Ở phía xa nhất, có hai thân hình yêu thú uy nghiêm bệ vệ, hiên ngang bước đi.
Một con họ hổ, to lớn như voi, nanh dài như kiếm, vằn tím than trên nền lông xanh vàng, chiếc đuôi có một mũi gai nhọn mọc ra bén lạnh.
Con còn lại là một loài mãng xà, toàn thân phủ vảy màu trắng bạc điểm xuyết một vài đốm hoa màu hồng phấn. Nó dài phải đến bốn, năm mươi mét, thân to bằng hai vòng tay người trưởng thành. Chiếc lưỡi đỏ chốc chốc thò ra thụt vào, chiếc cổ bạnh ra khoe dáng vẻ oai phong. Đặc biệt nó có một đôi cánh mỏng, gần như trong suốt lập loè ở hai bên cột sống.
Hồng Minh đã nhìn thấu tất cả, có phần ngưng trọng.
“Là Cốt vĩ kim tử hổ và Minh dực ngân quang xà!”
Quân tò mò:
“Bọn chúng lợi hại lắm sao?”
“Rất lợi hại. Hai con yêu này sống sâu trong núi. Lần gần nhất có người bắt gặp Cốt vĩ kim tử hổ là hơn hai mươi năm trước, lúc đó nó đã là Huyền giai ngũ đẳng rồi!”
Trận chiến này thực sự không thể nói trước. Phía đàn yêu thú ngoài hai đầu lĩnh, dựa vào linh thức của mình, Quân có thể khẳng định còn ít nhất ba, bốn con Huyền giai nữa, chưa kể số ẩn náu trong bóng tối, thậm chí lên đến mười con cũng không chừng.
Trong khi đó, cộng hết cả phía nhân loại mới có bảy người, riêng Đại hồng tự đã chiếm năm vị, hai vị còn lại là tán tu tới trợ giúp. Trong nhận thức của Quân, số lượng cao thủ của Đại hồng tự phải đông hơn nhiều, nhưng vì sao không ra mặt thì hắn không dám hỏi, chỉ biết trước mắt phải cùng với mọi người ngăn cản đợt Thú triều này.
“Hồng Duệ, đệ tới mặt phía bắc chống đỡ đi!”
“Đệ đi ngay! Bách đạo hữu đi cùng ta đi!”
“Được!”
Quân gật đầu rồi theo sau chạy tới. Tiểu U ngoan ngoãn chui vào trong người hắn chỉ để thò ra cái đầu nhỏ xíu bằng nắm tay.
…
Phòng tuyến được xây dựng hình vòng cung, che chắn mặt tây bắc cho Đại hồng tự, cũng là vùng trung tâm, nơi mà nhân loại cho rằng yêu thú sẽ tấn công mạnh nhất, do đích thân Hồng Minh giữ trận.
Hai đầu còn lại ở phía bắc và phía tây thì đỡ hơn, mỗi nơi có hai vị Huyền giai chống đỡ.
Quân theo Hồng Duệ tới nơi thì từ bên ngoài màn sáng pháp trận đã thấy lích nhích từng đàn yêu thú.
Hung cầm là những con đầu tiên bay tới. Từ chỗ bìa rừng xanh biếc, bốc lên cơ man nào là các giống chim kỳ lạ quái đản. Chúng tua tủa cất cánh trông xa như những đàn kiến đen bò lổm ngổm trên nền trời xanh biếc.
Tiếng kêu rít rè rè, lanh lảnh và inh ỏi chói tai nhức óc, kèm theo từng cơn gió phả vào không khí mùi tanh nồng của những bộ lông hôi hám dội vào tai và mũi của đám người đứng trên mặt đất khiến họ suýt nôn mửa.
Vài con chim toàn thân bao trùm trong lửa đỏ, chiếc mỏ dài há rộng phun ra từng đoàn hoả diễm nóng rực.
Một giống khác nhỏ hơn, chỉ bằng con vịt nhưng mỗi lần xuất hiện lại như cái bóng đen vụt qua với tốc độ chóng mặt.
