Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 26: Bất diệt thiên quyết – Nhất trọng đoàn nguyên.



Hắn tiến vào đan điền, mảnh đất như cũ vẫn ngập tràn ánh sáng. Sóng nội lực bàng bạc lượn lờ dưới chân như hò reo khi gặp lại người chủ nhân. Quân ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, vận chuyển theo khẩu quyết Đoàn nguyên công. Tức thì, sau lưng hắn dần dần xuất hiện một hư ảnh. Hư ảnh lúc đầu chỉ cao bằng hắn, sau mười mấy hơi thở đã cao đến gần ba mét, toàn thân mờ như một làn sương mỏng, lúc thì tụ lại, lúc thì tan ra.

Hư ảnh này được gọi là Đoàn nguyên cự nhân, có vai trò như người “thợ rèn”, thứ sẽ thay hắn rèn đúc đan điền. Nhưng ròng rã một ngày không ngơi nghỉ, hư ảnh vẫn chỉ là hư ảnh. Trán Quân mồ hôi đã thấm ướt đẫm, không ngờ để ngưng tụ ra đoàn nguyên cự nhân lại khó khăn như vậy, không khác lúc hắn khai mở đan điền là bao.

Nghĩ đến đây, hắn chợt nảy ra một ý, lập tức đổi bài, dùng phương pháp trước đây mà Quảng Thành đưa cho khi đúc đan điền, thử lại lần nữa.

Năm ngày sau, qua mấy trăm lần lặp đi lặp lại, đằng sau Quân đã có một người khổng lồ, thân cao bốn mét, bảy phần giống hắn, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu trắng đục. Trên tay người khổng lồ cầm một thanh đại chuy, đầu chuy to ngang ngửa thân hình, nặng nề như một toà núi nhỏ. Mỗi cử động của Quân đều được người khổng lồ bắt chước một cách hoàn hảo, từ giơ tay nhấc chân cho đến vận quyền, phát lực.

Bước đầu tiên của Đoàn nguyên công, là phải ngưng tụ ra được Đoàn nguyên cự nhân, làm nhiệm vụ gõ búa rèn đan, xem như đã thành công. Hắn ưng ý lắm, định bụng nghỉ ngơi lại sức, đồng thời củng cố thêm căn cơ cho người khổng lồ trước khi bắt đầu.



Ngày hôm sau, hai thân hình một to một nhỏ, đứng trước đan điền. Quân hét lên một tiếng giơ cao hai tay giáng xuống. Tức thì một thanh đại chuy mang theo khí tức khổng lồ đập xuống đan điền.

“ẦM!”

Sóng xung kích toả ra rung chuyển cả thể nội, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước ngã vật ra. Khi ngồi dậy thì cây đại chuy đã vỡ nát, chỉ còn trơ lại cán. Mà bản thân hắn hai bàn tay cũng run run đau nhức.

“Con m* nó! Chưa được một búa mà đã thế này. Còn phải đập ít nhất một trăm búa may ra mới thành hình, ngàn búa mới gọi là nén đến cực điểm. Thật là biến thái!”

Để ngưng tụ ra cây đại chuy hắn đã tiêu tốn mất mấy trăm linh thạch hạ phẩm. Giờ phải làm lại từ đầu, đúng là ném tiền qua cửa sổ.

Hắn nghiến răng, lòng đau như cắt, lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào. Sau nửa giờ điều tức, cơ thể gần như đã phục hồi. Hắn lại khoanh chân định thần tiếp tục tu luyện.



Ở thế giới của mình, hắn học đến hộc máu mấy năm trời, đi viện nghe chửi mắng thêm mấy năm, đi làm lại tiếp tục nghe chửi thêm mấy năm nữa. Cả một quãng thời gian dài có khi chỉ lặp đi lặp lại một kỹ năng đến mức thành thục. Vì vậy, việc tu luyện trong thể nội không hề làm hắn thấy nhàm chán. Ngược lại, còn làm hắn nhớ về những ngày tháng thanh xuân dữ dội của mình. Mỗi lần lại mỗi lần, thất bại lại ngồi dậy, nốc một đống đan dược rồi tiếp tục đoàn nguyên. Tốc độ hắn ngưng tụ đại chuy cự nhân mỗi lúc một nhanh hơn, hư ảnh càng ngày càng chân thực hơn, uy lực mỗi cú đập búa lần sau lại mạnh hơn lần trước, và tất nhiên sóng xung kích dội lại cũng mạnh dần lên, khiến hắn ngã sấp mặt không biết bao nhiêu lần.

