Huyễn Minh ngồi bên trong căn phòng, mỉm cười, thả lỏng.
Phía xa xôi kia, những cái kén không ngừng hấp thu năng lượng từ bảy vị Địa giai.
Bỗng nhiên, sóng xung kích từ một trong những cái kén nổ ra, xé toạc đi bàn tay đang bó chặt.
Vương bà bao trùm trong một tầng ánh sáng xanh dương, toàn thân khí thế bạo tăng, thậm chí còn muốn cao hơn so với lúc toàn thịnh.
Phía trên đầu bà, lơ lửng một tấm ngọc to bằng bàn tay, dày độ một phân, hoa văn kỳ dị vô cùng. Năng lượng cùng màn ánh sáng là từ nó mà ra.
Vương bà cắn một giọt máu, hoà lẫn vào miếng ngọc.
“Lấy thọ nguyên trăm năm của ta đánh đổi. Khai mở thần phù!”
Lập tức, gương mặt của bà già đi trông thấy, bàn tay trắng nõn xuất hiện những vết nhăn nheo, và mái tóc hoá thành bạc trắng.
Nhưng đồng thời, tấm ngọc cũng bừng sáng rực rỡ vô cùng, át đi cả ngũ sắc quang mang của thần thụ.
Dao động năng lượng kịch liệt phun trào, lấy tấm ngọc làm trung tâm, muốn xé toạc cả khoảng không gian này.
Và quả thật như vậy, một khe nứt sâu thăm thẳm, như mở lối vào một thế giới âm u chầm chậm hiện ra. Khe nứt dài ngoẵng, chỉ mới mảnh bằng cây kim, nhưng đã toả ra sóng năng lượng kỳ dị, bẻ gãy không gian bên trong lồng giam.
Sáu cái kén còn lại đồng loạt vỡ nát, để lộ ra sáu vị Địa giai trầy trật, xây xẩm mặt mày.
Toàn bộ lá trên Ngũ hành bồi nguyên thụ lập tức rụng xuống, hoá thành hai bàn tay, một tấn công Vương bà, một tấn công miếng ngọc.
“Các vị, mau trợ giúp ta ngăn cản!” Vương bà hét lớn.
Sáu người nhận ra đây là cứu tinh duy nhất của mình, lập tức lao đến quây xung quanh.
Lý Uy một lần nữa đốt lên huyết khí, mở phong ấn triệu hồi Cự viên kim cương tướng. Nhưng giờ đây, tay phải nó cầm Thanh cang kiếm của Lý Uy, tay trái bọc trong Tiểu hồng chung của Hồng trí đại sư, còn thân hình khoác Bạch cốt chiến giáp do huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục tạo thành.
Cự viên uy vũ như thượng cổ hung thần, cao lớn sừng sững, khí thế ngút trời, gầm lên một tiếng lao tới!
Vạn thú đỉnh bay lên phía trên tấm ngọc, vạn thú triều bái, hoá ra hư ảnh thanh long gào thét, quấn chặt lấy bàn tay lá.
Hai bên va chạm kịch liệt, nhưng hoàn toàn lép vế trước sức mạnh của thần mộc.
Cự viên vác kiếm chém loạn, mỗi kiếm chém ra kình lực ào ạt như muốn khai thiên bình địa.
Bàn tay lá vừa mềm vừa cứng, kiếm vừa tới thì đã phân giải, như chém vào hư không, rồi nháy mắt tụ lại, đấm thẳng vào ngực cự viên.
Cự viên lảo đảo suýt ngã, cốt giáp trước ngực vỡ nát. Cả Lý Uy lẫn huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục đều thụ thương, phun ra một ngụm máu đen.
Bên kia thanh long cũng không khá hơn, bị bàn tay bóp nghẹt không tài nào giãy giụa.
Đám người Địa giai ánh mắt kinh sợ, không ngờ rằng lại bị một cái cây đánh cho xây xẩm mặt mày. Bọn họ đâu biết, thứ mình đang đối chiến là lực lượng của cả thế giới bên trong Càn Khôn đỉnh. Còn trụ được đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi!
Thanh long nhanh chóng bị bóp nát vụn. Còn cự viên cũng rơi vào thế bại. Thanh cang kiếm trên tay bị quấn chặt đến mức rạn nứt sắp vỡ. Bản thân nó bị đám lá hoá thành ngọn trường thương, đâm xuyên thấu qua bộ ngực đồ sộ, ầm ầm ngã xuống.
Xong xuôi, hai bàn tay khổng lồ mang theo cuồn cuộn năng lượng, lao lên không bóp chặt vào tấm ngọc, ngăn không cho khe nứt mở rộng ra!
Lúc này đây, sáu vị Địa giai sức tàn lực kiệt, quây xung quanh Vương bà nhìn nhau bất lực.
“Vương bà, thế nào rồi!” Hồng Trí đại sư hỏi.
