Thành Nam Xương vị thể hiểm trở, nhìn sông dựa núi, dễ thủ mà khó công. Theo tin tình báo, trong thành chỉ có khoảng ba vạn quân đồn trú. Thành chủ Tôn Hầu tu vi Huyền giai nhất đẳng đỉnh phong, quân đội tinh nhuệ, có hơn trăm tên hoàng giai, võ giả tới gần hai vạn.
Mặc dù phía Bắc Triều nếm phải trái đắng, nhưng trong thành Nam Xương cũng không khá hơn là bao. Chu Hồng cho đổ thuốc độc xuống sông, lại bao vây siết chặt mọi đường tiếp tế. Nếu không có chi viện, Nam Xương ắt sẽ thất thủ. Có điều Quân đoàn đệ lục cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đến lúc đó, vị thế của Chu Hồng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hắn không chờ được, nên đành nhẫn nhịn cho Quân cơ hội.
Y trải trăm trận chiến, loại người nào chưa từng gặp? Vậy mà khi nhìn thấy Quân, y lại có cảm giác rất kỳ lạ, khiến y không khỏi để mắt đến. Lằn trước hắn tìm được thuốc giải đã làm y kinh ngạc, cũng lấy làm tiếc nuối tưởng hắn đã chết. Không ngờ hắn lại trở về, đưa ra một đề nghị khiến y không thể chối từ.
…
Quân đứng trước một bãi đất trống, xung quanh là mười mấy chiếc nồi lớn đang nổi lửa nghi ngút. Không ai biết hắn đang định làm gì, chỉ thấy tất cả những người có mặt đều phải bịt mũi, thậm chí còn có cả một đại trận để ngăn cách trong ngoài.
Hắn mang từng bó lớn những nhánh cây kỳ lạ, màu xanh tươi rói, phủ đầy lông mịn như nhung ném vào trong nồi. Những nhánh cây này lá mọc cách, có cuống, có lá kèm. Lá phía dưới chia thùy đến tận cuống, phiến thùy hình mác, nhọn, mép có răng cưa. Lá phía trên lại chia làm ba thùy nhỏ.
Rồi hắn thêm hàng loạt những loại cây cỏ kỳ lạ khác. Có đến phân nửa trong số đó những người ở đây không biết là cây gì. Cũng chẳng ai biết hắn lấy chúng từ đâu, có lẽ trên đường trở về hắn hái được cất giữ bên mình.
Nếu có ai từng ở Trái Đất, hẳn sẽ nhận ra, thứ cây chủ đạo mà hắn dùng, rất giống với một loại cây mà ai nghe tên cũng biết là cây gì đấy: Cần sa!
Sau ba ngày không ngưng nghỉ, qua đủ giai đoạn phức tạp, hắn cô đọng ra một thứ bột màu trắng đục như bột mì.
Chu Hồng tò mò hỏi:
“Đây là thứ thuốc gì, ta chưa từng thấy qua!”
Hắn mỉm cười:
“Việc của ta đã xong, bây giờ Thống lĩnh hãy tìm cách hoà chỗ thuốc này vào nước uống của thành Nam Xương. Chắc không có gì khó khăn chứ?”
“Hừ! Ta đã từng dùng cách này rồi. Nhưng mọi thứ thuốc độc đều bị phát hiện. Thứ này của ngươi thì làm được gì!”
“Thứ này hoà vào nước không màu, không mùi, không vị. Nếm không thấy, thử không hay. Lại càng không phải thuốc độc. Ta tin tưởng mười phần không ai có thể phát hiện ra.”
“Được. Việc này ta sẽ lo liệu. Nếu thật sự thành công, ngươi sẽ không bị bạc đãi!”
…
Toàn bộ Quân đoàn đệ lục đang ở trạng thái sẵn sàng tiến công. Ba huynh đệ Chu Hồng, Chu Thanh, Chu Hoàng dán chặt mắt vào bức tường phòng ngự cao hơn ba mươi mét của thành Nam Xương. Bức tường này được bao bọc thêm một tầng đại trận phòng hộ màu trắng mờ ảo, nhưng cực kỳ bền bỉ, khiến bọn hắn vô cùng đau đầu.
Đã nửa ngày trôi qua kể từ lúc hoàn thành việc hạ độc, nhưng vẫn chưa thấy chuyển biến gì. Chu Hồng có phần sốt ruột, nhưng Quân vẫn bình chân như vại chẳng mảy may lo lắng.
