Tử lôi kiếm đi trước, lôi điện phóng bừa bãi tàn phá xung quanh. Dù cho uy lực đủ để đốn ngã những gốc cổ thụ ba bốn người ôm nhưng đánh lên người Song đầu Hắc hùng lại chỉ như gãi ngứa. Nó vung chân gạt một cái, tử lôi kiếm đã bay tít như hòn đá bị ai đó ném văng đi rơi leng keng trên mặt đất.
Quân múa thương vũ dũng đâm tới, thương ảnh ngập trời, gió lốc cuốn lên ào ào. Hai con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng cũng vung quyền nhằm hai bên hông con gấu đen mà đấm mà đá.
Song đầu Hắc hùng không hổ là yêu thú cường đại, hai cái miệng máu phun ra mấy quả hắc cầu hất tung khôi lỗi ra chỗ khác. Dù cơ thể sắt thép rắn chắc không dễ bị hư hại nhưng chúng cũng không thể nào tiếp cận được Hắc hùng, chỉ có thể chạy lởn vởn quấy rối ở ngoài.
Quân hơi bực bội trong lòng. Giá như khối lập phương có thể sử dụng được thì tốt, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Quân chỉ mới học được một chút xíu về nó, hơn nữa vừa rồi tiêu tốn mất một tuần khống chế Tiểu U, chí ít phải chờ một tháng mới có thể dùng lại.
Hắn tức tốc sử ra Liệt địa, hy vọng lần nữa giữ chân Hắc hùng để có thời gian tung ra sát chiêu. Nhưng con gấu đen không ngốc đến hai lần. Nó gầm lên một tiếng, toàn thân bạo phát một luồng kình lực, toả ra xung quanh một chấn động kinh hồn. Hàng trăm mũi chông đá chưa kịp đến gần đã bị phá tan nát.
Hai miệng máu bắn ra hai đạo quang mang bay thẳng đến Quân. Lập tức hai con khôi lỗi được hắn thu về che trước ngực. Cả ba đều phải lùi lại, nhưng nhờ đứng phía sau hai con khôi lỗi, hắn chớp được vài giây ngắn ngủi dồn nội lực vào trường thương.
“Phá phong” gào thét, cơn lốc xoáy bén nhọn tụ nơi đầu thương như con thú cuồng nộ không ngừng rít gào rời khỏi tay Quân phóng đi vun vút.
Song đầu Hắc hùng vội vã nâng lên chân phải. Cái chân này với năm móng sắc nhọn được bao phủ trong tầng tầng nội lực xám xịt, phút chốc hoá thành một Hùng chưởng to lớn, đen ngòm lạnh lẽo.
Hùng chưởng đối chiến với Phá phong, uy lực của trường thương suy giảm thấy rõ, sắp sửa bị đánh văng đi.
“NHỊ CHỈ BẠT SƠN!”
Từ trên đầu Quân đã xuất hiện một cự chỉ khổng lồ, còn to gấp ba lần Song đầu Hắc hùng, sóng năng lượng cuồn cuộn nghiền ép không gian xung quanh. Cự chỉ như sao rơi, nhằm thẳng đầu gấu đen mà giáng xuống.
Hắc hùng cũng không vừa, hai miệng tụ lại một quả cầu năng lượng màu nâu đất. Quả cầu rất kỳ dị, mọc ra tua tủa những gai nhọn nhìn như lông nhím. Nhưng gai này lại mềm dẻo lạ thường, khi chạm vào cự chỉ đang lao xuống thì giống như sợi dây thừng quấn chặt lấy, không ngừng lan theo ngón tay cho đến khi toàn bộ đều bị nó phủ kín.
Liền sau đó là một tiếng nổ vang trời, cả quả cầu lẫn cự chỉ đều tan nát hóa thành dư chấn tàn phá khắp nơi. Quân phải đưa cả hai con khôi lỗi về che chắn mới có thể đứng vững. Nhưng hai cái miệng máu của Song đầu Hắc hùng đã đến ngay trước mặt.
Luyện thể thuật và Kim cang cương khí lập tức vận chuyển, hai cánh tay hóa thành hai gọng kìm giữ chặt lấy một cái miệng, cái miệng kia do một con khôi lỗi chống đỡ. Hắc hùng liền vung trảo vả tạt sang ngang. Con rối còn lại vội đứng ra ngăn cản nhưng không địch lại được nên bị đánh văng đi. Quân bên cạnh cũng bị ảnh hưởng bay đập vào một thân cây đau điếng người.
Con khôi lỗi đang giữ miệng Hắc hùng lập tức ngưng tụ sức mạnh, cự quyền cứng rắn nhằm thẳng vào hàm dưới của nó tung lên một cú chí mạng. Hắc hùng trúng đòn gầm lên dữ tợn vung chân phải đạp mạnh xuống. Khôi lỗi không chịu được bị dí nằm bẹp xuống đất.
