Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 53: Những viên đá dò đường!



Quân chửi thề trong lòng, bất đắc dĩ phải bước ra.

“Ba vị đại ca! Đều là người mình, có thể bỏ qua cho nhau được không?”

“Con m* nó! Tưởng cao thủ thế nào, hoá ra chỉ là một tên Võ giả ngũ đẳng!” - Tên cầm đầu nhổ một bãi nước bọt - “Các ngươi dám trêu đùa bổn đại gia, hôm nay đừng hòng rời đi!”

“A Thiết đại ca! Bọn chúng rất lợi hại, huynh phải cẩn thận đấy!” Cô nàng bỗng cất tiếng, rồi né sang một chỗ.

“M* kiếp!” Hắn chửi thề.

Nhưng sự đã rồi, chỉ đành giải quyết ba tên này trước đã. Hai phút sau, từ trên người tên cầm đầu, Quân lấy được thêm một ít linh thạch cùng mấy thanh vũ khí. Bên kia cũng có người đang hí hửng lục tung hai cái xác còn lại.

Hắn bấy giờ mới nhìn kỹ cô gái từ đầu đến chân. Khuôn mặt thon gọn, da trắng mắt to tròn, môi đỏ tóc đen dài. Bộ váy hồng kia ôm sát từng đường cong trên cơ thể. Đúng là một mỹ nhân quyến rũ, chẳng trách ba tên kia lại nổi lòng ham muốn.

“Cô là…Uyển Thanh?” Hắn nhớ ra một cái tên.

“Đúng là tiểu muội! Đa tạ Thiết đại ca ra tay cứu mạng!” Uyển Thanh lập tức cất lời ngọt ngào.

Hắn nghe xong chỉ gật nhẹ đầu, xác nhận đúng là đồng môn. Rồi chẳng nói thêm lời nào, quay lưng bỏ đi.

“A Thiết đại ca, chờ ta với!” Uyển Thanh vội vã đi theo.

“Cô ăn mặc như thế đi vào đây, có chút không thuận tiện lắm nhỉ?”

“Ta…cái này!” Uyển Thanh nhất thời ấp úng.

“Ta và cô vốn không quen biết, tốt nhất vẫn là đường ai nấy đi!”

“Thiết đại ca bớt giận! Ta bị bọn chúng đuổi tới đây. Bất đắc dĩ mới phải dùng cách này! Chẳng lẽ huynh định trơ mắt nhìn bọn chúng cưỡng bức ta sao?” Uyển Thanh vội vã thanh minh.

“Ta lại sợ ba người đó không đủ để cô chơi đùa! Ta muốn đi một mình, cô đừng đi theo ta!”

“Thế huynh định đi đâu?”

“Ta…” Hắn bỗng dừng lại.

Đúng vậy, bây giờ đi đâu nhỉ? Đi tìm vận may, tìm bảo vật, tìm cơ duyên! Nhưng cơ duyên gì, vận may gì, bảo vật gì, nằm ở đâu thì không ai nói cho hắn. Chưa kể có nguy hiểm gì không hắn cũng không biết luôn!

“Rốt cuộc tại sao ta lại đồng ý đi vào đây?” Hắn bỗng giật mình tự hỏi, nhận ra một thứ gì đó đáng sợ, linh cảm mang đến một sự bất an khó chịu.



Ngày hôm sau, Uyển Thanh vẫn đi theo Quân. Bí cảnh này rộng lớn lạ kỳ, cảnh sắc thay đổi như một thế giới riêng biệt. Đến một khu vực núi đá trùng điệp, cả hai dừng lại.

“Thiết đại ca, hình như là chỗ đó!” Uyển Thanh chỉ tay tới một hang động.

Lại nói ngày hôm trước, hai người bọn họ bị một đám tu sĩ tấn công cướp đoạt, kết quả thành ra giúp đồ trong túi của Quân nhiều thêm một chút, đồng thời biết được một vài tin tức…

Trong hang động trước mắt này có một loại dược thảo kỳ lạ nào đó. Mặc dù không biết là gì, nhưng được một đầu yêu thú họ nhện cỡ Hoàng giai tam, tứ đẳng bảo vệ, thì chắc sẽ không tầm thường.

Đồ tốt nhiều kẻ dòm ngó. Đã có một đám người đang vây quanh miệng hang, đều là Hoàng giai, trong đó có một tên Hoàng giai tam đẳng, rõ là kẻ cầm đầu.