Mặt trời dần khuất sau rặng núi đen và bóng tối bắt đầu bao phủ chiến trường. Lại thêm nửa ngày nữa, vẫn không hề có tin tức truyền ra. Chu Hồng đã không còn kiên nhẫn. Nếu không phải vì Quân còn giá trị, thì có lẽ y đã chém hắn thành muôn mảnh.
Bức tường phòng hộ dường như đang run lên, màu trắng đục khi thì loé sáng, lúc lại mờ hẳn đi. Đây là dấu hiệu báo rằng đại trận đang rất không ổn định.
“Ầm!” Bức tường đột ngột loé lên ánh sáng trắng rực rỡ rồi vụt tắt mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Chu Hồng định thần mấy giây, rồi lập tức hét lên:
“Giết!”
Đáp lại lời hắn là hàng vạn tiếng hét kinh thiên động địa, theo sau là từng chùm ánh sáng rực rỡ đủ màu phóng lên cao bay vút về phía thành Nam Xương. Thứ ánh sáng mang theo sự huỷ diệt chết chóc không gì cản nổi, làm nổ tung từng mảng lớn tường đá, phá tan cánh cổng làm bằng kim thiết, mở đường cho đoàn quân như kiến cỏ lao vào đại khai sát giới.
Nhưng khi tiến vào trong thành, những gì Chu Hồng nhìn thấy làm hắn há hốc mồm kinh sợ.
Ngay phía trước là mấy chục tên lính không quần không áo đang đuổi bắt nhau hò reo khắp đường.
Bên trái kia là một toán đang tụ tập khoa tay múa chân, lắc lư theo những điệu múa vô cùng kỳ dị.
Xa xa vang lên những tiếng la hét thất thanh, những tiếng cười như xé vải, xen lẫn với tiếng khóc nỉ non, tiêng chửi bới, tiếng gào thét…
Có kẻ leo lên trường thành rồi phi người nhảy xuống như chim nhưng kết cục thì không ai dám nói đến.
Lại có kẻ nằm dài trên đường xoè tay xoạc chân như đang bơi giữa biển…
Có kẻ gươm tuốt khỏi vỏ đứng trên nóc nhà hát to từng khúc quân hành…
Lại mấy kẻ trần như nhộng ngồi âu yếm hôn hít nhau không chút ngượng ngùng…
Ánh mắt kẻ nào cũng long lanh lấp lánh nhưng lại trống rỗng vô hồn, hành động kỳ quặc khó hiểu như điên như khùng, như ngáo ngơ đần độn.
Cả thành Nam Xương rơi vào hỗn loạn điên cuồng như trong một nhà thương điên khổng lồ mà tất cả bệnh nhân đều đồng loạt phát bệnh. Không một người nào bình thường, đều như đang rơi vào mộng mị không tài nào thoát ra.
…
Tình cảnh này Quân đã lường trước. Hắn vốn là bác sĩ cơ mà. Tinh dầu của cần sa chứa rất nhiều chất có tác dụng lên não bộ. Một trong những chất hoá học được biết tới nhiều nhất, gọi là THC, tên khoa học Tetrahydrocannabinol. Chất này gây ra Hiệu ứng “High”, hiểu nôm na, là sự kích thích não bộ, hưng phấn sáng tạo, tràn đầy năng lượng. “Phê cần” chính là nó đây.
Loại cần sa mà hắn dùng, từ hình dáng cho thấy, có lẽ là tương tự với họ Sativa ở Trái Đất, chứa hàm lượng THC rất cao.
Đứng từ góc độ trị liệu trong y học, những giống Sativa tạo cảm giác hưng phấn rất thích hợp để cải thiện tâm trạng, chống lại sự mệt mỏi và stress, xoa dịu cảm giác buồn nôn, kích thích sự thèm ăn. Nhưng khi được Quân phối thêm đủ thứ dược thảo khác, đã biến thành một thứ quái gở rồi.
Trái ngược với Hiệu ứng “High” và họ Sativa, một họ cần sa khác gọi là Indica lại gây ra Hiệu ứng “Stone”. Hiệu ứng stone cho cảm giác thư thái cơ thể, gây buồn ngủ và vì thế thường được sử dụng vào buổi tối để thư giãn và có một giấc ngủ ngon.
Dưới góc nhìn y học, những giống Cannabis Indica thường được dùng để xoa dịu các cơn đau như đau nửa đầu, để thư giãn cơ thể, giảm sự lo lắng khó chịu hoặc dành cho người bị mất ngủ, động kinh.
Hắn dùng đến chiêu bài này, xem như là đã một phen chơi lớn rồi!
