Vương Hoa bà bà dẫn theo năm người đệ tử, từ từ tiến lên. Đám đông sợ hãi, trong vô thức đứng dẹp sang hai bên cho đoàn người ung dung bước tới trước.
Rõ ràng rồi, Vương bà lấy quyền thế của mình, ép cho tất cả không ai dám phản kháng. Năm tấm kim bài dành cho năm người, có bà ta ở đây, thì nào có chỗ cho các thế lực khác được nhăm nhe. Vừa khéo Học viện dẫn theo năm đệ tử nòng cốt, vậy là kim bài thuộc về ai, đã không cần phải bàn cãi.
“Vương bà! Ở đây không phải chỉ có mình bà, Triệu môn chủ chúng ta cũng ở đây!”
“Vậy sao?” Vương bà hừ lạnh, phẩy tay một cái, tức thì tên đệ tử Kim khuyết môn mới cất lời đã biến thành một mảnh máu thịt.
“Các ngươi cứ bảo với Triệu Quốc Bình là bà già này giết hắn!”
Đoạn Vương bà hỏi Bách Kim.
“Tiền bối, ai cầm kim bài mang ra, thì sẽ được tính là thuộc về người đấy đúng không?”
“Không sai!”
Vương bà gật đầu, rồi quay sang nhìn đám đông xung quanh, lần lượt chỉ tay.
“Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, tới đây!”
“Là Uyển Thanh!”
Hắn nhìn theo, không ngờ bắt gặp cô ta ở đây, lại còn bị Vương bà chọn trúng.
“Thêm ngươi nữa!” Vương bà chỉ tay vào Quân.
Hắn giật mình nhìn lại, va phải ánh mắt của Vương bà, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ sợ hãi, đành miễn cưỡng bước lên một bước.
“Các ngươi theo ta cùng vào, đi trước đi!” Vương bà ra lệnh.
Cả bọn lầm lũi đẩy cánh cửa lớn, bất đắc dĩ đi vào bên trong. Vương bà dẫn năm tên đệ tử kia theo sau. Hắn nhận ra, tất cả đều là đệ tử Học viện. Xem chừng, bà ta thật sự muốn dùng cách cũ, để bọn chúng làm gậy dò đường.
…
Đại điện bên trong vô cùng đơn giản, hai hàng cột hai bên dẫn đến một bệ đá cổ. Ở đó lơ lửng năm tấm kim bài, được bao bọc trong một màn chắn bảo vệ. Xung quanh bốn góc tường để lộn xộn hàng đống linh thạch, xen lẫn vài món vũ khí đủ hình dạng. Uyển Thanh đi sát cạnh Quân, ánh mắt lo lắng không thôi.
“Các ngươi lên trước, lấy kim bài mang về đây!”
Năm người nhìn nhau, không ai dám nói lời nào, chầm chậm tiến lên từng bước. Chẳng hề thấy động tĩnh gì, màn bảo vệ ngày càng gần, chỉ còn cách một gang tay, nhưng chẳng ai dám chạm vào. Nãy giờ yên tĩnh quá, không có lấy một cạm bẫy nào, ngược lại làm bọn họ lo lắng hơn cả!
“Lấy xuống!” Vương bà tức giận quát lớn, mang theo uy hiếp khiến cả bọn sợ hãi.
Không làm, Vương bà hẳn là sẽ ra tay không thương tiếc. Làm có khi còn cơ hội. Vậy thì liều! Hắn nhìn bốn người kia, rồi đưa bàn tay chạm vào lớp màn chắn. Cảm giác một cỗ lực lượng cuồng loạn trong chớp mắt ùa vào cơ thể. Hắn lập tức bị một lực đẩy khổng lồ xô bay ngược về sau, đập vào bức tường ê ẩm cả người, xương cốt cánh tay như muốn gãy ra mấy đoạn. Nhưng lớp màn chắn cũng đồng thời run lên rồi vỡ vụn. Năm tấm kim bài thoát khỏi giam cầm, lập tức bay vút lên hỗn loạn.