Có loài cự điểu trông như đại bàng, mỏ dài và nhọn cong cong như dao quắm, hai cánh vỗ lên từng đạo phong nhận sắc bén.
Lại có con toàn thân là những chiếc lông nhọn hoắt, mỗi khi tới gần chúng phóng ra hàng loạt gai nhọn như những mũi tên sắc bén…
Đối diện với thế công hung hiểm, pháp trận bảo vệ bên ngoài run lên bần bật.
Đổi lại, từ bên trong phòng tuyến, hàng ngàn tia sáng phóng ra bay vút lên không quét ngang bầu trời. Chúng đan xen vào nhau, dày đặc và cuồn cuộn không dứt tạo thành lưới lửa bủa vây đàn hung cầm.
Trong chớp mắt, vô số cự điểu trúng đòn tử thương. Máu và lông rơi đầy trên mặt đất xộc lên mùi tanh lờm lợm khó ngửi.
Mùi máu càng làm cho đàn yêu thêm hung hãn. Và từ bìa rừng, những đàn thú với cái miệng ngoác rộng đầy răng nhọn lởm chởm đã xuất hiện, đang ùa ra như nước lũ.
Mặt đất lẩy bẩy từng hồi, cây cối đổ sập và nhân loại phải run sợ trước cơn sóng dữ ào đến.
Màn sáng dường như không còn đủ sức chịu đựng, sắp sửa vỡ nát. Từ bên trong hàng trăm tu sĩ nhân loại cưỡi trên pháp khí đồng loạt xuất chiến.
Quyền kình thô bạo giáng xuống. Kiếm khí sắc bén bao trùm. Đao cương uy mãnh tung hoành.
Lửa cháy đầy mặt đất, gió cuốn lốc xoáy lên tận trời. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, tiếng kêu la rống giận inh tai, tiếng sấm chớp đùng đoàng liên hồi cùng với từng đoàn máu thịt tả tơi phơi mình trơ trụi giữa trời đất…
…
Quân ở bên trong đám hỗn chiến nhưng chưa dùng đến bản lĩnh thực sự mà chỉ thể hiện ra sức mạnh nhục thân của mình. Hai cánh tay như hai quả đấm thép, cứng rắn vô bì đối đầu với yêu thú không hề thua kém chút nào.
Vẫn như cũ, hắn chọn đấu với yêu thú Hoàng giai tam đẳng trở xuống, đặc biệt là yêu thú hỏa hệ vì muốn nuôi dưỡng Tiểu U. Những con yêu này chưa làm khó được hắn, chỉ qua vài ba hiệp đã bị hạ sát. Chẳng mấy chốc đã có gần ba mươi con yêu biến thành đồ trong túi trữ vật.
Hắn vừa tấn công vừa phân ra linh thức quan sát xung quanh. Yêu thú dùng chiến thuật lấy thịt đè người nên đa số tu sĩ đều phải một mình đấu với hai, ba thậm chí bốn năm con cùng lúc. Tuy thực lực đám này khá yếu, chủ yếu là để quần công tiêu hao, nhưng số lượng lớn giết mãi không hết vẫn cực kỳ khó chịu. May mắn có hỏa lực từ bên trong phòng tuyến bắn ra mà áp lực giảm đi nhiều.
Hồng Duệ hiển hiện một thân tu vi Hoàng giai ngũ đẳng, đang đối chiến kịch liệt với một yêu thú đồng giai, tuy chưa hạ được nhưng vẫn thấy chiếm ưu thế.
Còn hai vị Huyền giai chỉ đứng bên trong phòng tuyến, một người chủ trì pháp trận phòng ngự và tấn công, một người đảo mắt quan sát, thi thoảng hỗ trợ vài nơi hung hiểm. Chủ lực yêu thú chưa lộ diện, thì bọn họ cũng chưa ra tay!
“Bách đạo hữu, giúp ta một tay!” Hồng Duệ truyền âm.
“Có chuyện gì?”
