Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 73: Nguỵ đan thuật – Giải mẫn cảm



Quân vừa chợp mắt thì đã đến sáng. Tiếng ồn ào xung quanh làm hắn phải thò đầu ra. Mọi người đang vội vã thu dọn rồi tiếp tục lên đường trở về.

Chỉ còn mười ngày nữa là Hội săn kết thúc. Nếu theo đường cũ mất năm ngày là được. Nhưng Từ Đô lo lắng an nguy, quyết định xẻ rừng đi vòng quanh, chắc sẽ mất bảy tám ngày mới về.

Về phần yêu đan, sau khi giết Mã Diện và Ngưu Đầu, Từ Đô đã có hai viên Hoàng giai thất đẳng, mười lục đẳng, mười bảy ngũ đẳng và hai mươi sáu viên tứ đẳng. Phải biết Hội săn lần trước, mấy chục đội chỉ giết được năm con thất đẳng mà thôi. Vì vậy ông ta vẫn có lòng tin sẽ giành chiến thắng.



Đường rừng gập ghềnh khúc khuỷu, men theo triền núi mà đi. Một bên vực sâu hun hút sông sâu nước xiết, bên kia vách đá dựng đứng thẳng tắp lên trời. Một viên đá vô tình rơi xuống mất mười mấy giây mới nghe thấy tiếng “tõm” từ bên dưới kia vọng lại, nghe mà lạnh cả sống lưng.

Qua đoạn núi dốc là cánh đồng cỏ cao ngút đầu người. Giống cỏ này vốn không phải linh thảo gì, chỉ dùng làm đồ ăn cho đám động vật ăn cỏ hoặc một số yêu thú cấp thấp. Nhưng cũng phải coi chừng, vì bọn chúng thường đi thành đàn.

Chẳng hạn một bầy ngựa hoang có khi đông đến cả trăm, thậm chí cả nghìn con. Mặc dù bọn chúng trưởng thành chỉ tương đương với Võ giả tam, tứ đẳng nhân loại nhưng sức lực thì hơn xa. Ngàn vó ngựa giày xéo cũng khiến Hoàng giai phải xây xẩm mặt này.

Cả đoàn người tốc hành suốt một ngày đêm mới vượt qua rừng cỏ. Bấy giờ trước mặt là con sông lớn, chỉ cần vượt qua nữa là xem như thành công bảy phần trở về.

Nhưng cũng giống như rừng cỏ, sông này là lãnh địa của cá sấu. Chúng chẳng chừa thứ gì, từ xác chết đến người sống, từ nhỏ như con thỏ hoang đến lớn bằng cả con voi chúng đều ăn bằng sạch.

Nếu trên cạn thì đám trẻ mười tuổi cũng có thể nhanh chân chạy thoát. Nhưng ở dưới nước, đối diện với khoảng chục con cá sấu, có là cao thủ cỡ nào rơi xuống cũng phải đổ máu.

Từ Đô đứng bên dòng nước phóng tầm mắt ra xa nhìn ngắm. Dòng sông chỗ hẹp nhất cũng phải hơn ngàn mét. Ông ta lựa chọn đường này tất nhiên là đã có tính toán.

Trong số pháp khí cướp được của Mã Diện có một tấm thảm vải, là một kiện pháp khí phi hành. Dựa theo tính toán có thể chở được mười người, nhưng độ cao và tốc độ sẽ chậm lại, áng chừng khoảng bốn, năm mét, bay hết mặt sông cũng phải mười phút.

Từ Đô cân nhắc thiệt hơn, quyết định cả bọn cùng đi một lượt. Ai có khả năng ngự khí phi hành thì tự động bay trước, còn lại theo ông ta lên tấm thảm.

Quân ngồi xếp bằng bên trên, nhắm mắt dưỡng thần. Với hắn bây giờ dù chỉ vài phút ngắn ngủi ngồi an tĩnh cũng vô cùng quý giá. Bởi di chuyển liên tục, lại không biết khi nào gặp biến cố, nếu bản thân không hồi phục được thì cực kỳ phiền phức.

May mắn bọn họ bình an vô sự vượt qua sông sâu cá dữ. Chỉ còn cách nơi ngọn đuốc sáng một ngày đường nữa, mà trời thì vừa đến buổi tối, đội săn cũng có vẻ mệt mỏi rồi.

Từ Đô quyết định dẫn đoàn tìm một chỗ kín đáo rậm rạp, lập tạm mấy chiếc lều làm chỗ nghỉ ngơi.

