Mã Diện lật tay, hai thanh phi đao lơ lửng bên người rồi bay về phía Từ Đô. Còn Ngưu Đầu rút ra một vòng tròn gắn đầy những lưỡi dao sắc bén, trông có vẻ giống một loại Huyết trích tử. Vòng huyết trích tử xoay tròn lao thẳng lên rồi bổ xuống.
“Mã Diện, Ngưu Đầu! Ta lại sợ hai ngươi chắc!”
Từ Đô một địch hai, tay trái lấy ra một chiếc khiên tròn che chắn, tay phải cầm đao tức tốc vung lên chống đỡ, rồi lăm lăm tiến lại gần, hung hăng áp sát.
Ông ta sở trường dùng đao, cận chiến cực mạnh. Hai tên gian xảo kia hiểu rõ, vì vậy tế ra phi đao và huyết trích tử muốn đánh xa. Vừa tránh mũi nhọn vừa để tiêu hao nốt sức lực của Từ Đô rồi mới hạ sát chiêu. Hai bên đã hiểu đối phương mười mươi, ai thắng ai thua thật khó nói.
Đám người phía dưới cũng không nhàn rỗi, đã lao vào loạn đả từ lúc nào, xác người chốc chốc lại gục xuống, máu tươi đỏ đất.
…
Ba người Từ Quang lấy hết sức mà bỏ chạy. Một Hoàng giai nhất đẳng, một Võ giả lục đẳng, một Võ giả ngũ đẳng, nghĩ thế nào cũng không địch lại nổi hai Hoàng giai nhị đẳng, lại còn thêm tám Võ giả phía sau.
“Muội và hắn đi trước đi. Ta dụ bọn chúng sang bên kia!” Từ Quang dừng lại, đẩy em gái mình sang một bên.
“Không! Muội đã mồ côi một lần, không thể lại mất gia đình một lần nữa! Có chết thì cùng chết!” Từ Khánh rắn rỏi.
“Muội thật là…” Từ Quang thở dài.
Hắn chẳng muốn chạy trốn nữa, vì có chạy cũng chẳng thoát. Cha thì bị vây khốn sống chết không rõ, thà rằng liều mạng đánh một trận. Chỉ là không muốn em gái mình phải chịu chung số phận.
Từ Quang nhìn Quân.
“Ngươi không phải người của chúng ta, đi đi!”
Quân giật mình, không ngờ Từ Quang lại nói những lời này với hắn. Đạo nghĩa giang hồ, thật khó mà lý giải.
Những kẻ cao sang cường giả lại xem thường tính mạng người khác.
Mà mấy tên tưởng như phàm phu tục tử, chẳng thân quen lại không muốn ta phải chết!
Hắn chẳng biết nữa, nhưng chần chừ giây lát rồi quyết định chắp hai tay từ biệt, lạnh lùng quay lưng.
“Ta đi tìm người giúp!”
Hắn vẫn còn kịp nhìn thấy ánh mắt Từ Khánh loé lên một tia thất vọng, còn Từ Quang dường như là một chút coi thường.
Nhưng mặc kệ, hắn không muốn vướng vào tranh đoạt chém giết. Vẫn như cũ, bản thân phải sống trước đã, chết rồi thì còn nói làm gì?
…
Mười người của Mã Diện, Ngưu Đầu đã đến, bao vây lấy anh em họ Từ.
Từ Quang cầm đao giống cha, còn Từ Khánh hai tay hai thanh đoản kiếm, dựa lưng vào anh trai thủ thế.
“Ủa, mất đâu một tên rồi! Mà thôi chỉ cần xử lý các ngươi là đủ!”
“Hahaa! Hai con chuột nhắt, ta cho ngươi tự sát, còn ngươi thì theo ta về cho Ngưu đoàn trưởng!”
Tên Hoàng giai nhị đẳng của Ngưu Đầu còn chưa rút ra vũ khí, chỉ dùng một chưởng đã đánh tan nát.
“Quá yếu! Giết ngươi thật bẩn tay ta! Để bọn chúng chơi đùa với ngươi trước! Hahaa!”
Tức thì tám tên võ giả vác hàng chạy lên vây công.
Từ Quang thân thủ không tệ, tả xung hữu đột đẩy lùi mấy tên ra ngoài. Nhưng Từ Khánh thì khó coi hơn, vất vả lắm mới không bị thương.
Hai anh em người chống người đỡ, tuy thành công giết được hai tên, nhưng trên người đã năm sáu vết thương, mặt mũi lấm lem áo quần rách nát.
Tên Hoàng giai của Ngưu Đầu có vẻ muốn xông lên, lại bị đồng bạn ngăn cản.
“Huynh đệ vội gì chứ! Bây giờ mà xong sớm là chúng ta phải quay lại đánh nhau với đám bên kia. Chi bằng cứ chơi đùa ở đây. Bao giờ bên kia xong thì chúng ta cũng xong là vừa khéo!”