Lần thứ chín mươi bảy.

“UỲNH!”

Sau một tiếng nổ vang trời, cả đan điền của hắn run lên bần bật, nội lực bên trong cuồn cuộn thành vòng xoáy như bị ai đó dùng chiếc thìa khổng lồ khuấy lên. Hắn sợ hãi vội nhảy lùi về sau, cẩn thận quan sát. Tầng tầng lớp lớp nội lực chồm lên nhau, dữ dội như đỉnh núi lửa chực chờ phun trào. Từ “miệng núi lửa” ấy phun ra một đạo khí lưu màu đen tuyền, vừa xuất hiện đã lập tức tan biến vào hư vô. Mấy phút sau động tĩnh mới yên ắng trở lại.

“Thành công?”

Mới sau một búa, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng nội lực dường như đậm đặc thêm một phần, tinh thuần thêm một chút. Thứ khí đen kia ắt hẳn là tạp chất, đã bị ép ra ngoài.

Hắn vui mừng khôn xiết, sau gần trăm lần đập, hắn đã thành công được một chuy. Phía trước chỉ còn…chín mươi chín chuy nữa!

Quân nhẩm tính, không ngờ vậy mà mất tới mười ngày. Hắn không vội tiếp tục ngay, mà dành nửa ngày còn lại chỉ để phân tích lại trăm lần đập trước. Từ lúc ngưng tụ Đoàn nguyên cự nhân, cho đến lúc vung chuy, tốc độ đập, góc độ, vị trí…Tất cả đều được hắn lập thành một bảng dài với đủ loại thông số, có khác gì đang làm một đề tài nghiên cứu khoa học!



Thời gian lặng lẽ trôi qua, có hai thân ảnh, một người nhỏ bé, thân hình rắn chắc, một người khổng lồ năm mét toàn thân như tạc từ đá hoa cương, trên tay cầm một thanh đại chuy đang không ngững giã xuống từng búa như trời sập.

“Tám mươi ba! Tám mươi tư! Tám mươi lăm…”

Quân đếm từng búa một. Mỗi búa nện xuống lại khiến đan điền chấn động, lực trùng kích tỏa ra ầm ầm vang dội trong không gian thể nội. Nhưng Quân giờ đây khí thế đã khác xưa. Đôi chân, eo, ngực rồi vai, lan tới hai cánh tay hắn cử động theo một quỹ đạo rất lạ mắt nhưng nhìn kỹ thì dường như có một quy luật nào đó, giúp hắn có thể đập liên tiếp nhiều búa mà không bị gián đoạn. Đoàn nguyên công có nói rõ, rèn càng nhanh, càng mạnh, càng liên tục thì hiệu quả càng lớn. Nếu nhất trọng có thể đập thành công liên tiếp một trăm búa thì uy lực có thể ngang ngửa với nhị trọng đoàn nguyên bình thường.

“Vẫn chưa đủ, ta cần mạnh hơn nữa!”

Hắn hít một hơi sâu, hai tay cầm đại chuy giơ thẳng lên cao, đoạn hét lên một tiếng vang trời. Toàn bộ năng lượng trên thân tụ hết về hai cánh tay. Cây đại chuy rung lên bần bật, điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng khổng lồ rồi lập tức bị tách thành hai cây đại chuy giống hệt như lúc ban đầu.

Quân hai tay hai cây búa, lập tức nhảy lên cao, mang hết sức bình sinh giáng xuống từng đòn.

“Tám mươi bảy! Tám mươi tám! Tám mươi chín…”

Hắn giơ ngang hai cây đại chuy sang hai bên, rồi xoay người như chong chóng, mượn lực phản chấn từ tay bên nay truyền sang bên kia, mỗi búa đập xuống lại tích lực cho búa kế tiếp, càng về sau càng mạnh.

“Một trăm!!!”

Hắn hét lên, cùng lúc cầm hai cây đại chuy đập xuống một búa cuối cùng.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Cả không gian rung chuyển như xảy ra một cơn động đất. Toàn bộ đan điền bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, nội lực bên trong như sóng thần gào thét, ầm ầm dữ dội mấy phút sau mới yên ắng trở lại.

