng ta nghĩ cách sau.”
Hắn còn chưa kịp vui mừng vì còn sống, thì giờ đã rơi vào cảnh tù đày, lại còn hôn mê tới bảy ngày.
Hắn bần thần, thời khắc sinh tử đó tưởng đã xong đời, nhưng đột nhiên nhớ tới mảnh xương trong nhẫn trữ vật, hắn bèn liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng lấy nó ra che chắn trước ngực. Liền sau đó trước mắt hắn chuyển thành màu đỏ như máu, đầu óc quay cuồng chỉ toàn phẫn nộ, giết chóc. Hắn không nhớ thêm được gì nữa, tỉnh lại thì đã ở đây.
Hắn kinh ngạc sờ soạng khắp người, vậy mà xương cốt toàn thân đã liền lại, vết thương trên người không còn thấy đâu nữa.
“Tên kia chắc chắn đã có chuyện, thậm chí là chết rồi. Nếu không thì ta cũng không còn sống đến giờ. Mảnh xương này quả thật vô cùng kỳ dị, ẩn chứa bí mật to lớn. Ta phải che giấu thật kỹ, chờ cơ hội tìm hiểu nó sau.” Hắn ngẫm nghĩ.
…
Phủ Thành chủ, trong căn phòng quen thuộc, trên chiếc ghế gỗ tinh xảo, một thân hình cao lớn đang ngồi chễm chệ. Kẻ này khoác chiến bào màu đỏ thẫm, bên cạnh là một thanh trường đao cũng đỏ như máu.
Chu Hồng, chỉ huy quân đoàn đệ lục chinh phạt phía nam. Mắt hắn sắc lẹm, trên gương mặt không giận mà uy có một vết sẹo dài trên má trái.
Chu Hồng cất tiếng vang khắp căn phòng.
“Đã tìm ra nguyên nhân cái chết của hắn chưa?”
“Đại ca, cái chết của hắn vô cùng kỳ lạ. Bên ngoài hoàn toàn không có một dấu vết nào. Nhưng bên trong đan điền, kinh mạch, thức hải đều đồng loạt vỡ nát. Thủ đoạn quả thực vô cùng tàn khốc. Có lẽ hắn bị giết chỉ trong chớp mắt, chính bản thân cũng không biết vì sao mình chết.” Chu Thanh, em trai Chu Hồng lên tiếng.
“Có thể làm được điều này, e cả Triều Quốc chỉ có mấy lão thủ hộ giả. Nơi hoang vu này chẳng lẽ lại có cường giả như thế?” Chu Hồng tiếp lời.
“Tồn tại Địa giai bên ngoài Triều Quốc thì trên lục địa chỉ có hơn mười người nữa, đều là nhân vật tên tuổi. Nhưng chưa từng nghe nói ai có thủ đoạn như vậy.” Một người khác cất tiếng, là em trai thứ hai của Chu Hồng, tên gọi Chu Hoàng.
“Thống lĩnh, núi Thanh Sơn có truyền thuyết nói rằng sâu bên trong có yêu thú Địa giai. Liệu có thể?” Kẻ mới cất lời không ai khác chính là tên phản bội Thiệu Xương.
“Các ngươi ở đây mấy trăm năm chỉ mới nghe nói, còn chưa hề giáp mặt, thì làm sao có thể được?” Chu Hồng không thèm nhìn mặt hắn, lạnh lùng trả lời.
“Tên tiểu tử tìm thấy bên cạnh hiện giờ còn sống hay đã chết rồi?”
“Hắn mới tỉnh lại ngày hôm qua. Không ngờ mạng lớn như vậy!” Chu Hoàng đáp.
“Hắn là người như thế nào?” Chu Hồng quay sang hỏi Thiệu Xương.
“Tên này được người trong thành cứu sống mang về, lai lịch không rõ. Tu vi khoảng võ giã ngũ đẳng. Tuy nhiên hắn rất giỏi y thuật, chữa bệnh theo cách rất kỳ dị, đã từng mổ bụng cứu sống con trai Quảng Thành, rất được y che chở.”
“Có chút thú vị! Tam đệ, ngày mai đưa hắn đến gặp ta!”
…
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Quân đã thấy khoẻ hơn nhiều, liền nhập định tiến vào đan điền. Nhìn mảnh đất khô cằn trước mặt, hắn không khỏi thở dài. Trận chiến trước hắn đã tiêu hao hết sạch nội lực. Với tình trạng hiện tại, muốn bổ sung lại phải mất mười mấy ngày.