Vương bà cười khổ:
“Ta hiến tế trăm năm thọ nguyên, thành công kích mở thần phù, bây giờ tự nó có thể duy trì. Nhưng lực lượng thần mộc quá mạnh, đang cưỡng bức đóng lại kết giới. Ta không còn đủ sức nữa rồi!”
Cả bọn nhìn về khe nứt trên không trung, đang bị hai bàn tay lá từ từ khép lại. Còn ánh sáng xanh dương của miếng ngọc không ngừng run rẩy, cố chống lại ngũ sắc quang mang từ thần mộc. Không sớm thì muộn, miếng ngọc cùng khe nứt thăm thẳm kia sẽ bị nó bóp cho nát vụn.
Tất cả phải chôn thây tại đây!!!
“Chỉ còn một cách thôi!” Vương bà gằn giọng, nhìn Hồng Trí đại sư.
Vị sư già đón nhận ánh mắt của Vương bà, chỉ khẽ thở dài.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Chiếc chuông đồng của Hồng Trí vụt biến lớn, đáy chuông phun ra một cỗ hấp lực khổng lồ, nhằm thẳng vào Triệu Quốc Bình.
Lão ta bất ngờ, không kịp trở tay, bị vây nhốt trong tầng ánh sáng của đáy chuông.
“Hồng Trí! Ông định làm gì?” Triệu Quốc Bình hét lớn.
“Chư vị! Muốn triệt để giải phóng uy năng thần phù, chỉ còn cách hiến tế! Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa! Đạo hữu chớ trách!”
Bốn người còn lại hiểu ngay mọi chuyện, không ai bảo ai, pháp khí hiện ra trên tay, đồng loạt chém tới.
Triệu Quốc Bình con mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn, cười điên loạn.
“Khốn nạn! Các ngươi muốn bản toạ chết, thì cũng đừng hòng sống!”
Toàn thân ông ta phình to, muốn tự bạo!
“Đừng hòng! Định!”
Vương bà hét lên một tiếng, ném ra Định hải thần châu, lao thẳng đến mi tâm Triệu Quốc Bình. Toàn thân ông ta chợt đông cứng lại, không thể cử động. Nhưng đồng thời bà cũng phun ra thêm một ngụm máu.
Vừa lúc đó, đòn đánh của những người còn lại cũng bay tới, đánh cho thân thể họ Triệu thành một mảnh máu thịt, triệt để vong mạng.
“Hiến tế thần phù! Khai thiên!!!”
Vương bà hét lên, toàn bộ thân xác của Triệu Quốc Bình vụt bay hết vào mảnh ngọc trên không.
Mảnh ngọc nháy mắt chuyển thành màu đỏ, huyết quang bùng nổ, quét sạch ánh sáng năm màu đang bủa vây.
Hai cánh tay lá bị đánh nát thành cát bụi. Bản thể Ngũ hành bồi nguyên thụ cũng bị chấn cho tróc thân gãy cành.
Bầu trời nổ tung từng mảng hỗn độn, không gian vỡ vụn thành một vết nứt dài tới hơn hai mươi mét, rộng có đến bốn, năm mét. Bên trong vết nứt, là khoảng không bao la vô tận, tối đen hun hút, như con đường sâu thăm thẳm dẫn đến một thế giới khác.
Mọi thứ năng lượng, mọi luồng linh khí, ánh sáng… khi đến gần vết nứt đều vụn nát, không gian bị uốn cong vặn vẹo, vô cùng kỳ dị.
Vương bà hai mắt sáng lên.
“Chạy mau!”
Đám người mừng rỡ, dùng hết sức lực, lao vào khe nứt khổng lồ trên kia.
…
Huyễn Minh đứng bên trong huyễn cảnh, ánh mắt ngây ngốc, nghiến răng:
“Phá giới thần phù! Vậy mà lại là phá giới thần phù!”
Phá giới như tên gọi, có thể phá vỡ kết giới, giúp người dùng phù tự do đi lại.
Nhưng dẫu vậy, cũng chỉ là để đám người chạy thoát, thì có gì đáng sợ đến mức làm ông ta thất thần như thế?
Bởi vì thứ này, không đơn giản chỉ là phù, mà là “thần phù”!
Thứ nó xé rách, không phải là một vài tầng kết giới, mà là thiên địa chi lực, đánh gãy không gian chi đạo, mở ra khe nứt kết nối hai đầu không gian, có thể đi đến bất cứ đâu nếu muốn.
Và điều kinh hiểm nhất mà Huyễn Minh lo sợ đã đến!
Từ trong khe nứt tối đen thăm thẳm ấy, một luồng ánh sáng trắng tinh khiết đột ngột phủ xuống.
Sáu vị Địa giai là người đầu tiên hứng phải, hai mắt như mù loà cả đi.
Khắp bí cảnh, ánh sáng trắng chiếu rọi muôn nơi, ngay cả nơi âm u như vùng đầm lầy nơi đám Vương Thiên Bằng giao chiến cùng Hắc ô kim tinh ngạc cũng đột ngột sáng tỏ như ban ngày.