“Ô! Đúng đúng! Huynh đệ thật sáng suốt!” Y nghe xong oa lên một tiếng khen lấy khen để, rồi tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy ra một bầu rượu nhâm nhi, trông thong thả chưa kìa.
…
Từ Quang và Từ Khánh sau một hồi vật lộn đã thương tích đầy mình, đầu gối run run muốn ngã quỵ, dìu vai nhau cố đứng vững. Dưới chân tổng cộng có bốn cái xác chết, đấy cũng là cực hạn của bọn họ rồi.
Tên Hoàng giai của Ngưu Đầu cười ha hả.
“Các ngươi không được làm hại tiểu cô nương, để đó cho ta!”
Đoạn hắn tiến lại gần, hai mắt lúng liếng:
“Đoàn trưởng muốn ngươi, ta cũng muốn thử xem thế nào! Hí hí!”
“Khốn nạn! Cút ra!” Từ Quang mệt mỏi, vung cây đao lên chém loạn xạ.
Tên Hoàng giai không nói lời nào, trực tiếp dùng một quyền đấm thẳng vào ngực. Từ Quang trúng đòn bay ra xa bất tỉnh không rõ sống chết!
“Ca ca!” Từ Khánh nước mắt lưng tròng hét khàn cả tiếng, dùng chút sức lực cuối cùng cầm thanh đoản kiếm vung vung trước ngực.
“Tiểu cô nương, ta tới đây!”
Y gạt phăng thanh đao, một tay nắm lấy cổ áo xé rách toạc, để lộ bờ vai và nửa bộ ngực trần trụi, xô ngã cô nằm sõng xoài dưới đất.
“Không tệ! Hí hí!” Y liếm mép nhìn chằm chằm vào bộ ngực trần, hai tay cầm vào lưng quần mình kéo tụt xuống, rồi nhảy bổ lên người Từ Khánh.
Nhưng hắn vừa đáp xuống, thì lại nằm im chẳng hề nhúc nhích, và thậm chí là chẳng hề thở nữa, mặt đất xung quanh dần lan ra một màu đỏ tươi của máu.
Từ Khánh bị máu của y nhuộm đỏ cơ thể, cố dùng chút sức lực dãy giụa đẩy ra, lấy tay kéo tấm áo rách che chắn thân mình, hoảng sợ vô cùng.
“Chẹp! Trước mặt ta mà giở trò xằng bậy! Đáng chết!”
Thật chẳng dám tin, kẻ giết y lại là người vừa rồi còn vui đùa trò chuyện. Hai tên Võ giả của Ngưu Đầu cũng đã bị khống chế ngồi im một góc.
Tên Hoàng giai của Mã Diện lại gần cái xác đồng bạn lục lọi lấy ra vài món vũ khí, cười khẩy.
“Loại tinh trùng lên não như ngươi, chết cũng đáng. Chờ Mã đoàn trưởng diệt đám Ngưu Đầu lẫn Từ Đô, ta sẽ mang các ngươi về báo công! Hahaaaa!”
“Các ngươi khiêng bọn chúng về!”
Y lười biếng ra lệnh cho mấy tên đàn em rồi quay lưng bỏ đi.
“Ta thà chết còn hơn!”
Từ Khánh không biết bằng cách nào đã với được thanh đoản kiếm, giơ lên cao rồi nhằm vào cổ mình đâm xuống.
…
“Làm sao phải chết!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo một viên đá nhỏ bay tới đánh văng thanh đoản kiếm xuống.
“Kẻ nào!”
Tên Hoàng giai của Mã Diện giật mình nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng hề thấy ai.
“Á!” Một tên Võ giả trong đám đột ngột hét lên rồi gục xuống chết tươi.
“Á!”
“Á!”
Tên Hoàng giai kinh hãi phóng xuất nội lực ra ngoài phòng thân, nhưng chưa kịp làm gì, thì cả người đã rung lên một cái, hai mắt trợn ngược tối sầm rồi cũng ra đi theo đồng bạn.
Một nam nhân khoác áo bào đen trùm kín đầu đứng giữa đống xác chết, toàn thân lạnh lẽo chẳng chút khí tức, quay qua nhìn Từ Khánh vẫn còn chút ý thức.
“Có người nhờ ta đến cứu các ngươi!”
“Đa tạ tiền bố…” Cô chỉ kịp nói mấy chữ rồi rơi vào hôn mê.
…
Một bên chiến trường khác, nơi giao đấu của ba cao thủ.
“Từ Đô, không thể không nói ngươi rất lợi hại. Nhưng đối đầu với hai người chúng ta, chết là không thể nghi ngờ!”
“Hừ! Chết thì sao? Dù có chết, ta cũng kéo hai ngươi đi cùng!”
“Đoạn giang đao quyết!”