Quân đứng nhìn tác phẩm của mình, đan điền ngũ đẳng của hắn vẫn như vậy, nhưng nội lực bên trong đã co nhỏ lại chỉ bằng thể tích của đan điền nguyên thuỷ, màu vàng nhạt trong suốt, đặc sánh và nặng nề. Nếu để so sánh, hãy xem đan điền của hắn như một hồ nước đầy, nhưng toàn bộ chỗ nước đó giờ đã bị co nhỏ lại, chỉ còn chiếm một phần năm thể tích của cả hồ, bốn phần năm còn lại hoàn toàn trống rỗng.

Tâm Quân khẽ động, linh khí nhanh chóng ùa vào đan điền, hóa thành nội lực, một giọt hoá hai, hai giọt hoá bốn…chảy tràn như nước lũ, chẳng mấy chốc đã lại đầy đan điền.

Gần ba tháng chỉ ăn và đập, tiêu tốn hết toàn bộ cống hiến thanh đồng cùng hai vạn linh thạch hạ phẩm và hai trăm viên trung phẩm, nhất trọng đoàn nguyên đã thành công!

Quân không ngờ lại dễ dàng như vậy, có chút ngoài mong đợi. Hắn liền thu lại Thập phương huyễn trận, bước ra bên ngoài động phủ. Vừa ra đã thấy có mấy phong thư lượn lờ trước mặt. Của Hoàng Mẫn, của Cảnh Trọng, có cả của và Lâm Tiến, Tiêu Soái… Hắn đọc hết một lượt.

“Không ngờ ngày mai đã lên đường rồi! May mắn đã chuẩn bị từ trước!”

Hắn vội vã đến cảm tạ Lâm Tiến rồi chạy về tư phòng sắp xếp công việc. Những thứ hắn chuẩn bị trước đó cơ hồ đều ổn thoả, đặc biệt là Tiêu Soái đã tìm mua giúp hắn đến mười mấy món đồ phòng ngự. Hắn yên tâm lên đường tiến về Hoàng Bách sơn mạch.



Hoàng Bách sơn mạch, ngày thứ mười.

Trời chói chang, nắng vàng, đất vàng, cây rừng cũng nhuốm một màu vàng khô héo. Nửa mạn rừng này nằm sườn phía đông dãy núi, hơi ẩm từ biển phía tây thổi vào hoàn toàn bị tầng tầng lớp lớp núi đá cao vút chặn lại, khiến cho nơi đây hình thành một hệ sinh thái thú vị. Sườn phía tây cây cối tươi tốt, còn sườn phía đông lại thường xuyên khô hạn. Vậy thì làm thế quái nào mà một loại dược thảo có tính hàn như Hoàng hàn thảo lại mọc ở sườn bên này được? Quân bắt đầu nghi ngờ có phải Chu Hồng cố tình lừa hắn đến đây.

Hoàng hàn thảo, hấp thụ âm hàn chi khí mà thành, chục năm lá có màu xanh lục, trăm năm ngả màu vàng. Khi toàn thân từ gốc đến ngọn đều biến thành một màu vàng nhạt chính là kết tinh dược liệu đến cực điểm. Loại cây này tuy không được xếp vào dược thảo cao cấp, nhưng tính hàn của nó lại rất dịu dàng êm ái, dễ hấp thu, gần như không hề bị bài xích, nên rất được ưa thích.



Trong vòng hơn hai tháng, hắn đi một lượt tất cả những nơi đánh dấu trên bản đồ, nhưng hoàn toàn không có dấu vết của Hoàng hàn thảo. Hắn cũng thử dò hỏi vài nơi, kết quả tương tự. Tin tức từ Chu Hồng gửi tới, bọn họ đã thành công tiêu diệt căn cứ của phản quân, đang mở rộng càn quét xung quanh, áng chừng tầm một tháng nữa chiến dịch sẽ kết thúc. Tốc độ này nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, khiến lòng hắn như có lửa đốt.

Hoàng hàn thảo a hoàng hàn thảo, tính mạng của ta phụ thuộc hết vào ngươi, vậy mà ngươi lại trốn đi đâu? Chu Hồng a Chu Hồng, rốt cuộc ngươi cần Hoàng hàn thảo để làm gì kia chứ, ngươi chủ tu là Hỏa nguyên lực kia mà! Đúng vậy, đấu pháp mạnh nhất của y chính là Hoả vân đao pháp, hoả nguyên lực cực kỳ cuồng bạo. Bảo đao của y cũng mang một tia hoả lực. Nhưng Chu Hồng lại cần Hoàng hàn thảo!

