Chính điện truyền thừa nhanh chóng biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn điên cuồng. Máu tanh, xác thịt vung vãi khắp nơi.
Triều Quốc đứng bên này, vẫn chưa hề có ý định tham gia.
“Vương tử, chúng ta nên làm thế nào?” Tất cả cao thủ Huyền giai đều đứng bao bọc xung quanh đám đệ tử nòng cốt, lấy Vương Thiên Bằng làm trung tâm.
“Kim khuyết môn dám trước mặt chúng ta càn quấy, e là đã có chuẩn bị. Cứ để bọn hắn tốn thời gian công sức ở đây. Đại sự quan trọng! Chúng ta đi!”
Dứt lời, đoàn người liền rút lui rời xa tranh đấu.
Mà một bên khác, Hồng Duệ của Đại hồng tự, dường như không chịu nổi tràng cảnh chém giết, toàn thân kim quang lấp lánh, phóng ra hai chưởng lực đẩy lùi một thanh phi kiếm, cứu mạng một tu sĩ Hoàng giai. Vừa khéo cảnh này bị Cao Hổ trông thấy.
“Hai tên đầu trọc! Các ngươi muốn ngăn cản ta!”
“Thí chủ! Xin hãy buông hạ đầu đao…”
“Ngươi dám!” Cao Hổ lời vừa nói xong đã xuất ra một thủ chưởng to lớn như núi lao đến. Vậy mà y thật sự ra tay với Hồng Duệ!
Hồng Duệ tu vi kém xa Cao Hổ, nếu trúng đòn này, không chết cũng trọng thương.
Nhưng Hồng Thiện đã che chắn trước người, tay phải giơ lên, thủ ấn hoàng kim xuất hiện, ầm ầm va chạm với thủ chưởng của Cao Hổ, dễ dàng hoá giải đi thế công bạo liệt.
Hồng Thiện âm trầm, chăm chú nhìn Cao Hổ, đoạn thì thầm vài câu với Hồng Duệ, rồi kéo nhau ngự khí phóng đi mất hút. Cao Hổ trông theo nhưng không ra tay ngăn cản, bởi y biết chọc vào hai người này chẳng có lợi lộc gì!
Vài phút trôi qua, đã có mười mấy kẻ rơi đầu bỏ mạng, pháp khí cũng lần lượt đổi chủ. Đám đông hăng say chém giết, cốt cướp bóc cho được càng nhiều càng tốt.
Tiêu cục Viễn Sơn và Huyết linh tông đã tham chiến. Chỉ cần không phải người mình, là tận lực ra tay. Bí cảnh mới mở ra, nào ai biết bên trong có gì. Chỉ cần không để người nào sống, rồi tìm đại một cái cớ, thì chẳng ai có thể làm gì được.
Ý đồ này, vốn đã được nung nấu từ lâu, chỉ chờ thời cơ để ra tay mà thôi. Giữa Chính điện truyền thừa, bị bao bọc bới Đại trận và Mê cung, như một lồng giam to lớn, chẳng phải là lý tưởng để chém giết đó sao?
Đám cao thủ như hổ lạc bầy cừu, mỗi một đấu pháp xuất ra là có một mạng người nằm lại. Cứ tưởng Bí cảnh mở ra, sẽ tìm được cơ duyên của mình. Nhưng hóa ra, chỉ là con tốt dò đường, bỏ công sức lục lọi khắp nơi, giờ lại bỏ thêm thân xác, mang bảo vật dâng lên cho kẻ khác!
Chẳng còn phân biệt được đâu là người của phe nào nữa. Pháp khí bay đầy trời, máu tanh tưới đỏ đất. Tiếng la hét, tiếng chửi mắng, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng nổ lớn inh ỏi khắp nơi…ầm ầm một góc trời, sáng loà chói mắt!
Vài kẻ cơ hội, mắt thấy lấy được chút lợi đã vội bỏ chạy, trốn về phía mê cung, phòng khi chính mình thành mục tiêu. Đám người Kim khuyết môn tắm máu no say, vơ vét sạch sẽ những gì có thể, rồi lập tức chia nhau toả đi bốn phương tám hướng săn người.