Cả đám cùng ngồi quanh một đống lửa nhỏ. Mười bốn gương mặt trầm ngâm nhìn nhau trò chuyện. Hai anh em họ Từ đã khôi phục được một phần nhưng sắc mặt hẵng còn nhợt nhạt lắm.

Từ Khánh tay cầm cốc nước nóng, thi thoảng lại đưa lên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt buồn rầu không còn thấy dáng vẻ hoạt bát ương bướng đâu nữa. Có lẽ sự việc vừa rồi đã khiến cô chịu tổn thương tâm lý không nhỏ.

Quân không ngồi cùng bọn họ mà mượn cớ ra một góc khác ngồi. Bởi hắn cảm giác khó chịu trong người, đan điền gặp vấn đề, đau nhói lâm râm như có hàng ngàn mũi gai li ti đâm chọc.

“Chẳng lẽ là tam niên tất tử hoàn lại sắp phát tác? Nếu như hai lần trước, thì sau khi ta thành công đoàn nguyên, thời gian độc phát dường như tính lại từ đầu và kéo dài ra không ít. Có khi nào do lần này tổn thương nặng nề, đan điền cạn nội lực khiến Cổ trùng đòi chui ra lộ diện?”

Hắn tự hỏi, tự đưa ra giả thuyết, rồi tự trả lời. Quân lo lắng, ba tầng đoàn nguyên chưa khôi phục, đan điền của hắn hiện giờ rất mỏng manh. Nếu thật sự tử hoàn bùng phát, e không một ai ở đây có thể cứu mạng.

“Ngươi sao lại ra đây ngồi?” Từ Đô đột ngột xuất hiện sau lưng, nhận ra người hắn đang thấm đẫm mồ hôi.

“Ta không biết. Có lẽ bị vị tiền bối đó đụng chạm khiến bây giờ thấy trong người khó chịu đau nhức!”

“Quả nhiên là để lại hậu thủ. Vị đó chắc vì mặt mũi mà không ra tay với ngươi, nhưng cũng không thể nào bỏ qua được. Những chuyện này ta cũng từng gặp qua!” Từ Đô gật đầu.

Quân đoán chừng câu chuyện bịa của mình có chút tác dụng liền mớm lời.

“Hiện giờ đan điền của ta khô cạn, lại như bị kim châm rất đau đớn. Ông có cách nào nhanh chóng đổ đầy nội lực vào không?”

Từ Đô nói.

“Trừ khi có đan dược đặc biệt chuyên dùng, chẳng hạn như Hoàng cực đan. Còn lại hầu như đều nhờ vào linh thạch hoặc hấp thu linh khí để chữa thương. Càng muốn nhanh, thì linh thạch phải càng cao cấp.”

“Nói như vậy, chỉ cần vật ẩn chứa linh khí dồi dào là được?” Hắn suy nghĩ một lát.

“Về lý thì là như vậy!”

“Thế thì chẳng phải có thể dùng yêu đan để hồi phục nội lực của ta hay sao?”

Từ Đô lắc đầu.

“Yêu đan tuy nồng đậm, nhưng nội lực yêu thú vốn cuồng bạo khó lường, tu luyện lại không giống nhân loại nên thường bài xích nhau. Dẫu có thể hấp thu nhưng sau khi tinh luyện mười phần không còn được một, quá mức là lãng phí. Cho nên chúng ta chỉ dùng nó để luyện đan hoặc luyện khí, hiệu quả lớn hơn nhiều!”

Quân nghe xong có chút thất vọng. Nhưng thực sự đúng là như vậy, hắn chưa hề thấy ai sử dụng yêu đan để chữa thương cả.

“Ta còn một ít linh thạch trung phẩm ở đây. Ngươi cầm lấy đi!”

Từ Đô móc tay lấy ra mấy trăm viên. Mặc dù trong chiếc nhẫn Quân đang đeo có cả vạn linh thạch, nhưng hắn vẫn vui vẻ nhận lấy kèm theo một lời cảm ơn.

“Đoàn trưởng, ta muốn tìm một nơi kín đáo để trị thương, có lẽ sẽ mất vài ngày. Mọi người cứ lên đường trước, sau khi tạm ổn ta sẽ trở về sau!”

Từ Đô kỳ thực không muốn bỏ hắn lại, nhưng chỗ này đã gần với nơi tập trung, hơn nữa với tổn thương của hắn e là cũng khó bắt kịp với đoàn, đi cùng có khi lợi bất cập hại nên đành miễn cưỡng nhận lời. Trước khi đi còn để lại cho hắn một món pháp khí phòng thân, có thể đỡ được một kích của Hoàng giai lục đẳng.