Quân sau một hồi suy đoán, liền đưa ra một giả thuyết. Có lẽ trong lúc y tu luyện gặp vấn đề, khiến tà hoả công tâm, nên cần dược thảo tính hàn để trung hoà. Xem ra là gặp chuyện chẳng lành.

Hắn lại nghĩ đến một phương án táo bạo hơn. Nếu quả thật Chu Hồng cần dược vật tính hàn, thì tìm đại một cái nào đó mang về, có lẽ sẽ có cơ hội giữ mạng. Nghĩ là làm, hắn lân la đến những quán rượu bên mé rừng, nghe ngóng tin tức.



“Nghe nói mấy ngày trước trong núi xuất hiện một đầu Bích ngọc lân sư Hoàng giai đỉnh cấp đang chuẩn bị tấn cấp Huyền giai. Các đội săn thú đanh rục rịch vây bắt, không biết tình hình thế nào?”

“Bích ngọc lân sư? Là dị chủng mang huyết mạch thần thú Kỳ lân? Mấy thế lực lớn ở Hoàng Bách sơn mạch đâu rồi mà để mấy đội săn thú nhảy vào?”

“Ủa? Ngươi từ chỗ nào chui ra vậy? Ba tháng trước Triều Quốc đem quân đến đây, nói là tiêu diệt dư đảng của Nam Triều. Nhưng ai mà chả biết chỉ là cái cớ, thực chất là muốn ra uy, tranh giành miếng thịt béo ở đây. Đương nhiên mấy lão gia hoả kia không chịu nên đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Ngươi nói như thế thì rảnh đâu quan tâm tới một con lân sư nữa?”

“Lại nói chuyện Triều Quốc, ta nghe nói mấy năm trước…”

Quân ngồi bàn bên cạnh nhấp chén rượu nhạt, chăm chú lắng nghe. Hắn lượn đã hơn tuần rồi, nghe đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Không ngờ lại phát hiện ra được nhiều thứ mà đến hắn cũng không nghĩ tới.

“Bích ngọc lân sư! Được rồi, hy vọng không phải thất vọng đi về!”



Bích ngọc lân sư, dị chủng băng nguyên lực. Nghe nói mới sinh đã là Hoàng giai, trưởng thành Huyền giai, thậm chí có thể đạt đến Địa giai yêu thú. Bích ngọc lân sư không phải yêu thú hung tợn, ngược lại được cho là mang điềm lành. Bất quá, mọi thứ trên người nó đều vô cùng quý giá, nên dưới con mắt hám lợi của nhân loại, dù có là gì cũng không tránh khỏi cái chết. Băng nguyên đan trong cơ thể là vật chí âm; tinh huyết mang hàn khí tinh thuần; sừng, xương cốt chế tạo pháp khí; thịt ăn tẩm bổ thân thể; lông và lân phiến đem luyện đan dược…có thể nói là không lãng phí tí gì. Thì thử hỏi tin tức một con lân sư đang đến kỳ trưởng thành lọt ra ngoài, làm sao để người ta không thèm khát chứ!

Bất quá, thứ này cũng không phải dễ xơi. Mặc dù ôn hoà, nhưng chiến lực cực kỳ kinh khủng, vượt cấp giết địch nhân là chuyện bình thường!



“Các vị đại ca, Bích ngọc lân sư đáng giá như vậy, mọi người không đến xem náo nhiệt sao?” Quân rời bàn, mang theo chai rượu lân la làm quen.

“Haha! Đương nhiên là muốn. Nhưng muốn là một chuyện, có được không lại là một chuyện. Vị tiểu huynh đệ này trông như mới bước ra nhân gian có điều chưa rõ, ngồi xuống đây chúng ta nói đệ nghe…”

“Vậy đa tạ các vị đại ca! Tiểu nhị, cho thêm vài món mặn và mấy bình rượu ngon!” Đoạn Quân nói tiếp:

“Tiểu đệ được gia tộc cho ra ngoài lịch luyện, nhưng lúc nào cũng có người đi sau, cảm giác không thoải mái. Mấy ngày nay mới lẻn trốn đi được một mình, quả thực thấy thế giới còn nhiều điều mới lạ. Bữa rượu này tiểu đệ mời, mong các vị đại ca chỉ bảo thêm!” Hắn cung kính đáp.

“Ấy, vị tiểu huynh đệ đừng khách sáo. Chúng ta đều là người trong nhân gian, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Nào nào, cứ tự nhiên, vừa ăn vừa nói…”

Quân mỉm cười, tốt nhất là nên như thế. Lòng người nham hiểm, rào trước đón sau không thừa!