“Các ngươi cũng muốn bảo vật trong hang này?” Một người nhìn thấy hai người họ thì cất tiếng.

“Tiểu đệ chỉ tình cờ đi qua, nghe ồn ào nên mới tới xem, không hề biết bảo vật gì cả!”

Quân vừa nói xong liền quay lại kéo tay Uyển Thanh. Cô nàng không phản kháng, mặc kệ để hắn dẫn mình rời khỏi.

“Hai người chậm đã!”

Tên cầm đầu đứng ra ngăn cản.

“Hai ngươi đã tới đây, thì cùng chúng ta vào hang tìm kiếm. Bảo vật chia đều, thế nào?”

“Có bảo vật trong hang? Thật sự có thể chia cho chúng ta sao?” Quân ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên! Ai có công người đó được thưởng. Trong bí cảnh này nguy hiểm trùng trùng, giúp đỡ nhau chẳng phải là tốt hơn sao!” Tên cầm đầu cười nói.

Quân nhìn Uyển Thanh, chần chừ một lát, rồi đáp:

“Được! Chúng ta cùng vào. Hy vọng các ngươi giữ lời!”

Đối phương liếc đôi mắt sang nhìn Uyển Thanh từ đầu tới chân, gật đầu ngay tắp lự.

Cả bọn tám người lũ lượt kéo nhau vào hang. Tên tam đẳng cầm đầu, hai tên nhị đẳng và ba nhất đẳng là đàn em. Với tu vi như vậy, thì hai Võ giả như Quân và Uyển Thanh đúng không xem ra gì!



Giữa hang có một mạng nhện khổng lồ, những sợi tơ nhện phải gần bằng ngón tay út, treo lơ lửng một con Ma chu to như trâu mộng, toàn thân màu tím sẫm. Hắn chưa từng thấy loài nào như thế này trong các sách cổ, lòng có chút lo lắng.

Ngay cạnh mạng nhện là một cây dây leo dài vươn đến tận trần hang, trên thân mọc ra bốn quả mọng nước hình dạng giống quả bí ngô, nhưng chỉ to bằng nắm tay, màu đỏ sậm, cũng không rõ là quả gì.

“Ngươi, lên trước hái quả về đây!” Tên cầm đầu nhỏ giọng sai Quân.

“Ta? Không phải chứ!” Hắn lắc đầu.

“Chúng ta đều là Hoàng giai, khí tức mạnh mẽ nếu đến gần dễ làm nó tỉnh giấc. Ngươi yếu nhất, không đi thì ai đi! Hay là ngươi muốn để cho đồng bạn của ngươi đi!”

Quân hừ một tiếng bất đắc dĩ, rồi nhẹ nhàng tiến lên. Ma chu này có chút quái lạ. Họ nhện bình thường chủ yếu chăng lưới chờ con mồi sa vào, nên thường phải ra nơi thoáng đãng giăng tơ. Nhưng hang này tuy rộng lại chẳng có con gì bén mảng tới, chung quanh cũng không thấy có ngóc ngách nào khác.

Hắn đi rất chậm, đã tới sát mạng nhện. Ma chu vẫn lặng yên bất động, dường như ngủ say lắm.

Quân hít sâu rồi nhẹ nhàng len người đi qua tấm mạng tiến về cái cây giữa hang, với tay lại gần linh quả.

Nhưng lập tức, hắn đạp mạnh chân xuống nền đá cứng, bay lùi lại, tránh thoát đi một sợi tơ vừa xẹt qua.

Quả nhiên!!! Là ma chu giả vờ ngủ say dụ mồi!

Nó đã bại lộ, dùng tám chân lao vút ra, không ngừng phun tơ vào bọn người, đồng thời che kín cửa hang lại, vây nhốt toàn bộ ở trong.

“Thằng ngu này! Ngươi vừa làm gì!” Tên cầm đầu tức giận chửi mắng. Đoạn túm lấy cổ áo Quân ném mạnh về phía ma chu.

Nhưng người hắn vững như bàn thạch, không cách nào lay chuyển. Mà ngược lại, y mới chính là người bị Quân ném văng đi.

Tên cầm đầu cũng rất nhanh nhẹn, vội lách người bay vọt lên, tế ra hai thanh phi kiếm chém về phía ma chu. Nhưng thân thể ma chu rất cứng rắn, chẳng bị tổn thương gì.

Năm tên Hoàng giai còn lại thấy lão đại bị vây khốn, chẳng thèm để ý đến hai người Quân và Uyển Thanh nữa, mà đồng loạt xông lên, tế ra đủ thứ pháp khí trợ giúp.

