Lại ba tháng nữa trôi qua, hắn gần như đã bình phục hoàn toàn. Ngôn ngữ có thể giao tiếp dễ dàng, mà cuộc sống mang hơi hướng cổ xưa ở đây hắn cũng đã quen. Y lão và Tiểu Y để hắn sống cùng trong căn nhà nhỏ, hằng ngày phụ lão bốc thuốc. Hắn vốn là bác sĩ ở thế giới của mình, Y lão cũng là một y sư có tiếng, thấy hắn thông minh nhanh nhẹn nên vui vẻ chỉ dạy hắn nhiều thứ. Còn Tiểu Y tinh nghịch thì từ khi có hắn rất vui, suốt ngày rủ hắn ra ngoài chơi với lũ trẻ trong thành.
Thành Thanh Sơn này nằm phía Nam nước Triều, trước vốn là vùng hoang vu không ai ngó ngàng đến. Nghe nói vài trăm năm trước ở đây gặp đại hạn hán, mấy năm ròng không có nổi một giọt mưa. Ngàn dặm đất nứt khô cằn, nhân loại yêu thú xác khô đầy trời. Ấy thế mà có một ngọn núi cây cối vẫn một màu xanh biếc, chính là tia hy vọng cuối cùng của tất cả sinh vật nơi đây. Bỗng một ngày từ trên đỉnh núi phát ra một tia thanh quang bắn thẳng lên trời, mây mù ùn ùn kéo đến, sấm sét bao quanh ầm ầm chói sáng cả một góc trời suốt ngày đêm. Cường giả tụ tập đến xem thiên tượng nhiều không kể xiết. Nhưng bất luận kẻ nào lại gần đều bị sét đánh cho tan thành mây khói.
Sự việc kéo dài suốt nửa năm thì đến một ngày, từ trên đỉnh núi xuất hiện một hư ảnh hình dạng giống con trâu mộng to mấy trăm mét, toàn thân phát ra hào quang màu xanh rực rỡ. Nó gầm lên một tiếng chấn động vang trời. Sấm chớp cũng theo đó mà tản đi, còn lại mây mù toả ra khắp nơi làm thành mưa suốt mười mấy ngày.
Từ đó núi này có tên Thanh Ngưu. Triều đình biết được Thanh ngưu này là dị thú độ kiếp thăng thiên, đoán rằng nơi đây ắt có kỳ vật bèn cho người đến mở đường, xây thành đắp luỹ trấn giữ một phương. Tên gọi Thành Thanh Sơn từ đấy mà ra, dân cư cũng dần đông đúc. Bất quá mấy trăm năm trôi qua, ngoài dược liệu phong phú thì chưa ai tìm được kỳ ngộ gì đáng giá.
…
Ông cháu Y lão cất nhà nằm gần chân núi, mở một y quán nhỏ chuyên bán thuốc và các loại dược liệu.
Nghe mọi người kể lại, Y lão ở đây ngót nghét hai mươi năm, không rõ tên thật của lão là gì, từ đâu đến. Nhưng cũng chẳng nhiều người quan tâm. Mấy chục năm nay chiến loạn hai miền Nam - Bắc liên miên, kẻ đến người đi nhiều không kể. Còn cô bé Tiểu Y được lão tìm thấy trong núi đem về nuôi dưỡng, cũng chẳng biết bố mẹ cô là ai, có lẽ đã chết do chiến loạn rồi.
Lão bốc thuốc khéo, sống ở đây chưa từng có điều tiếng gì, lại hay giúp đỡ mọi người nên ai cũng quý. Thậm chí Thành chủ đại nhân từng mời lão về xem bệnh cho con trai út của mình. Nghe nói con trai Thành chủ tên Tiểu Minh, sinh ra thể chất yếu ớt, không thể tu luyện. Thành chủ từng nhờ cậy nhiều y sư nhưng không có kết quả.
…
“Y lão à, có phải ở đây tất cả mọi người đều tu luyện không?”
“Cũng gần như thế. Chỉ là không phải ai cũng có duyên.”
“Có duyên là sao?”
“Tu luyện chính là hấp thu tinh hoa đất trời, không những khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ, mà còn có thể nắm giữ Thiên đạo, trường sinh bất tử!”
“Tinh hoa đất trời? Thiên đạo? Đó là gì vậy?”
Lão không trả lời mà hỏi ngược lại Quân.
“Ngươi nói xem nếu có kẻ vào nhà ngươi định trộm đồ thì ngươi làm gì?”
“Đương nhiên không được rồi! Hơn nữa còn phải cho hắn một trận!”
“Đúng vậy. Nói là hấp thu nhưng thực ra chính là cướp đoạt thiên địa làm của riêng. Thiên đạo có linh càng lấy nhiều càng trả giá đắt. Nên ta nói có duyên chính là như vậy!”
“Thế sao mọi người còn đua nhau tu luyện làm gì?”
Hắn tròn mắt hỏi.