Tất cả sinh vật không phân biệt là người hay yêu, đứng trơ trọi giữa thanh thiên bạch nhật hay ẩn núp tận hang cùng ngõ hẻm, còn sống hay đã chết, đều bị thứ ánh sáng ấy chiếu đến tận chân tơ kẽ tóc.
Thời gian ngừng trôi, đan điền đông cứng lại, nội lực dừng vận chuyển. Từ tận sâu trong linh hồn, một cảm giác run rẩy sợ hãi bao trùm toàn thân.
Cùng một thời khắc, tất cả như đang đứng trước một con mắt khổng lồ, âm trầm bí hiểm. Nó hướng cái nhìn lạnh lẽo vô tình bới tung tất tần tật những gì có trên người, những bí mật sâu xa thầm kín đều bị lột sạch sẽ, phơi bày trần trụi trước ánh sáng trắng tinh khiết.
Có kẻ không chịu nổi, đã ngã vật ra hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả với những tồn tại phi vật lý như Huyễn Minh, hay là bộ giáp sắt có linh trí như Bách Kim cũng phải run rẩy quỳ gối trên mặt đất!
“Thiên đạo chi nhãn!” Huyễn Minh gầm gừ.
Phá giới thần phù đã đánh vỡ tất cả phong ấn. Nó mở ra một đường hầm không gian kết nối giữa thế giới bên trong Càn khôn đỉnh với thế giới bên ngoài..
Và điều tất yếu đã đến. Thiên đạo đánh hơi thấy kẻ mà nó muốn diệt, kẻ được che dấu suốt vạn năm!
Thiên đạo giáng lâm!
Thiên đạo chi nhãn mở ra, soi rõ thế gian vạn vật!
Giờ đây, dưới ánh nhìn của nó, không gì có thể trốn tránh!
Tầng nguỵ trang cuối cùng, chính là Huyễn ảnh thanh minh kính, nơi cất giấu nguyên thần Bách Thiên Binh, đang phải oằn mình chống đỡ.
“Bách Kim! Mau!”
Huyễn Minh thân ảnh mờ nhạt, gào thét tuyệt vọng.
Khe nứt không gian đã mở, không thể đóng lại!
Thiên đạo tới, kéo theo Thiên kiếp sắp sửa giáng xuống, không thể chống đỡ!
Bọn họ dùng chút sức lực còn lại, vận chuyển lực lượng trong thế giới, cưỡng ép truyền tống tất cả mọi người ra ngoài. Bởi bọn họ biết, càng có nhiều người ở gần, Thiên kiếp sẽ càng cường đại!
Trừ một kẻ, chính là Quân!
Hắn được dịch chuyển vào bên trong bảo kính. Nhưng hắn hiện tại cũng giống như bao người khác, đang ở trạng thái lơ mơ, nửa mê nửa tỉnh. Bách Kim và Huyễn Minh không nói không rằng, bắn thẳng vào đan điền, ngực và giữa trán hắn ba luồng ánh sáng.
Cùng lúc đó, một tia sét màu bạch kim khổng lồ mang theo uy năng huỷ thiên diệt địa đánh thẳng lên bảo kính. Quầng lửa xung quanh bảo kính bùng lên dữ dội, hoá thành một bức tường lửa dày hàng chục mét ngăn cản.
Nhưng tia sét coi tường lửa như tấm giấy mỏng, một kích đánh tan nát toàn bộ. Bảo kính rung lên bần bật, xuất hiện từng vết nứt vỡ.
Thân ảnh Huyễn Minh mờ nhạt hẳn đi, tưởng như sắp tiêu tán đến nơi:
“Gắng lên, sắp xong rồi!” Bách Kim trấn an.
“Bách Kim, giao nó cho ngươi!”
Huyễn Minh biến mất, rồi tức khắc hiện ra phía ngoài bảo kính. Đối diện với ông ta là một khoảng không sâu thăm thẳm, mây đen vần vũ, chớp nháy liên hồi kèm theo những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.
“Thiên đạo vô tình! Che giấu vạn năm, không ngờ lại bị huỷ trong phút chốc! Đáng hận!”
Huyễn Minh cười lớn, tiếng cười bi ai mà hùng tráng:
“Năm xưa chủ nhân đối đầu với ngươi! Nay ta muốn xem ngươi lợi hại đến thế nào!”
Toàn thân ông ta hoả diễm cuồn cuộn, bảo kính sau lưng lấp lánh kim quang vạn trượng.
Từ trên sâu thẳm kia, lại một tia sét nữa đánh xuống, rực rỡ chói lọi không cách nào tả xiết.
Bầu trời nổ tung muôn ngàn mảnh vỡ, không gian sụp đổ tựa như chiếc bát sứ bị ai đó cầm cây gậy sắt đánh vào.
Toàn bộ thế giới bên trong Càn khôn đỉnh gặp cơn dư chấn, rung lắc dữ dội. Mặt đất nứt vỡ, sông ngòi bốc hơi, sơn phong đổ sụp, cây cối thiêu rụi, sinh vật nào còn sót lại đều hoá thành cát bụi…