Bọn chúng để lại một cảnh tượng tang tóc trước sân. Xác chết nằm vương vãi, không cái nào còn nguyên vẹn. Những mảnh vỡ pháp khí tung toé khắp nơi. Đâu còn bộ dáng uy nghiêm của một toà Chính điện!
…
Quân cùng Uyển Thanh và Bách Kim từ trong bóng tối đi ra, đứng giữa bãi xác người tanh tưởi, lặng lẽ thở dài!
Bọn họ đã đến từ lâu, nhìn thấy hết thảy, liền chọn cách ẩn thân chờ sóng gió qua đi rồi mới lộ diện. Quân trong lòng nặng nề, sinh mạng như cỏ rác, hễ thuận tiện là ra tay chém giết cướp đoạt. Nếu không phải hắn cẩn thận trong lòng, e giờ không biết đã chết ở nơi nào. Uyển Thanh đi bên cạnh, không rời hắn nửa bước.
Cả hai đi đến trước Chính điện thì dừng lại. Người kim loại ngước nhìn lên bảo kính, nói lớn:
“Bách Kim bái kiến chủ nhân!”
Bảo kính một lần nữa toả ra ánh sáng dịu nhẹ, hư ảnh Bách Thiên Binh cũng dần hiện ra:
“Bách Kim? Ngươi tỉnh lại rồi à? Thật là tốt quá! Haha!”
“Chủ nhân! Mấy vạn năm ngủ say, ta cuối cùng cũng thức giấc!”
“Còn dậy được là tốt rồi! Ngươi cũ kỹ đi không ít đấy!” Bách Thiên Binh cười.
Bách Kim cũng cười, từ từ bay lên không trung, tiến về phía hư ảnh.
“Chủ nhân, bao lâu nay mới được diện kiến người, tên lính canh ngu ngốc này nhớ người lắm, người biết không?” Điệu cười của Bách Kim bỗng nhiên trở nên quái đản, có gì đó nham hiểm.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Hư ảnh Bách Thiên Binh đột nhiên đổi sắc, giọng nói run run.
“Ta muốn…đánh ngươi!”
“ẦM!”
Một cú đấm như trời giáng từ nắm tay kim thiết của Bách Kim, vô thanh vô tức giáng thẳng vào mặt của Bách Thiên Binh.
Hư ảnh xây xẩm mặt mày, tóc tai rối bù, lắp bắp:
“Ngươi…ngươi dám làm phản!”
“Hừ! Một cái chưa đã, để ta đập ngươi thêm mấy cái nữa!” Bách Kim hào hứng, thân hình lập tức biến mất, rồi xuất hiện ngay bên cạnh Bách Thiên Binh, bồi thêm một đấm.
Hai bên liên tục đuổi nhau trên bầu trời. Hư ảnh Bách Thiên Binh kêu la oai oái, dường như không hề có sức phản kháng, liên tục bị Bách Kim đánh cho bầm dập.
Quân và Uyển Thanh bên dưới há hốc miệng chôn chân tại chỗ, không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.
“Được rồi! Được rồi! Đừng đánh nữa! Ta chịu thua!” Hư ảnh một tay ôm mặt, một tay che giơ ra phía trước xin giảng hoà.
Bách Kim bấy giờ mới dừng tay, khinh bỉ.
“Xem như ngươi biết điều, còn không mau cút ra đây!”
Vừa dứt lời, thì hư ảnh Bách Thiên Binh đã xảy ra biến hoá. Khuôn mặt đỏ đồng rắn rỏi mờ dần đi, mà thay vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp.
Một nét đẹp rất kỳ lạ, vừa giống nam vừa giống nữ. Môi hồng da trắng như thiếu nữ mười tám, lông mày, ánh mắt lại sắc lạnh như nam nhân. Mũi cao, gương mặt nhỏ, có nét góc cạnh nhưng thanh thoát.
Ngũ quan hài hoà, tóc dài đen mượt, xoã xuống hào hoa phong nhã. Vóc dáng cao gầy như mai như hạc càng có vẻ riêng quyến rũ. Người này một thân y phục trắng vàng, nở nụ cười mê đắm lòng người.
“Oẹ Oẹ! Buồn nôn!” Bách Kim chịu không có nổi chạy lại phía Quân và Uyển Thanh.