Y lão nhìn hắn chau mày.
“Thằng nhóc nhà ngươi từ đâu đến vậy? Ngay cả những chuyện này cũng không biết!”
“Những chuyện trước đây ta quả thực không nhớ gì. Hay là Y lão nói cho ta nghe được không?”
”Cũng được. Chỉ riêng chuyện của thành Thanh Sơn này đã nhiều không kể xiết, sợ ngươi không đủ sức mà nghe thôi!”
“Thế người có tu luyện không? Tiểu Y thì sao? Cấp bậc của người là gì? Có bay được không...”
“Tên nhóc này, hỏi gì nhiều thế! Từ từ ta trả lời…”
Hắn vô cùng tò mò khi biết được những chuyện này. Nhất là khi hắn phát hiện ra cấu tạo sinh học của người dân ở đây gần như giống hoàn toàn với cơ thể sinh học của nhân loại ở Trái Đất. Điều gì khiến sinh vật ở đây lại có những khả năng kỳ lạ như vậy?
…
Ở Ngọc Diện linh giới này, tất thảy đều hướng đến tu luyện.
Kẻ tầm thường rèn cân luyện cốt, cảm nhận linh khí, khai thông kinh mạch, ấy gọi là Võ sĩ.
Võ giả là tầng thứ tiếp theo, chia làm thất đẳng, mở đan điền, tích nội lực, luyện pháp quyết. Sức mạnh vượt trội muôn người không địch nổi.
Đạt đến thất đẳng đỉnh phong, đan điền kết thành Nguyên đan, chân chính trở thành tu sĩ, gọi là Hoàng giai, mở ra thức hải ngưng đọng linh thức. Nội lực thu xuất tùy ý, sức người có thể phá núi mở đường.
Hoàng giai thất đẳng, linh thức trong thức hải ngưng tụ thành công Nguyên hồn sẽ tiến lên Huyền giai. Cưỡi mây vượt gió, Nguyên hồn xuất khiếu, dù thân thể bị hủy vẫn có thể tồn tại chờ ngày trùng sinh.
Cao hơn nữa là Địa giai có thể điều động thiên địa chi lực, hô phong hoán vũ, cường giả ngồi trên vạn người.
Mà Thiên giai chính là bá chủ một phương, nắm giữ thiên địa chi đạo, trường sinh bất lão!
Nghe đồn trên Thiên giai còn có tầng thứ cao hơn nữa, nhưng không biết là gì.
Y lão cũng chính là một tu sĩ Hoàng giai tam đẳng, nguyên đan còn ngưng tụ ra đan hoả, nhờ đó mà có thể luyện chế đan dược kiếm sống. Tiểu Y thì ngược lại. Nghe lão bảo cô bé trời sinh dị thể, nếu tuỳ tiện tu luyện ắt sẽ chết. Nên tốt nhất cứ để cô là người thường vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.
…
Lại qua thêm vài tháng, hắn giờ đây đã hoàn toàn bình phục. Sống trong môi trường trọng lực thấp, hắn lo sợ nhất chính là cơ thể bị suy yếu: loãng xương, teo cơ, giảm thị lực… Nhưng không, thân thể của hắn giờ vô cùng khoẻ mạnh. Cơ bắp siết lại cứng rắn như thép, đôi mắt không những hết cận mà còn tinh tường gấp mấy lần. Các giác quan cũng trở nên cực kỳ nhạy bén. Có lẽ vì thế mà Tiểu Y gọi hắn là Thiết đại ca.
Hắn luôn cảm thấy có một nguồn năng lượng kỳ bí đang không ngừng rèn dũa khắp cơ thể. Điều này vô tình khiến hắn như trẻ ra vài tuổi, chỉ tầm mười tám đôi mươi. Hắn vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến sự thay đổi của cơ thể mình, lại càng không sao giải thích được chuyện gì đang xảy ra.
…
“Tiểu tử, nhìn cho kỹ đây!” Y lão nói.
Đoạn lão giơ cao hai trước ngực, đồng thời chân phải hơi bước về trước. Lão đang dạy cho hắn cách tu luyện ở thế giới này.
Quân chăm chú không rời mắt. Những động tác của lão nhẹ nhàng khoan thai tựa hồ không hề có tí sức lực nào nhưng lại vô cùng uyển chuyển, tư thế này nối tiếp tư thế kia liên miên bất tận, như nước chảy mây trôi cuồn cuộn không dứt.
Hắn thấy có chút giống giống với môn Thái cực quyền mà các ông bà chỗ hắn thường tập dưỡng sinh. Ngày trước hắn từng bắt chước, còn nhớ được mấy động tác, bất giác cũng giơ tay múa chân tập theo. Cô bé Tiểu Y bên cạnh nhìn hắn, cười lên cười xuống.
“Thế nào? Ngươi nhớ được mấy phần?” Y lão hỏi.
Hắn ấp úng.
“Chắc…khoảng một, hai phần.”