…
Đoàn quân Chu Hồng chẳng tốn một binh một tốt, tiến thẳng đến phủ của Tôn Hầu. Bên trong đó có hơn trăm người, đều là Hoàng giai. Bọn họ tuy tỉnh táo nhưng đều vô cùng hoảng sợ.
Hai bên giáp mặt không nói lời nào, nhìn nhau đầy thù địch. Chu Hồng chưa động thủ, y biết Tôn Hầu không phải đối thủ của mình, nhưng chó cùng rứt dậu, cẩn thận không thừa.
“Tiểu nhân bỉ ổi, lại làm chuyện ám toán như vậy! Không đáng mặt đại trượng phu!” Tôn Hầu lớn tiếng chửi mắng. Chu Hồng cười nhạt:
“So với con rùa rụt đầu, ta còn quang minh chính đại chán! Giờ ta ở đây, ngươi có gan đánh một trận với ta?”
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi. Ta chết cũng phải khiến ngươi sống không ra sống!” Tôn Hầu gầm lên.
“Chỉ bằng các ngươi! Còn chưa đủ tư cách. Nam Xương đã bị hạ, toàn bộ bách tính sống chết đều do ta quyết định. Ta đếm đến ba, hoặc là đầu hàng, hoặc là đứng nhìn ba vạn thủ hạ chết, sau đó là đến lượt ngươi. Một…”
Chu Hồng ngạo nghễ trả lời.
Sát khí trên người Tôn Hầu thu liễm lại mấy phần. Không chỉ hắn, mà trăm tên thủ hạ xung quanh cũng đầy do dự. Phải biết trong ba vạn người kia có rất nhiều người là anh em thân thiết, máu mủ với họ.
“Hai…”
“Ba…”
Chu Hồng chép miệng, giơ cao tay phải chuẩn bị hạ xuống.
“Dừng lại!” Tôn Hầu la lớn. Đoạn y ném trường côn trên tay xuống đất:
“Ta, Tôn Hầu, thành chủ thành Nam Xương, đầu hàng vô điều kiện!”
…
Mãi tới rạng sáng ngày hôm sau, những người trúng độc mới bình thường trở lại. Ai nấy đều mệt mỏi, uể oải, có người còn nôn mửa hoặc nằm li bì, chẳng hay biết gì về chuyện tối qua.
Thật quá kinh khủng. Không chỉ riêng bọn Chu Hồng, hay Tôn Hầu, mà cả đám y sư đều sợ hãi thứ thuốc mà Quân bào chế. Tuy họ đều biết phối phương của vài loại thuốc gây ảo giác nhưng thứ thuốc mà Quân chế ra thật khiến người khác quá mức rung động.
“Tên quái vật nhà ngươi đã chế ra thứ quái quỷ gì vậy. Chỉ mười mấy thùng mà khiến cho toàn bộ Nam Xương phải điêu đứng!” Cảnh Trọng hỏi.
“Thứ đó không phải đồ chơi. Nó có tác dụng gây ảo giác và hưng phấn cực kỳ mạnh. Nhưng đáng sợ nhất là ở chỗ nó sẽ gây nghiện. Kẻ nào nghiện thì chết đi sống lại, thậm chí không tiếc bất kỳ chuyện gì chỉ để được dùng nó! Vì thế nó cực kỳ nguy hiểm, ngươi đừng hòng nịnh nọt để ta cho phương pháp luyện chế. Nếu không phải tình huống cấp bách, ta cũng không bao giờ dùng thứ hại người như vậy!” Quân liếc mắt đã biết ngay ý tứ của Trương đầu xù. Cảnh Trọng đành gãi đầu:
“Ai bảo ngươi có thứ đồ chơi tốt như vậy chứ!”
“Tốt gì mà tốt. Nó cũng không phải đồ chơi, ngươi đừng nên mơ tưởng đến nữa. Còn về đồ tốt thật sự, mấy ngày nữa ta sẽ mang về cho các ngươi một ít!”
Tại căn phòng rộng nhất trong phủ Tôn Hầu có một bức tường lớn, chạm trổ tinh xảo, điêu khắc hình một con cự viên đang cầm trên tay thanh trường côn oai phong lẫm liệt. Phía dưới bức tường có mấy người đang đứng. Ba anh em nhà họ Chu, tám vị Đại đoàn trưởng cùng với Tôn Hầu. Và một nhân vật nữa, chính là Quân. Sự xuất hiện của hắn khiến tám vị Đại đoàn trưởng có chút khó chịu. Một tên y sư tầm thường không nên có mặt ở đây.