“Đánh rắn phải đánh dập đầu! Chúng ta muốn dụ con yêu cầm đầu bên kia ra mặt.”
“Quá nguy hiểm. Bằng vào chúng ta còn chưa đụng vào được nó thì đã tan xác rồi!”
Quân e ngại. Tình hình hiện giờ còn chưa đến mức phải liều mạng. Mà dù có nguy hiểm thì hắn cũng sẽ không dại gì đâm đầu vào, tính mạng mới là quan trọng nhất.
“Không cần. Chúng ta phát hiện ra thủ lĩnh phía bên này là một con Tam đầu Hắc hùng tinh Huyền giai tứ đẳng. Còn đằng kia là con của nó có tu vi Hoàng giai lục đẳng…”
Quân nghe xong liền hiểu ý đồ của mọi người. Hắn nhìn về phía một con gấu lớn đen tuyền với hai cái đầu dữ tợn đang tả xung hữu đột, tung lên những cú vả chấn kim toái thạch. Thực lực này không phải Hoàng giai lục đẳng có thể so sánh. Hắn thầm chửi thề, nhận lời thì nguy hiểm, mà từ chối thì khó coi.
“Được! Nhưng phải cẩn thận, thấy khó thì lui, đừng cố quá kẻo quá cố!”
Hồng Duệ lập tức lướt ngang chiến trường, cùng với năm người khác nữa tính cả Quân lao tới. Tổng cộng sáu người vừa khéo chia đều ngũ, tứ, tam mỗi đẳng hai người.
Hồng Duệ ném ra một tấm vải màu đỏ hồng, vừa rời tay đã hóa lớn như tấm lưới khổng lồ buông xuống trùm lên người Song đầu Hắc hùng. Ngay sau đó một người khác tung lên sáu lá cờ nhỏ bằng ngón tay út, đến khi chạm đất thì đã biến thành sáu cây cột lớn cắm xuống vây kín con gấu đen.
Hắc hùng trừng mắt rống giận, chân phải vỗ mạnh xuống đất. Tức thì năm khe nứt từ năm móng lan rộng ra xung quanh, sáu cột cờ rung lắc dữ dội rồi bị hất văng đi mỗi nơi mỗi chiếc. Hắc hùng nhảy vọt lên, há miệng phun ra một luồng ánh sáng đen. Tấm lưới đỏ hồng bị xé toạc một lỗ lớn, rơi xuống đất như mớ giẻ lau rách nát.
Quân thầm lắc đầu lè lưỡi, như thế này cũng quá mạnh rồi!
Hồng Duệ tiếp tục ném ra một viên xá lợi rực rỡ bay lơ lửng trên đầu. Đoàn ánh sáng mà nó tạo ra không ngờ lại khiến Song đầu Hắc hùng bớt đi hung dữ, mấy đòn tấn công chậm lại một nhịp.
“Mau ra tay!”
Lập tức sáu người đồng loạt phát ra công kích mạnh nhất của mình.
Bốn sợi dây leo thình lình xuất hiện, mỗi sợi to bằng bắp đùi người lớn nháy mắt cuốn trọn tứ chi của con gấu đen giam chân nó lại.
Tiếp ngay sau đó, Hồng Duệ vươn tay, từ trên không đè xuống một thủ ấn to tướng lấp lánh kim quang.
Ba thanh cự kiếm màu trắng pha vàng mang theo kiếm khí dày đặc lao đến.
Một luồng hoả diễm đỏ rực cuồn cuộn như cơn lốc cuốn tới.
Và mặt đất trỗi dậy thành những cột đá to lớn đâm ngược về phía Hắc Hùng.
Con gấu đen nổi giận đùng đùng, hai cái miệng máu không ngừng gầm lên inh tai nhức óc. Toàn thân nó nở rộ, bốn sợi dây leo nứt toác vỡ vụn. Một luồng khí kình cuồng bạo bùng nổ tạo thành một lớp màn bảo vệ, che kín nó khỏi đợt công kích.