Từ Đô gầm lên, trường đao lại hoá lớn bổ xuống, nhưng so với lần giết yêu vừa rồi, uy lực chỉ bằng một phần mười.
Ngưu Đầu xoay tròn Huyết trích tử, hoá thành vòng xoáy chết chóc ngăn cản. Còn Mã Diện hai thanh phi đao hợp lại làm một phóng thẳng đến, chấn vỡ trường đao của Từ Đô, rồi tiếp tục xuyên thủng một bên vai của ông ta.
Từ Đô trọng thương phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau.
“Chết đi!”
Ngưu Đầu vung lên Huyết trích tử, nhằm hướng đầu cổ của Từ Đô mà tới. Nếu bị nó chộp vào chết là chắc chắn.
Nhưng bỗng nhiên từ đâu, giữa đường bay đến một người lao thẳng vào Huyết trích tử. Chiếc vòng xoay đơn giản cắt phăng đầu của y rơi ra.
“Ai! Kẻ nào mà ngu vậy trời!”
Không chỉ Ngưu Đầu và Mã Diện, mà cả Từ Đô cũng giật nảy mình.
“Hắn…hắn là người của ta!” Mã Diện nhận ra kẻ mà mình cử đi truy bắt anh em Từ Quang, tức giận vô cùng.
“Còn đây nữa!”
Một giọng nói vang lên kèm theo một cái xác cởi truồng rơi xuống.
Ngưu Đầu, Mã Diện sắc mặt khó coi hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, rồi bỗng nhiên đồng tử cả hai co rút lại sợ hãi.
Bởi kẻ mà bọn chúng thấy đang lơ lửng trong không trung.
“Cường giả Huyền giai!”
Đúng vậy, phải là cường giả Huyền giai mới có thể tuỳ ý lăng không mà đứng!
Người mới tới mặc áo choàng đen, gương mặt vuông vắn cương nghị, mắt sâu mày rậm, trông còn khá trẻ tuổi, nhưng tu vi mạnh đến thế này, thật khó mà tin nổi.
“Tiền bối! Không biết ta đã đắc tội gì mà ngài lại giết người của ta!” Ngưu Đầu chắp tay lên tiếng.
“Giết? Là ta báo thù cho y!”
Đoạn người áo đen ném ra tên Võ giả còn sống ban nãy. Tên này ngoan ngoãn thuật lại việc người của Mã Diện giết người của Ngưu Đầu, cả việc Mã Diện định tính kế với Ngưu Đầu cũng kể ra không sót chữ gì. Trớ trêu y lại là người của Mã Diện!
Y kể đến đâu Ngưu Đầu mặt đỏ đến đấy, tưởng như có thể xì khói ra hai lỗ tai.
Mã Diện thấy thế không ổn lập tức thì thầm:
“Ngưu huynh đừng tin lời bịa đặt, bọn chúng chắc chắn cùng một ruột!”
Đoạn y nói tiếp:
“Tiền bối, chúng ta chỉ đang giải quyết ân oán của mấy bang phải nhỏ với nhau. Nếu chẳng may làm kinh động, mong ngài rộng lượng bỏ qua! Tiền bối đức cao vọng trọng xin đừng chấp nhặt!
Người áo đen lắc đầu:
“Các ngươi gây sự tại nơi ta bế quan, khiến ta bị ảnh hưởng, vụt mất cơ hội tiến giai. Ngươi nói ta làm sao bỏ qua!”
“Tiền bối ở đây chắc đã biết chúng ta tham gia hội săn Cổ Đằng, do Thành chủ đại nhân chủ trì. Nếu có người xen vào ảnh hưởng đến kết quả nhất định sẽ khiến Thành chủ tức giận, chi bằng dĩ hoà vi quý…”
“Ngươi doạ ta?”
Người áo đen vừa dứt lời, khí thế toàn thân bạo phát, nghiền ép cho đám người ở dưới đến mức không thở được.
Mã Diện và Ngưu Đầu hoảng sợ, uy áp này tuyệt không hề thua kém Thành chủ chút nào.
“Tiền bối, chúng ta sai rồi. Chúng ta lập tức rời đi ngay, đồng thời dâng lên ngài bảo vật tạ tội!”
Mã Diện nháy mắt thay đổi thái độ.
“Muộn rồi! Đe doạ ta xong còn muốn trốn?”
“Tiền bối là bậc cao nhân! Gây khó dễ cho đám hậu bối chẳng phải là để người khác chê cười hay sao?” Ngưu Đầu hét lên.
“Được! Nể mặt các ngươi gọi hai tiếng tiền bối, ta lấy tu vi Hoàng giai ngũ đẳng cho các ngươi một chiêu, tránh cho có kẻ nói ta cậy lớn hiếp nhỏ!”
Người áo đen nói xong, chầm chậm giơ cao cánh tay phải, chĩa thẳng ngón trỏ lên trời.