“Hừ! Ngươi thì hiểu cái khỉ mốc gì chứ! Vẻ đẹp của ta làm sao có thể để cho mấy tên thất phu như ngươi chiêm ngưỡng! Có phải không, mấy người trẻ tuổi!” Hư ảnh cất giọng nói, vô cùng ngọt ngào êm ái, vừa trong như tiếng suối mà lại trầm ấm mạnh mẽ.
“Đúng a! Thật là xinh đẹp!” Uyển Thanh không biết từ lúc nào đã giương đôi mắt to tròn, nhìn không chớp mắt.
“Ây dô! Cô nương này thật có mắt nhìn!” Hư ảnh lập tức hạ xuống, tiến lại gần hai người.
“Ta thấy cô rất thuận mắt, có muốn theo ta tu đạo hay không?”
“Việc này…?” Uyển Thanh bất giác nhìn sang phía Quân.
Hư ảnh thấy thế lại nở một nụ cười nham hiểm.
“Ồ! Đây chắc là đạo lữ của cô nương! Hai ngươi tên là gì?”
“Tiền bối! Ta gọi A Thiết! Còn cô ấy gọi là Uyển Thanh!” Quân vội vã định thần, trả lời.
“Haha! Trông rất đẹp đôi đấy. Ta có một bộ công pháp song tu, sẽ giúp các ngươi chí ít đạt đến Huyền giai. Các ngươi chỉ cần…Hí hí!” Khuôn mặt nham hiểm vô cùng!
Quân nghe xong cứng họng lắp bắp không nên lời, mà Uyển Thanh thì mặt đỏ như gấc, vội vã đẩy hắn ra xa, quay lưng sang chỗ khác không dám nhìn.
“Con m* nó! Trước mặt ta mà còn giả thần giả quỷ! Ngươi thật là cho rằng ta không dám đánh ngươi nữa hả!” Bách Kim bây giờ mới nhảy vào.
“Hừ! Ngươi vẫn thô lỗ như ngày nào, chẳng trách chủ nhân lại yêu thích ta hơn ngươi!”
“Cái đồ ái nam ái nữ! Ngươi tưởng dùng cái mỏ hỗn nịnh nọt vài câu là xong chuyện hả!”
Hai bên cãi nhau loạn xị ngậu, không ai chịu ai, tưởng như lại sắp lao vào đánh lộn. Quân đau hết cả đầu, không nhịn được vội can ngăn:
“Hai vị tiền bối! Có gì từ từ nói…!”
Bách Kim lẫn hư ảnh bấy giờ mới chịu dừng lại.
“Bách Kim! Hai người trẻ tuổi này là ngươi dẫn tới đây?”
“Là người vào tìm kiếm bảo vật, ta thấy thuận mắt nên đưa đi cùng. A Thiết, Uyển Thanh, đây là Huyễn Minh, khí hồn của Huyễn ảnh thanh minh kính!”
“Khí hồn?” Quân tròn mắt, ngước nhìn lên bảo kính đang lơ lửng trên không.
“Không sai! Đó là chân thân của ta! Huyễn ảnh thanh minh kính!”
Quân và Uyển Thanh nghe xong rung động trong lòng. Ngay cả đến Linh khí bọn họ còn chưa được nhìn thấy bao giờ. Vậy mà trước mặt lại là một kiện Hồn khí trong truyền thuyết.
“Vậy còn hư ảnh của Bách Thiên Binh tiền bối vừa nãy là…?” Hắn tò mò.
“Là do Huyễn Minh mô phỏng. Bảo kính này có thể soi rõ chân tướng vạn vật, nhìn thấu bí ẩn trên người, nên gọi là Thanh minh. Hơn nữa, còn có thể mô phỏng lại khí tức lẫn hình dáng của vật mà hắn từng gặp, nên mới có danh Huyễn ảnh!”
Quân cùng Uyển Thanh hít một ngụm lương khí, khả năng này thật là biến thái!
“Chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi, tài năng của ta còn chưa thể hiện ra đâu!” Huyễn Minh đắc ý.
“Cũng vì suốt ngày đi soi mói lẫn bắt chước, thành ra tự mình biến mình thành đống ô hợp, nửa nọ nửa kia!” Bách Kim bĩu môi.