Con gấu lập tức há miệng cắn vào khôi lỗi rồi dùng sức xé mạnh. Mặc dù cơ thể toàn là sắt thép cứng hơn cả tu sĩ Hoàng gia thất đẳng đến mấy lần, nhưng Hắc hùng lại là yêu thú có huyết mạch cường đại vượt xa bình thường, con khôi lỗi đành phải chịu kết cục biến thành hai nửa rơi rụng xuống mặt đất, nửa thân trên hãy còn giật giật.
Quân nghiến răng nghiến lợi. Một con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng đối với hắn vô cùng trân quý. Con gấu chết tiệt này, hắn nhất định phải đòi lại!
Phục hổ phù được tung lên, hư ảnh Bạch hổ uy nghi hiện ra. Nếu so về huyết mạch, Bạch hổ chỉ có thể hơn chứ không hề kém Hắc hùng, dù cho bây giờ không phải bản thể xác thịt, nhưng cũng khiến Song đầu Hắc hùng chậm lại một giây.
Bạch hổ há miệng phun ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt, uy lực ngang hàng với yêu thú Hoàng giai thất đẳng. Hắc hùng không dám khinh thường, cũng phun ra hai đạo hắc quang chống lại. Bạch quang và hắc quang va chạm không ngờ lại không triệt tiêu mà hòa trộn với nhau hình thành nên một khối cầu trắng đen kỳ dị, khí tức tỏa ra cực kỳ khủng bố. Nếu nó nổ tung chắc chắn hai bên đều không tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng, ắt sẽ thụ thương không nhẹ.
“Mau dừng lại đừng để nó lớn thêm!” Trong đầu Quân vang lên tiếng Bách lão.
Hắc hùng dường như cũng nhận ra nên vội vã ngừng tay. Cả hai không ai bảo ai liền tránh ra xa, để yên đấy cho khối cầu trắng đen tự tiêu hao hết năng lượng mà tan biến.
Quân tính toán thiệt hơn liền nuốt cục tức vào trong muốn nhân cơ hội bỏ chạy. Nhưng Song đầu Hắc hùng không chịu, nó đã chồm lên định ăn tươi nuốt sống Quân.
“CÚT!”
Quân giận dữ quát lớn. Đã thế thì đánh đến chết!
Con khôi lỗi tê giác vụt phóng ra. So về hình thể, khôi lỗi tê giác không nhỏ hơn Song đầu Hắc hùng bao nhiêu, hơn nữa lại là đẳng cấp Huyền giai. Tê giác như một toa xe lửa đâm sầm chiếc sừng nhọn hoắt vào vai trái Hắc hùng, còn Hắc hùng cũng há miệng cắn vào đầu tê giác gặm ra một miếng kim loại. Lần đầu tiên, Hắc hùng phải nhận một vết thương rách da toác thịt.
Nó điên cuồng, hai mắt đỏ như máu, yêu khí bạo phát bọc lấy toàn thân, miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Nhưng Quân không thể để nó có thời gian phục hồi. Một tay điều khiển cả khôi lỗi tê giác lẫn khôi lỗi thất đẳng xông tới từ bên hông đâm túi bụi không ngừng nghỉ. Tay còn lại đã thu lấy trường thương về bên mình, nhằm vào vết thương trên vai nó phóng xuống.
Luyện thể thuật bùng bổ, Kim cang cương khí gia trì hai cánh tay. Mũi thương xoáy lên cuồng bạo uy lực vượt xa lần trước đến mấy lần. Hắc hùng bị hai con rối sắt thép quấy rầy còn chưa dứt ra được thì Quân đã đâm tới. Trường thương vốn là Pháp khí cực phẩm cứng rắn vô cùng, giờ đây không còn bị ngăn cản một nhát đâm ngập cả mũi thương vào vai nó, kình lực dư thừa bạo phát vào bên trong cơ thể nổ ra từng tiếng đùng đoàng. Cả một bên vai và chân trái của con gấu đen thấm đẫm máu tươi tanh tưởi.
Hắc hùng ngửa đầu gào thét, miệng phun ra vô số hắc cầu bắn tung tóe, hủy diệt toàn bộ những gì tồn tại xung quanh. Quân đạp Lăng vân bộ pháp, lướt đi như tàn ảnh tránh né công kích, đồng thời gọi khôi lỗi tê giác về che chắn bên mình.
Hắn luồn sát mặt đất, thuận tay nhặt lấy nửa thân trên của con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng vừa nãy ném về phía Hắc hùng. Hắc hùng chỉ đơn giản há miệng đã bắt được, ngậm chặt nó trong miệng.