Thủ ấn của Hồng Duệ như đánh vào bàn thạch không tài nào lay chuyển, ngược lại còn đang nứt ra từng mảng. Cự kiếm, hỏa diễm hay thạch trụ cũng đều tương tự. Hắc hùng rống lên một tiếng nữa, tức thì mọi thứ đều vỡ tan tành. Nó thuận thế chạy tới, nhằm vào kẻ đứng đầu tấn công.
Một trảo vỗ xuống, mang theo kình lực kinh người như thể vác cả một chiếc xe tải đập vào người Hồng Duệ. Hồng Duệ không dám đỡ đòn trực tiếp, liền lách người lướt qua, lấy ra một chuỗi tràng hạt có mười tám viên. Từng hạt tách riêng hóa thành từng vệt sáng lao vào nện thẳng lên người Hắc hùng.
Hắc hùng liền há miệng phun ra một luồng ánh sáng đen về phía Hồng Duệ. Lập tức mười tám hạt châu lại quay trở về xoay tròn thành tấm khiên che chắn trước người. Nhưng uy lực của đoàn ánh sáng đen quá mạnh, Hồng Duệ vẫn bị đánh lui rơi xuống đất.
Đổi lại, thế công của ba người khác đã lao đến Hắc hùng.
Một con chim lửa to tướng phủ xuống, bấu chặt hai chân vào lưng của nó, cố gắng thiêu đốt bộ lông đen dày. Những sợi roi bằng rễ cây quất tới tấp, kèm theo là hàng loạt phi kiếm sắc bén không ngừng đâm xuống như mưa.
Hắc hùng không hề nao núng, quẫy mạnh thân mình một cái, con chim lửa liền bị hất ra. Liền sau đó nó ngoái cổ, một chiếc đầu há to ngoạm chặt lấy con chim nghiền nát nó ra thành một đám tro bụi.
Chiếc đầu còn lại phun ra vô số hắc cầu bắn đi tứ phía, không chỉ ngăn cản phi kiếm mà còn tàn sát bữa bãi xung quanh khiến một đám yêu bị vạ lây, tử thương nằm trơ trọi một đống.
Roi cây vụt đến đều bị nó dùng chân trước và hai chiếc đầu cắn nát.
Hồng Duệ hét lớn, tung cả mười tám hạt châu lao đến đập thẳng vào giữa trán của Hắc hùng khiến nó lảo đảo.
Chiếc đầu còn lại vừa định tấn công trả đũa thì “RẦM”, một cự quyền uy mãnh từ bên dưới đâm ngược lên khiến ngay cả nó cũng phải trợn mắt.
Kẻ ra tay không phải ai khác mà chính là Quân. Hắn nãy giờ quan sát chờ đợi cơ hội xuất thủ, vận ra Lăng vân bộ pháp âm thầm tiếp cận rồi bất ngờ tung một quyền Toái không trúng đích!
Hắc hùng sau phút choáng váng còn rống giận hơn nữa. Thân hình lập tức to lên gấp rưỡi, khí thế bạo tăng, hai chiếc đầu cùng lúc há miệng phun ra hai đạo ánh sáng đen quét ngang dọc khắp chiến trường không thèm đếm xỉa đến xung quanh.
Vô số yêu thú không thể né tránh đành chịu chết thảm, ngay cả tu sĩ nhân loại cũng phải trọng thương nếu không may trúng phải.
Cả sáu người không ai dám đón đỡ, vừa lấy ra pháp khí hộ thân vừa lượn lờ né tránh. Hồng Duệ truyền âm.
“Để ta quấy nhiễu nó, các vị thừa cơ tấn công!”
Nói xong, Hồng Duệ lấy ra một cái chuông lắc nhỏ chỉ bằng chiếc chén, cầm nó lắc lên liên hồi, miệng không ngừng lẩm nhẩm những tiếng kinh Phật khó hiểu. Mười tám hạt châu cũng theo đó xoay thành vòng tròn xung quanh Song đầu Hắc hùng, phát ra từng tiếng ong ong.