“Tên thất phu toàn sắt như ngươi, cũng chỉ để đi bưng bê khuân vác mà thôi! Cống rãnh còn đòi sóng sánh với đại dương!” Huyễn Minh lập tức đáp trả.
Một màn khẩu chiến lại nổ ra. Quân và Uyển Thanh chỉ biết lắc đầu nhìn nhau ngán ngẩm. Qua mấy phút, chắc đã thấm mệt, hoặc hai người bạn vạn năm này đã quá hiểu đối phương rồi, thành ra chán không thèm chửi nhau nữa, mới quay sang hai người bọn họ.
“Huyễn Minh! Tiểu tử này thân thể có chút kỳ lạ, ngươi nhìn qua đi!”
“Có hai mà chỉ xem một, chẳng phải bên trọng bên khinh hay sao! Sẵn tiện ta xem cho cả hai luôn! Cô nương xinh đẹp, lại gần đây!” Huyễn Minh vẫy tay.
Tức thì một luồng sáng vàng nhạt từ Bảo kính phun ra, bao trùm lấy Uyển Thanh.
“Tu vi Hoàng giai nhất đẳng, thức hải khá rộng, thân thể hơi yếu nhược một chút, thiên phú tạm được…” Huyễn Minh nói một tràng.
Quân nheo mắt nhìn Uyển Thanh, mặc dù hắn đã chiến đấu cùng cô ta mấy lần, cũng biết cô ta ẩn giấu, nhưng không ngờ đã là Hoàng giai rồi. Mà Uyển Thanh khi bị Huyễn Minh bóc phốt thì ngại ngùng quay đi, hai tay bấm vào nhau, không dám nhìn hắn.
Một luồng ánh sáng khác chiếu tới Quân, bao trùm lên hắn một cảm giác ấm áp kì lạ. Thân thể không tự chủ mà toả ra một lớp hào quang nhàn nhạt đủ màu.
“Tu vi Võ giả ngũ đẳng, đan điền dị biến, nội lực tinh thuần, nhục thân cường đại. Đúng là có chút kỳ lạ. Thiên phú thì…!” Huyễn Minh bỗng nhiên dừng lại, chăm chú nhìn Quân.
“Thế nào!” Bách Kim sốt sắng.
“Thiên phú rất tốt! Tương lai ắt có thành tựu! Mắt ngươi xem chừng còn chưa mù đâu!” Huyễn Minh cười nói.
Quân cũng cười trừ đa tạ, cảm thấy ánh mắt kia của Huyễn Minh nhìn hắn không giống khen ngợi cho lắm.
Bách Kim sau một tràng cười đắc ý, quay lại nói với hắn.
“Được rồi! Hai người các ngươi ở lại đây chờ ta!”
“Huyễn Minh! Đưa ta vào trong!”
Hư ảnh gật đầu rồi cả hai hoá làm hai đạo ánh sáng bay vút vào bên trong bảo kính.
…
Chỉ còn lại hai người, Uyển Thanh nhìn Quân, ấp úng:
“A Thiết, ta thật sự không cố ý giấu huynh! Chỉ là thực lực của ta không mạnh như tu vi, sợ…”
“Được rồi! Chúng ta ai cũng có bí mật trên người. Chí ít cô cũng không gây phiền phức gì cho ta!” Quân ngắt lời.
“Huynh thật sự không để bụng sao?”
“Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Tới đây chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chúng ta thử chia nhau tìm kiếm xem liệu có còn gì sót lại hay không!”
Uyển Thanh gật đầu ngay tắp lự. Vừa rồi hỗn chiến đám người kia chưa chắc đã thu dọn hết, giờ đến lượt hai người họ lục lọi, biết đâu tìm được thứ tốt!
Quân vừa làm vừa để mắt tới toà Chính điện, cùng Bảo kính trên cao, tự hỏi bên trong sẽ là gì. Trong đầu hắn đang đầy những toan tính. Hai người kia là như thế nào, Huyễn Minh sao lại dám lừa cả đám cường giả Địa giai? Bí cảnh này, là thật hay giả? Tất cả những chuyện xảy ra ở đây, lại là giả hay là thật?