Lập tức, năm tên đệ tử cưỡi lên pháp khí, chia nhau đuổi theo. Uyển Thanh đã chạy tới đỡ Quân dậy.
“Thiết huynh, có đau lắm không?”
“Không sao! Ta da dày lắm!” Hắn cười
Uyển Thanh cũng cười thật xinh.
“Ta cứ tưởng huynh đã…Rốt cuộc làm sao huynh thoát ra được!”
“Chỉ là may mắn thôi. Chuyện đó để sau đi!” Hắn nhìn đám người đang bay lượn đuổi bắt trên không, rồi cẩn thận quan sát khắp tòa điện.
“Giờ phải làm sao?” Uyển Thanh hỏi.
“Tùy cơ ứng biến!” Hắn lắc đầu, rồi cùng Uyển Thanh tới chỗ đống linh thạch.
“Các ngươi muốn làm gì?” Vương bà quay lại quát!
“Bà bà, chúng ta tự biết thân phận, không dám tranh giành kim bài. Nhưng đã liều mạng vì Học viện mà vào tới đây, chỉ xin lấy chút linh thạch mang về tu luyện!” Quân vội đáp.
“Tốt nhất là nên như thế!”
Đoạn Vương bà quay sang chăm chú quan sát trên không. Ba người đồng môn bị bắt đi vào, thấy thế cũng vội vã chia nhau lục lọi mấy đống linh thạch, cố vét cho đầy túi.
Cuộc đuổi bắt rất nhanh đã có kết quả!
“Bà bà! Thành công lấy được kim bài!” Vương Thiên Bằng ngạo nghễ.
“Ta cũng lấy được rồi! Không ngờ lại dễ dàng đến như vậy!” Vương Tuệ Minh từ từ đáp xuống.
Quân vừa lấy đồ, vừa để ý xung quanh, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
“Lát nữa, khoan hãy ra ngoài!” Quân nói thầm với Uyển Thanh.
“Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là lo lắng một chút, có cảm giác bất an! Lúc nãy ta đã quan sát kỹ, đằng kia có một cửa sổ nhỏ. Chúng ta đi ra bằng đường đó!”
Khi cả năm tên đệ tử đều đã lấy được kim bài, Vương bà liền dẫn người rời đi ngay, chẳng thèm để mắt đến đống đồ còn lại trong phòng. Tất nhiên, với địa vị như của bọn họ, chỗ đồ đó chẳng là gì cả. Ba người kia thấy thế cũng không dám ở lại, vội vã đi theo sau. Còn Quân và Uyển Thanh vẫn cần mẫn ở lại lục lọi, cố ý chần chừ.
Khi cánh cửa đại điện vừa đóng lại, hắn lập tức kéo Uyển Thanh chui ra ngoài cửa sổ ở phía sau đại điện, biến mất khỏi tầm mắt người.
“Thiết huynh, chúng ta đi đâu vậy?” Uyển Thanh lo lắng.
“Bỏ chạy!”
“Chạy?” Uyển Thanh ngạc nhiên.
“Đám người ngoài kia đang vô cùng căm phẫn. Nếu chẳng may Vương bà bỏ mặc chúng ta, thì chắc chắn chỉ có một con đường chết!”
“Không phải chứ, dù gì cũng đều là đệ tử Học viện mà!”
“Trong mắt bọn họ vốn chẳng xem chúng ta ra gì. Hai lần làm vật thí mạng là đủ rồi! Ta không tin bọn họ!”
Uyển Thanh im lặng không nói, ngoan ngoãn đi theo hắn không một lời thắc mắc.
Đến một thân cây lớn cách xa, cả hai dừng lại. Uyển Thanh vẫn như vậy, nhìn Quân bằng ánh mắt khác lạ.
“Có vấn đề gì sao?” Hắn dựa lưng vào gốc cây, hỏi.