Trận chiến nhất thời vô cùng hỗn loạn, phi kiếm, phong nhận, đao cương, hoả ảnh bụi tung mù mịt. Một tên bị trúng tơ nhện, cuộn thành cái kén nằm bất động dưới nền hang.

Tên cầm đầu vội vã lùi lại, cùng bốn người kia hình thành một trận pháp nho nhỏ. Lấy bản thân làm trung tâm, y mang hết nội lực của cả bọn tập trung vào mình. Hai thanh phi kiếm hoá thành sáu thanh, phân biệt nhắm vào đầu mặt và giữa eo của ma chu đâm xuống.

Uy lực lần này lớn hơn hẳn, đã đánh thủng lớp giáp cứng rắn, xuyên được chừng một gang tay vào thân thể ma chu. Con yêu đau đớn rít lên từng tiếng gừ gừ, giũ mạnh thân mình đánh tung sáu thanh phi kiếm ra ngoài. Đoạn nó lao lên, phun ra từng chùm tơ nhện vào đám người.

Tên cầm đầu vội vã lách ra, bay vọt lên phía trên ma chu, hợp nhất sáu thanh phi kiếm thành một. Cự kiếm to lớn hung mãnh, thế mạnh như chẻ tre đâm thẳng xuống ma chu, xuyên thấu qua đầu nó cắm phập xuống nền hang.

Máu yêu tưới đẫm nền đất, nhưng sức sống nó cường hãn, giãy lên từng hồi, tám chân loạn xạ làm đất đá mù mịt, tơ nhện vương vãi khắp nơi. Đám Hoàng giai chưa dừng lại, liên tiếp tung đòn đánh lên ma chu hòng giết nó hoàn toàn.

“Hự!” Đột nhiên, tên cầm đầu phun ra một ngụm máu. Trước ngực y cắm xuyên một mũi trường thương, lảo đảo khuỵu xuống!

“Lão đại!”

Quân rút mũi thương ra, cười khẩy. Xung quanh hắn đột ngột xuất hiện một rừng thương nhọn hoắt đâm thẳng lên trời.

Chiêu Liệt địa thương này hắn dùng không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thành công. Lần này không ngoại lệ, bốn tên còn lại ai nấy đều thọ thương phun máu. Hắn chớp thời cơ, một thương Xuyên sơn xuất ra, đoạt đi một mạng.

Chỉ còn ba tên nhìn nhau hoảng sợ. Bỗng nhiên một kẻ trong số đó lùi ra sau một bước, tung chưởng đẩy hai đồng bọn bay về phía Quân, còn bản thân thì lấy ra một lá phù màu xanh dán lên người, biến thành một đạo thanh quang lao vút về phía cửa hang.

Hai tên kia trúng chiêu hiểm, đã không còn sức phản kháng, chỉ biết nằm im một chỗ. Quân cũng lười ra tay, bèn lấy hết đồ trên người rồi để mặc bọn chúng sống chết.

Đoạn hắn tiến lại gần ma chu, cho nó một nhát cuối cùng kết thúc sự đau đớn, lấy đi yêu đan, trở ra cửa hang.

Vừa tới bên ngoài đã thấy Uyển Thanh vui vẻ đi tới.

“Cô không bị thương chứ?”

“Huynh lo lắng cho ta hả?” Cô nàng cười tít mắt, hỏi ngược lại.

“Không sao thì tốt! Chúng ta đi thôi!”

Uyển Thanh vừa đi theo hắn vừa lấy ra một hạt châu nói không dứt:

“Ta tìm thấy trên người tên kia đấy, không biết là gì nhưng chắc là đồ tốt! Huynh thấy ta lợi hại không!”

Hắn chỉ đáp cụt lủn vài lời, lững thững bước đi.



Bốn ngày trôi qua, hai người đã gặp không ít kẻ tham lam. Lần nào họ cũng giở một bài, giả bộ yếu ớt rồi hạ sát tất cả, cướp hết đồ mang về. Nhưng cũng có lần phải bỏ chạy trối chết. Cả hai áng chừng đã thân thiết hơn một chút. Nhưng hắn vẫn như vậy, ít nói, khi nào cần thiết mới trò chuyện. Còn cô nàng thì rất nghe lời, hắn nói gì cũng làm theo, vô cùng dịu dàng lễ phép.