Nhưng hắn kinh hỷ phát hiện, tổng thể tích đan điền của hắn đã vượt quá tám trăm mét khối. Hắn mới chỉ đạt đến ngưỡng võ giả ngũ đẳng mấy ngày, thể tích đan điền đúng ra chỉ dừng lại khoảng sáu trăm chín mươi mét khối mà thôi. Hắn cũng không hề có cảm giác đan điền mở rộng ra. Điều này chỉ có một khả năng, đan điền nguyên thuỷ của hắn bằng cách thần kỳ nào đó đã tự mở rộng, khiến cho thể tích đan điền hiện tại cũng theo đó mà nhân lên.
Hắn còn chưa kịp đoán già đoán non, thì một tràng âm thanh huyên náo đã vang lên ầm ĩ, mỗi lúc một gần. Theo sau là mười tên lính võ phục đầy đủ, tiến tới chỗ hắn xốc nách trói vòng hai tay ra sau lưng rồi lôi cổ ra ngoài.
…
Trước mắt hắn là một võ tướng mang bộ chiến bào màu đỏ máu uy nghiêm, chỉ ngồi đấy thôi cũng toả ra khí thế mạnh mẽ, còn hơn cả Quảng Thành mấy phần. Chu Hồng không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt của y khiến hắn sợ hãi, không tự chủ được mà bất giác cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Chu Hồng thấy thế cất tiếng cười lớn:
“Tiểu tử không cần sợ! Ta không có ác ý, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút. Ta nghe nói ngươi rất giỏi y thuật. Triều Quốc luôn trọng dụng nhân tài, nếu ngươi không chê thì hãy đi theo ta, tương lai chắc chắn rộng mở.”
“Ngài cho người trói ta mang đến đây chắc không phải chỉ vì chuyện này. Huống hồ quan hệ của ta với Quảng Thành ắt ngài đã biết. Vậy thì cũng không cần dài dòng làm gì cả.” Hắn trả lời, đã đoán ra phần nào ẩn ý bên trong.
“Người thông minh thường sống không được lâu! Ngươi và Quảng Thành vốn không phải ruột thịt, chung quy lại cũng chỉ là kẻ mang ơn người trả nghĩa. Ta cũng nói ngươi biết, Quảng Thành đã bị ta giết. Về phần ngươi, sống chết là do ta quyết định. Ta quả thực mến mộ tài năng của ngươi nên mới cho một cơ hội. Nên nhớ, mạng là của mình, người chết rồi thì còn nói gì đến ân nghĩa!” Chu Hồng từ tốn.
Quân trầm ngâm, đây có lẽ là con đường sống duy nhất. Đứng trước quyền lực tuyệt đối, hắn không có khả năng kháng cự. Liều mạng đã liều rồi, người cần sống cũng không còn nữa, cố chấp có ý nghĩa gì?
“Xem ra ta không có sự lựa chọn nào khác.”
“Tốt! Ngươi từ giờ là người của ta!”
Từ bên trong rèm có một người hầu bước ra, trên tay bưng chiếc khay nhỏ, ở giữa có một viên đan dược màu tím than.
“Đây là quà ra mắt của, ngươi nhận lấy!”
“Ngài muốn ta uống nó?” Quân khẽ nhíu mày.
“Tam niên tất tử hoàn, đan dược độc môn của ta, có thể tăng cường sinh lực. Nhưng lại là một viên độc đan. Mỗi nửa năm phát tác một lần, đau đớn như dao đâm lửa đốt, cần phải có thuốc để áp chế độc tính. Nếu ba năm liền không có thuốc, độc phát mạng vong. Thế nào?”
Hắn chần chừ một lát rồi cầm viên đan dược cho vào miệng nuốt xuống. Viên đan lập tức hóa thành mấy luồng khí màu tím đen chui vào đan điền của hắn, rồi như trâu đất xuống biển, lẳng lặng biến mất không để lại dấu vết.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nửa năm sau ta sẽ cho ngươi thuốc, giúp ngươi cầm cự thêm nửa năm nữa. Tất nhiên ngươi phải lập công giết giặc, làm cho ta hài lòng.” Chu Hồng nói.
“Ta vốn là Y sư, không giỏi đánh nhau. Xin ngài cho ta ở phía sau lo chuyện hậu cần.”
“Ồ! Thật sao? Vậy mà có kẻ dám nói với ta, một tên thủ lĩnh Hoàng giai nhất đẳng lại chết dưới tay một Võ giả ngũ đẳng là ngươi.”
Chu Hồng nhìn Quân. Lời nói của y nhẹ bẫng mà nặng ngàn cân, khiến hắn cảm giác vô cùng khó chịu.