“Chỉ là cảm thấy huynh không giống như những gì trước đây ta nghĩ.”
“Chúng ta trước đây đâu có quen biết!”
“Ta từng nhìn thấy huynh tranh đấu tại Đại hội diễn võ. Lúc ấy ta nghĩ huynh chỉ là người vũ dũng cậy mạnh.”
Quân nghe chỉ cười nhạt không nói. Cuộc sống binh đao, cái chết mấy lần kề vào cổ vô hình chung biến hắn trở nên thâm trầm một cách kỳ lạ.
“Lúc huynh rời đi, ta rất lo lắng. Giờ gặp lại thật sự ta vô cùng vui mừng!” Uyển Thanh nói.
“Đều còn sống là tốt rồi. Xem như chúng ta cũng có duyên!” Hắn cười đáp.
“Đúng vậy! Sau này nhất định không được bỏ ta lại nữa!”
Sau này? Liệu sẽ có sau này hay không? Hắn cũng không biết, chỉ theo phản xạ gật đầu một cái, ngồi dựa lưng suy nghĩ. Một lát sau hắn mới đứng dậy.
“Chúng ta đi tiếp thôi!”
“Đi đâu?”
“Trở lại!”
…
Toà đại điện đằng xa lại hiện ra trước mắt. Bọn họ cẩn thận quan sát, thấy không còn bóng người mới đi vào. Quân và Uyển Thanh dừng lại trước sân, mùi tanh tưởi còn phảng phất đâu đây, và xung quanh lưu lại đầy những vết máu cùng xác chết. Quả thật đã diễn ra một tràng chém giết tàn khốc.
Sự việc diễn ra dường như giống với những gì Quân dự đoán, khi cả ba người cùng vào giờ đã là ba cái xác không hồn. Đám người bên ngoài có vẻ còn trút giận lên cả những tu sĩ có liên quan. Bằng chứng là quá nửa số người chết xuất thân từ Triều Quốc. Uyển Thanh không nhịn được hít vào một ngụm lương khí, bất giác đi sát lại gần Quân, ôm lấy một cánh tay của hắn.
Người kim loại vẫn đứng chắn trước cửa điện như lần đầu chạm mặt, chống kiếm canh gác. Quân tiến lại gần, trịnh trọng chắp tay.
“Bách Kim tiền bối, chúng ta trở lại rồi đây!”
Một thoáng im lặng trôi qua, người kim loại ấy vậy mà phản ứng thật, cất giọng khàn khàn:
“Hai người các ngươi…là hai tên ban nãy chạy thoát! Còn quay lại đây làm gì? Không sợ chết hay sao?”
“Ta biết! Nhưng ta quay lại có chuyện muốn hỏi thăm tiền bối!”
“Hừ, ta còn có nhiệm vụ canh gác ở đây! Các ngươi đi đi!”
“Tiền bối ở đây cô đơn vạn năm, nay thức tỉnh chẳng nhẽ không muốn nói chuyện với ai! Chúng ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, xog sẽ đi ngay, tuyệt không làm gì ảnh hưởng đến công việc của tiền bối!” Quân nhẹ nhàng.
Bách Kim ngập ngừng giây lát:
“Cũng được! Ngươi muốn hỏi gì?”
Quân cười trong lòng.
“Tiền bối nói ở đây còn một tòa Chính điện, không biết nó ở nơi nào? Chúng ta muốn tới đó thử vận may!”
“Thử vận may? Hahaaa! Đúng là liều lĩnh! Nó nằm ở phía…!”
Bách Kim chẳng giấu diếm gì, thuận miệng chỉ cho hai người vị trí của nó, chắc ông ta cũng muốn hắn đi nhanh cho khuất mắt.