“NỔ!” Quân quát lên.
Lập tức từ trong miệng của Song đầu Hắc hùng, một tiếng “ĐÙNG!” thật lớn vang lên. Màn lửa đỏ bao trùm lấy toàn thân nó, theo sau là một tiếng rống đau đớn không gì tả nổi. Mặt đất rơi ra một màn mưa máu với những đống bầy nhầy cháy đen khét lẹt, những mảnh xương vụn cùng với vài chiếc răng nhọn hoắt rụng lả tả.
Quân đắc ý. May mắn pháp trận của khôi lỗi đặt ở phía ngực, nên dù nó bị Hắc hùng xé toạc làm đôi thì nguồn năng lượng vẫn còn nguyên. Một vụ nổ tương đương với cao thủ Hoàng giai thất đẳng tự bạo ngay trong miệng Hắc hùng, chẳng lẽ nó còn không chết?
Ấy mà nó chưa chết thật, dù một cái đầu đã nát bấy, cái đầu còn lại tuy cháy gần hết da lông để lộ hộp sọ trắng hếu và một con mắt đã nổ tung, miệng không ngừng nhỏ xuống từng dòng chất lỏng đen hôi thanh tưởi, thì nó vẫn còn đứng vững trên bốn chân. Sức sống thật sự không thể tưởng tượng được!
“CHẾT!”
Quân không dám sơ suất, vẫn hô khôi lỗi tê giác cho nó đi đầu, còn mình cầm trường thương ở phía sau, con khôi lỗi thất đẳng thì chạy bên hông tập kích. Hắc hùng đã kiệt sức, nhưng yêu thú tự có lòng kiêu hãnh của mình, thà chết không chịu khuất phục. Nó dồn sức lao lên nhưng không chống đỡ được, bị tê giác húc ngã lăn trên mặt đất. Quân thừa thế cầm thương đâm vào con mắt đã bị nổ từ trước xuyên vào trong não xoáy thật mạnh. Song đầu Hắc hùng chỉ kịp rống lên một tiếng nữa rồi gục xuống chết ngay.
…
“RỐNG…RỐNG…RỐNG!!!”
Hai vị Huyền giai đang giao chiến với Tam đầu Hắc hùng tinh giật mình bay ngược trở ra. Con yêu bỗng nhiên vô cùng điên loạn, nó không kiêng dè bất cứ điều gì phóng xuất nội lực tàn phá mọi thứ xung quanh rồi chạy vút vào rừng. Đàn yêu thấy chủ tướng rút lui cũng lũ lượt nối đuôi nhau đi mất.
“Có chuyện gì vậy? Vừa rồi lúc nãy chiến đấu nó thi thoảng cũng nổi điên nhưng không hề phát cuồng lên như thế?” Vị nữ tu sĩ Huyền giai hỏi.
“Ta không rõ, có lẽ nào là…Song đầu Hắc hùng đã chết?”
“Không thể nào! Chẳng lẽ trong rừng còn có cao thủ Huyền giai ẩn náu!”
Vị đại sư của Đại hồng tự trầm ngâm, tỏa ra linh thức cường đại hướng về phía Tam đầu Hắc hùng tinh rồi nheo mày tự trả lời.
“Có lẽ vừa rồi nó cảm nhận được con mình gặp nguy hiểm nên mới nổi điên muốn rút lui. Nhưng chúng ta không biết lại tưởng nó định tử chiến nên cũng dốc sức tấn công. Cho đến khi Song đầu Hắc hùng mất mạng nó mới không thể chịu đựng được…”
Vị nữ Huyền giai không đưa ra được lời giải thích nào hợp lý hơn, cũng âm thầm gật đầu. Dù nguyên nhân là gì thì ít nhất phòng tuyến phía Bắc tạm thời đã được an toàn, bọn họ liền bay tới hai hướng còn lại trợ chiến, bỏ phía sau một bãi hoang toàn đầy những đống thịt ngổn ngang.
…
Quân thở phào nhẹ nhõm thu hết xác của Song đầu Hắc hùng vào túi trữ vật. Dù tổn thất không nhỏ nhưng cuối cùng đã giữ được mạng.
“RỐNG…RỐNG…RỐNG!!!”
Tiếng gầm vang dội đột nhiên vang lên, cả núi rừng như muốn cùng chấn động theo. Quân nghe thấy liền nổi gai ốc, dù ở khoảng cách rất xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng sát ý kinh khủng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống mọi vật.
“Là Tam đầu Hắc hùng tinh!!!”
Hắn hoảng sợ, trong đầu chỉ có duy nhất một chữ “CHẠY”. Hắn vội lấy Trúc thanh diệp, đổ tràn cả linh thạch ra ngoài rồi nhảy lên một đường phóng đi mất hút.