“Thống lĩnh! Hắn là ai, đây là nơi luận công ban thưởng của chúng ta, hắn đến đây làm gì?” Đại đoàn trưởng đại đoàn ba lên tiếng trước nhất.
Quân không lạ gì gã, Kim Vũ Thần, tu vi hoàng giai tứ đẳng, là một cao thủ rất được kính nể trong Quân đoàn. Nhưng không phải do tài năng hay thực lực, mà do y là cháu ngoại của một vị Luyện dược đại sư trong Bắc Triều. Gã này vì thế mà kiêu căng ngạo mạn, ngay cả Chu Hồng cũng không muốn động chạm nhiều đến y. Nhưng lần này thì khác. Chu Hồng hờ hững:
“Đúng vậy, là nơi luận công ban thưởng, thì ai có công người đó được thưởng. Các ngươi vây thành hai tháng không làm được gì. Còn hắn mất ba ngày đã hạ được thành, lại không mất một binh một tốt. Không đáng được ban thưởng hay sao?”
“Khen thưởng cho hắn chỉ cần ít linh thạch là được, cần gì phải dẫn tới đây!” Kim Vũ Thần vẫn không chịu. Không chỉ hắn, mà tám vị Đại đoàn trưởng kia đều muốn thế, chỉ là không tiện nói ra. Bởi trước mặt chính là kho tàng của thành Nam Xương, thêm một người là bớt đi một phần được chia, có ngu mới đồng ý.
“Hừ! Quân pháp nghiêm minh công bằng, khen thưởng không phân biệt chủ tướng hay tiểu binh! Các ngươi từ lúc nào lại xem thường kẻ yếu như vậy. Quân đội đoàn kết một lòng mới là sức mạnh. Nếu ngươi còn lắm lời xem thường kỷ cương, thì đừng trách ta mang quân pháp ra trừng trị. Dù có là ông ngoại ngươi cũng đừng hòng ngồi trên quân pháp!” Chu Hồng lớn tiếng mắng.
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc. Bọn họ theo y đã nhiều năm, nhưng đây là lầm đầu tiên thấy y công khai bênh vực một tên võ giả tầm thường như vậy.
Tôn Hầu bên cạnh nhếch mép cười. Y cũng là Thành chủ bao năm, vừa nhìn đã biết quân đoàn vốn dĩ không đoàn kết, kẻ nào cũng có mưu đồ riêng. Chu Hồng chẳng qua chỉ chó mắng mèo, muốn nhân cơ hội ra uy mà thôi. Đoạn Tôn Hầu cầm cây trường côn của mình, đặt nó lên trên bức tường. Lập tức bức tường rung lên rồi tách ra làm đôi, để lộ một thông đạo dẫn xuống dưới lòng đất.
“Ở dưới là kho tàng cất giữ nhiều năm của Nam Xương. Giờ cho các ngươi!” Tôn Hầu lạnh lùng.
Chu Hồng dẫn người đi xuống trước, chỉ còn Quân và Tôn Hầu ở lại.
“Ngươi gọi là A Thiết? Ta thủ thành Nam Xương ba mươi năm chưa kẻ nào vượt qua được. Không ngờ lại thất bại dưới tay ngươi!”
“Chỉ là chút mánh khoé. Đánh trận không từ thủ đoạn, ngươi hiểu điều đó mà. Hơn nữa thứ thuốc kia không phải thuốc độc. Bọn họ không chết được đâu!”
“Tên Chu Hồng này nham hiểm thủ đoạn. Người có tài như ngươi hẳn không phải thật tâm mà dưới trướng hắn!”
“Ta và ngươi giống nhau, đều là tù binh, cũng đều bị hắn cưỡng ép phải phục tùng.” Quân đáp.
“Haha! Không ngờ ngươi không những có tài luyện dược, mà cảm giác cũng vô cùng nhạy bén.” Tôn Hầu cười lớn.
“Tài luyện dược thì sao chứ, độc trên người vẫn không có cách giải, vẫn phải đi theo hắn! Phải rồi, ngươi tìm các loại thảo dược có tác dụng ổn định tinh thần cho mấy người kia dùng. Chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sẽ không hề gì!” Quân trả lời y.
“Thứ thuốc đó có tên chứ?” Tôn Hầu tò mò.
“Thứ hại người hại mình như vậy, ngươi hãy xem như nó chưa từng tồn tại đi!” Quân trả lời, rồi bước xuống căn hầm chứa đầy bảo vật.