Bất quá Quân thì không nghĩ như vậy, hắn lấy lời chào làm quen, lân la hỏi thăm sang chuyện khác, rồi thêm một chuyện khác, rồi lại một chuyện khác nữa…
Hắn và Uyển Thanh vừa hỏi vừa nghe, lựa lời tung hứng, khen chê bình phẩm, thêm mắm bớt muối. Bách Kim lúc đầu còn nói giật cục, nhưng càng về sau càng cao hứng, không hỏi cũng tự kể ra biết bao nhiêu câu chuyện...
…
Kỷ đệ tứ, Nhân yêu đại chiến, loạn lạc binh đao, máu chảy thành sông, xơ xác tiêu điều, cốt chỉ nhằm giành quyền thống trị Ngọc diện linh giới. Cường giả nhân loại nhiều vô cùng, mà siêu cấp yêu thú lại càng đông đảo hơn. Yêu thú dựa vào thần thông thiên phú mạnh mẽ mà áp đảo nhân loại, còn nhân loại dựa vào trí tuệ mà kiên cường chiến đấu. Một trong những thứ khiến nhân loại vượt trội so với yêu thú, chính là pháp khí. Một thanh pháp khí lợi hại, có thể giúp người sở hữu mạnh lên đến mấy lần, khiến trận chiến đã khốc liệt lại càng đẫm máu.
Thuật luyện khí, chính trong giai đoạn này phát triển đến cực điểm, sản sinh ra vô số Luyện khí sư tài ba. Thời đó, Bách khí tông, Đúc kiếm thành, Vạn bảo sơn là ba thánh địa luyện khí. Tất cả cường giả trên đời đều rèn thần binh của mình ở đó.
Trong số những ngôi sao đứng trên đỉnh cao danh vọng, có một đại danh...
BÁCH THIÊN BINH!!!
Ngũ đẳng Thiên giai! Luyện khí Đại tông sư! Tông chủ của Bách khí tông! Đại danh đỉnh đỉnh uy chấn thiên hạ!
“Đúc kiếm thành? Cha ta kể ở Đại lục có một nơi cũng gọi là Đúc kiếm thành, không biết có phải là Đúc kiếm thành mà Bách Kim tiền bối nói không?” Uyển Thanh lắng nghe chăm chú, cất tiếng trong trẻo.
Nhìn lại khung cảnh hiện giờ trước đại điện, không khỏi khiến người ta tròn mắt. Bách Kim oai vệ là thế, mà giờ đang ngồi xổm trên bậc cửa đại điện, tay trái tay phải hoa lên chỉ trỏ, cự kiếm đã vứt sang một góc, còn đâu dáng vẻ uy nghi ngạo nghễ. Uyển Thanh thì hai tay chống cằm ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, tỏ vẻ thích thú lắm. Quân cũng ngồi một bên, thi thoảng thêm vài câu hỏi cho rôm rả câu chuyện.
“Tiền bối, rốt cuộc chủ nhân Bách Thiên Binh vì sao mà vẫn lạc?”
“Thiên đạo!”
“Thiên đạo?” Quân và Uyển Thanh ngơ ngác nhìn nhau.
“Chủ nhân mang tâm huyết cả đời, lấy thuật luyện khí làm căn cơ, định dùng nó siêu thoát Thiên đạo. Không ngờ, Thiên đạo giáng xuống Cửu Trùng thiên kiếp, hủy đi một thân đạo hạnh. Ba Yêu vương của yêu tộc lại thừa cơ đánh lén. Chủ nhân kịch chiến suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng không thoát khỏi hiểm cảnh, chân thân bị hủy, Nguyên thần phải trốn vào Càn khôn đỉnh rồi ngủ say hy vọng trùng sinh. Đáng tiếc…” Bách Kim thở dài.
“Càn khôn đỉnh? Vậy bí cảnh này là?” Quân giật mình.