Trời càng về đêm càng lạnh, hắn và Uyển Thanh trú lại trong một hang động nhỏ. Hai người ngồi ở hai góc hang, đốt một đống củi nhỏ vừa để giữ ấm, vừa để nướng vài con vật nho nhỏ làm bữa tối sau một ngày dài vất vả.

Uyển Thanh dường như muốn ngồi gần, nhưng luôn bị hắn giữ khoảng cách. Cô nàng giờ đã mặc một bộ y phục khác, kín đáo hơn, tóc búi gọn lên cao, nhưng vẫn không che hết những đường nét mềm mại duyên dáng. Quân biết rằng cô gái này trước giờ luôn ẩn giấu, hơn nữa từ trên người cô ta toát ra một sự cuốn hút nào đó khó nên lời, khiến hắn không kìm được mà đã mấy lần liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoặc thân hình thon thả kia. Nhưng may mắn hắn định lực không tệ, nếu không giữa cảnh hoang vu một nam một nữ ở cùng một chỗ, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Thiết huynh, nhìn lén ta hả?” Uyển Thanh liếc đôi mắt trong veo mang theo ý cười.

“Hử? Nhìn một chút, xem người ta nói có đúng không!” Hắn cười, cũng chẳng thèm chối bỏ.

“Nói gì?”

“Nói cô xinh đẹp, trong Học viện có nhiều người theo đuổi!”

“Huynh thấy người ta nói có đúng không?”

“Cũng đúng, rất xinh đẹp!”

Uyển Thanh bật cười thật tươi, tiếng cười trong vắt như suối reo. Cô nàng đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn.

“Thế, huynh có thích ta không?” Uyển Thanh giọng nói ngọt ngào.

“Ta thích ở một mình!” Hắn bất giác đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ.

“Vậy ta ra ngoài nhé!”

“Không tiễn!”

“Huynh…” Uyển Thanh trợn mắt giận dỗi.

“Được rồi! Ta không phải người thích nói chuyện vòng vo. Chỉ cần đừng làm chuyện gì quá mức là được!”

“Người ta là nữ nhân yếu đuối, thì có thể làm gì chứ!”

Hắn im lặng một thoáng:

“Cô nói xem, bí cảnh rộng lớn như thế này, có thể ẩn chứa bí mật lớn đến đâu?”

“Ta không biết, nhưng tất cả cường giả trên lục địa đều tới đây, thì chắc chắn phải vô cùng trân quý!”

“Vậy tại sao họ không vào mà để chúng ta vào trước? Chẳng nhẽ không sợ chúng ta lấy hết đi sao?”

“Cái này…Ta chưa nghĩ tới…”

Uyển Thanh nghĩ ngợi một hồi, mang theo một ý sợ hãi.

“Chẳng lẽ là sợ có cạm bẫy, nên muốn chúng ta…”

Hắn trầm ngâm không nói. Bí cảnh của Thiên giai cường giả, vậy mà không cao thủ nào đi vào, lại để bọn hắn vào trước. Hơn nữa những người vào đây không có ai thuộc về các thế lực lớn.

Rốt cuộc, là cho bọn hắn cơ hội tìm kiếm bảo vật, hay là muốn bọn hắn trở thành công cụ khai hoang mở đường?

“Tại sao cô lại quyết tâm vào đây!”

“Gia tộc ta nhỏ bé, chỉ mình ta là có thiên phú. Nếu bỏ lỡ thì biết bao giờ mới có cơ hội trở mình!”

Lại một khoảng không im lặng nữa.

“Ta và cô tuy không quen biết, nhưng giờ xem như đã chung một đường, tốt nhất nên giúp đỡ lẫn nhau. Ta sẽ không làm hại cô, cũng hy vọng cô không gây ra chuyện gì hại ta!” Hắn chậm rãi.

Uyển Thanh nghe xong không nói, đưa đôi mắt bâng quơ nhìn ra màn đêm tăm tối. Ở giữa hang chỉ còn một đám củi nhỏ chốc chốc loé lên từng ti lửa li ti rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.



Bên trong hang động có cái xác ma chu bốc mùi, một đám người đang tìm kiếm xung quanh.

“Đại ca, bọn họ không phải bị con ma chu này giết, mà bị người khác giết, đều là một kích đoạt mạng!”

Kẻ được gọi là đại ca này, cường tráng vạm vỡ, tóc ngắn màu đỏ tía. Y chỉ gật đầu một cái, lặng lẽ ra ngoài. Đám người kia cũng vội vã đi theo y, rời khỏi hang động, biến mất trong màn đêm!