“Hai phần?” Lão trợn mắt.
Hắn giật mình, ít quá? Lẽ nào mình lại ngu dốt đến thế kia?
Không ngờ lão cười sảng khoái.
“Tốt! Tốt! Bài quyền cơ bản này ai tu luyện cũng đều từng tập qua. Nhưng mười người thì chín người không nhớ được. Vậy mà ngươi lần đầu lại nhớ tới một, hai phần. Ha ha! Tốt! Tốt!”
“Oa! Thiết ca ca thật là lợi hại! Gia gia, cháu cũng muốn luyện!” Tiểu Y líu lo.
Y lão xoa đầu cô bé.
“Chờ ta chữa khỏi bệnh cho cháu rồi sẽ tìm cao thủ giỏi nhất về dạy cháu nhé!”
“Gia gia là giỏi nhất rồi!” Tiểu Y cười tít mắt.
Lão cũng cười, rồi quay sang nói với Quân.
“Giờ ta sẽ dạy ngươi nhập môn Luyện khí khẩu quyết! Ghi nhớ, sau đó phối hợp cùng bài quyền vừa rồi sẽ giúp ích rất nhiều.”
Hắn đứng nghiêm gật đầu. Y lão bắt đầu:
“Tinh hoa trời đất hoá thành linh khí theo kinh mạch mà hấp thu vào cơ thể, như nước đổ về suối, suối đổ về sông, sông chảy ra biển lớn…”
“…”
Hắn nghe không sót chữ nào. Nhưng khó hiểu quá, lại gãi đầu bứt tai.
…
Thông thường, ban ngày hắn phụ lão bốc thuốc dọn dẹp nhà cửa, đến đêm mới tĩnh tâm tu luyện.
Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, đặt hai tay trước bụng dưới, hít một hơi sâu rồi lại thở ra nhẹ nhàng theo chu kỳ, cố gắng đi vào trạng thái thiền định. Hơi thở và nhịp tim theo thời gian cứ thế chậm dần. Hắn ngồi đó, trông xa như một pho tượng gỗ. Hắn thở nhẹ đến mức, nếu không lại gần có lẽ còn tưởng hắn chỉ là cái xác không hồn.
Không biết đã qua bao lâu, trăng đã lên cao và vạn vật cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn những tiếng côn trùng kêu sương và những con thú ăn đêm đang rục rịch dậy sớm săn mồi. Đêm khuya yên tĩnh quá, một chiếc lá rơi cũng khiến người ta giật mình.
Hắn mở mắt, thấy một khoảng tối đen bao phủ trước mặt, một khoảng không gian bao la u tịch. Không hề có ánh sáng nhưng lại như thấy được tất cả mọi thứ. Hắn đứng dậy bước từng bước tìm kiếm xung quanh. Không có gì ngoài bóng tối vô tận, dường như hắn là thứ tồn tại duy nhất ở đây.
Nơi này cho hắn cảm giác thật kỳ diệu, vừa xa lạ vừa thân quen, vừa cô đơn lạnh lẽo mà lại vô cùng ấm áp. Hắn chợt mỉm cười.
“Đây chính là Thể nội của ta!”
Thể nội là một khái niệm vô cùng khó hiểu. Y lão nói rằng, chưa từng người nào, kể cả siêu cấp cường giả có thể định nghĩa được nó, chỉ có thể do chính bản thân cảm nhận mà tự lý giải.
“Xem ra ta đã đến được bước đầu tiên của quá trình luyện khí rồi!”
Tu luyện thật ra rất đơn giản, chỉ gồm hai chữ “cảm nhận”. Cảm nhận bản thân, cảm nhận thiên địa, cảm nhận linh khí, từ đó dẫn khí nhập thân mà rèn luyện. Nói là đơn giản, chứ thực ra trăm người tu luyện may mắn chỉ được một, hai người thành công!
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống giữa không gian Thể nội, tâm tư khẽ động. Tức thì một điểm sáng loé lên ngay phía trước. Tiếp theo lại có thêm một điểm rồi một điểm nối tiếp nhau. Tổng cộng có hai mươi sáu điểm sáng, mỗi điểm chỉ to bằng đầu ngón tay út. Từ những điểm sáng ấy xuất hiện một dòng chảy mơ hồ tựa như làn sương mỏng hướng phía hắn đi tới, gặp phải da thì trực tiếp xuyên qua ngấm vào thân thể.
“Cảm giác thật dễ chịu!”
Thứ năng lượng kỳ bí lâu nay tẩm bổ hắn lại chính là thứ này, linh khí của thiên địa. Nếu có kẻ nào biết được chắc phải tức đến thổ huyết mà chết mất. Hắn không tài nào lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng hắn là kẻ lưu lạc đến đây vậy mà cơ thể lại tự động hấp thu linh khí của thế giới này, điều mà bao người khổ cực chưa chắc đã đạt được. Đây là tình huống gì chứ.