“Đúng vậy, là không gian bên trong Càn khôn đỉnh. Càn khôn đỉnh có thể chứa cả một thế giới, luyện hóa vạn vật, là chí bảo cao cấp nhất của chủ nhân. Lúc đầu linh khí trong này vô cùng nồng đậm. Nhưng trải vạn năm bị cách ly với bên ngoài, không được bổ sung đổi mới, thành ra bây giờ vô cùng mỏng manh. Có mấy con yêu thú chủ nhân ngày xưa mang vào đây, chắc đã chết hết rồi. Những con còn sống bây giờ đều là hậu duệ của bọn chúng, có lẽ cũng chỉ tu được đến Hoàng giai là cùng. À! Chủ nhân ngày xưa rất thích côn trùng sâu bọ, nhất là mấy con màu tím…”
Quân nghe xong bỗng giật mình nhìn liếc sang Uyển Thanh, cô ta cũng buông một cái nhìn ái ngại sang chỗ Quân. Nếu Bách Kim mà biết hắn giết một con Tử sắc ma chu thì hẳn sẽ đập hắn chết ngay tức khắc.
“Tiền bối có biết lối ra ở đâu không?” Quân vội đổi chủ đề.
“Các ngươi muốn đi sớm vậy à? Lối ra ở chỗ Chính điện. Nhưng bao quanh chính điện là một mê cung phức tạp. Không có kim bài đừng mơ đi qua được!”
“Tiền bối thông thạo nơi này, chắc chắn sẽ biết đường! Người dẫn chúng ta tới đó nhé!” Uyển Thanh lập tức nắm lấy cánh tay của Bách Kim, nịnh nọt.
“Ý, tiểu nha đầu ngươi đừng hòng dụ dỗ ta. Ta còn phải ở đây canh gác!” Bách Kim nói ngay.
“Tiền bối chẳng lẽ không muốn đi ra xung quanh xem mấy vạn năm nay đã thay đổi những gì?”
“Không được, chủ nhân đã giao nhiệm vụ rồi! Không đi là không đi!” Bách Kim lập tức đứng bật dậy với lấy thanh kiếm ra chắn ngay trước cửa.
Quân và Uyển Thanh liếc mắt nhìn nhau, cười nói.
“Tiền bối, chủ nhân Bách Thiên Binh giao cho ông trông coi chỗ này là để chờ người đến lấy kim bài nhận truyền thừa. Giờ kim bài đã có người nhận, đồ đạc bên trong cũng đã có người lấy đi hết. Thì chẳng phải xem như đã xong nhiệm vụ rồi còn gì?”
“Nhưng…Nhưng…Vẫn không đi được!” Bách Kim bối rối.
“Tiền bối à, chúng ta đi thăm thú một lát, chờ sau khi kết thúc truyền thừa, thì mang kim bài về vị trí cũ canh giữ, vẫn là hoàn thành công việc mà!” Uyển Thanh dụ dỗ.
“Tiền bối, ông thấy đấy, chỉ vì một chút đồ vật mà nơi này đã chém giết đổ máu. Vậy nếu chẳng may có ai tới Chính điện làm loạn cướp bóc, phá hoại tôn nghiêm thì sao? Rồi có kẻ lừa lọc, bất tài mà lại cậy nhờ thế lực giành lấy truyền thừa, không phải là ô nhục y bát của Bách Thiên Binh chủ nhân sao? Tiền bối đến đó để giám sát, tiện đường đưa chúng ta ra ngoài, chính là nhất cử lưỡng tiện. Tiền bối thấy đúng không?” Quân nói thêm.
“Đúng thế, chúng ta đi cùng, tiền bối sẽ có người trò chuyện, không phải là vui vẻ hơn hay sao?” Uyển Thanh giương đôi mắt trong veo ôm lấy cánh bằng sắt thép.
Hắn cùng Uyển Thanh kẻ tung người hứng, rốt cuộc Bách Kim cũng không kháng cự lại được ham muốn đi ra xung quanh. Còn hai tên kia thì liếc mắt với nhau nở nụ cười xảo trá, rõ ràng là đã đạt được mục đích nào đó.