Quân chửi thề trong bụng. Hắn đã cố gắng né tránh chuyện này, không ngờ một phút sơ sẩy lại bị tên cáo già lừa vào chân tường.
“Nếu ta có bản lĩnh như thế thật thì đã không ở đây. Ta cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Hắn đáp.
“Haha! Ta cũng không tin chuyện này. Nhưng lại cũng hy vọng đó là sự thật. Vì như vậy ta sẽ có thêm một cánh tay đắc lực.”
“Ta có một nguyện vọng, xin ngài cho ta chút thời gian nghỉ ngơi. Thân thể ta có chút yếu nhược!”
“Ngươi về đi, ngày mai đến đại đoàn số một ra mắt!”
Quân đã trở thành thủ hạ dưới trướng Chu Hồng như thế.
…
Quân đoàn đệ lục như tên gọi, là quân đoàn thứ sáu chinh phạt Nam Triều, được thành lập gần mười lăm trước. Lúc đầu có khoảng mười vạn người, đánh nhau mỏi mệt còn lại hơn tám vạn, chia làm mười đại đoàn, do mười vị đại đoàn trưởng chỉ huy. Tu vi của những người này dao động từ Hoàng giai tứ đẳng đến thất đẳng. Mà Chu Hồng thống lĩnh tu vi đã đạt đến Huyền giai nhất đẳng, nhưng chiến lực thực sự của y có khi mạnh hơn đồng giai một chút. Trong số tám vạn quân chỉ có hơn hai trăm người tu vi Hoàng giai, đều nắm giữ các vị trí chủ chốt. Số còn lại chủ yếu là võ sĩ, ngay cả võ giả cũng chỉ chiếm một phần mười.
Mỗi đại đoàn như vậy lại được bố trí một trung đội quân y đi theo, thường rơi vào khoảng ba mươi đến năm mươi người, chia thành từng tiểu đội mười người.
Quân được sắp xếp vào tiểu đội số ba thuộc trung đội quân y của đại đoàn một. Tiểu đội này có mười người tính cả hắn. Đội trưởng là một tên đầu tóc lúc nào cũng rối mù, tu vi Võ giả tam đẳng. Tám người khác chỉ có một người võ giả, hai người võ sĩ, năm người kia là người thường. Hắn tự dưng trở thành kẻ mạnh nhất trong tiểu đội, nhưng chẳng có ai quan tâm. Điều họ lo lắng chính là sống chết trên chiến trường.
Đại đoàn một là cánh quân tiên phong của Quân đoàn đệ lục, anh dũng vô song nên chết cũng nhiều không kể xiết. Đại đoàn trưởng chính là Chu Thanh, tu vi Hoàng giai lục đẳng, chiến lực có thể xếp hạng thứ ba ở đây.
Mặc dù y sư đứng ở phía sau, nhưng khi cần vẫn phải tham chiến như bình thường. Giữa chiến trường khốc liệt, sự sống vô cùng mong manh. Hắn chứng kiến đồng bọn từng người ngã xuống. Có kẻ thân quen, có kẻ hắn chưa gặp bao giờ, trước giờ chiến chỉ mới chào nhau một câu…
...
Y sư là người cứu chữa thương binh, nhưng thân phận vốn dĩ không được xem trọng. Phần vì chiến lực yếu ớt, phần vì xuất thân thấp kém hoặc là tù binh chiến tranh, nhưng chủ yếu là vì bị xem như những kẻ giúp việc, thu dọn tàn cuộc, chôn cất tử binh.
Mấy tên võ sĩ mà y sư chăm sóc, cứu được thì cứu, không cứu được thì cứ bỏ lại trong lòng đất lạnh. Những chiến binh anh dũng trên sa trường hay những cường giả tu vi cao thâm mới đáng để lưu tâm, còn như những kẻ giúp việc có cũng được, chết rồi thì lấy người khác bù vào.
Nếu như Y sư bọn họ không thể trở thành Luyện dược sư thì cả đời chỉ quanh quẩn nơi xó bếp mà thôi.
Quân sống trong cảnh thiếu thốn đủ bề này, không khỏi thở dài, tự an ủi ít ra không phải đánh nhau nhiều, không phải giết người cũng không ai chủ động giết mình, có thể giữ được mạng sống. Và quả thật bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn sống sót qua mấy chục trận đánh lớn nhỏ. Hơn nữa ít ai để ý đến thì những bí mật trên người sẽ an toàn hơn.
Việc bây giờ của hắn là phải tăng cường thực lực để tự bảo vệ mình, đồng thời nghĩ cách làm sao để có được thuốc giải độc!