Quân lập tức rời đi xa, đến nửa đêm mới thấy một cái hang nhỏ, buộc lòng chém chết con yêu chủ nhà tu vi chỉ ngang Võ giả nhân loại. Đoạn hắn lấy đá che kín miệng hang, rồi bắt tay vào trị thương.



Kinh mạch toàn thân hắn dần dần xuất hiện một ngọn lửa màu vàng kim, tiến về tụ lại tại đan điền.

Ngọn lửa này thật là quen mắt, chẳng phải là ngọn lửa của Huyễn ảnh thanh minh kính hay sao?

Đúng là như vậy! Khi lần đầu tiếp xúc Quân liền biết ngọn lửa này bất phàm. Vì vậy hắn đã đem nó làm điều kiện trao đổi. Huyễn Minh cũng đồng ý để lại một tia hoả diễm cho hắn. Thứ này có thể khắc chế Huyết ấn, thì chắc sẽ có tác dụng với Cổ trùng trong đan điền.

Quả nhiên cảm giác đau đớn đã giảm hẳn. Đám khói đen đang chuẩn bị hoành hành gặp phải bức tường lửa vàng như gặp phải thiên địch, liền lủi đi mất dạng. Bất quá, Quân vẫn cảm nhận được chúng chưa hề đi vào trạng thái ngủ say, mà đang rình mò chờ thời cơ trỗi dậy.

“Tia lửa này chỉ giúp ngăn ngừa không tiêu diệt được. Hơn nữa số lượng có hạn, nếu ta cứ đốt âm ỉ liên tục cũng chỉ duy trì được cỡ mười ngày là hết, huống hồ còn cần dùng nó để luyện hoá chỗ Huyết ấn còn lại, không thể phung phí được!”

Quân ngẫm nghĩ, buộc phải tìm cách khác, chính là nhanh chóng khôi phục ba tầng đoàn nguyên, như thế đan điền mới đủ cứng rắn để chống lại Cổ trùng.

Bước đầu tiên là phải lấp đầy nội lực cho nó. Hắn đã dùng thử linh thạch nhưng với tốc độ hấp thu như hiện tại, cho dù có là linh thạch thượng phẩm cũng phải mất nửa tháng. Đan dược hồi phục nội lực hắn đã dùng hết từ mấy ngày trước.

Thật quá là nan giải. Bây giờ trong giới chỉ của hắn, thứ giàu linh khí nhất ngoài linh thạch chỉ còn yêu đan. Nhưng…

“Yêu đan? Đành liều vậy!”



Nguỵ đan thuật, cái tên hắn đặt cho phương pháp luyện hoá yêu đan mà Huyễn Minh đã truyền dạy. Không ngờ hắn vậy mà trở thành kẻ đầu tiên luyện thử.

Quân bắt đầu nghiền ngẫm thật kỹ nội dung của nó. Về mặt lý thuyết, có thể biến yêu đan trở thành nguyên đan của bản thân, thì phải có quá trình dung hoà nội lực hai bên với nhau, như vậy năng lượng từ yêu đan có thể chảy vào đan điền mà không bị tiêu hao đi nhiều. Do đổ trực tiếp không cần đi qua kinh mạch tinh luyện nên tốc độ sẽ rất nhanh thậm chí chỉ nháy mắt là xong.

Sau một đêm không ngủ, hắn cảm thấy có bảy phần hiểu rõ, bèn lấy ra viên yêu đan Hoàng giai tam đẳng của con Tử sắc ma chu ngày trước.

Quân hai tay bắt quyết, viên yêu đan từ từ tiến về phía bụng dưới rồi biến mất hút, khi hiện diện trở lại thì đã lơ lửng phía trên đan điền của hắn.

Hắn đứng trên mảnh đất khô cạn nhìn ngắm, hít một hơi rồi khoanh chân ngồi xếp bằng. Sau một loạt những thủ pháp ảo diệu mà hắn đã tập đi tập lại hàng chục lần, một tia sáng trắng mỏng manh xuất hiện kết nối hắn cùng viên yêu đan. Thông qua sợi dây này, nội lực từ hai phía sẽ chảy qua gặp nhau ở giữa.

Nguyên lý dung hoà của Nguỵ đan thuật là để một lượng thật nhỏ hai dòng nội lực tiếp xúc nhau, xung đột xảy ra nhưng ở mức độ rất yếu, nằm trong khống chế và không gây hại gì. Chờ khi phản ứng dịu xuống thì tăng thêm lượng nội lực rồi lại chờ phản ứng qua đi. Lặp lại nhiều lần, mỗi lần tăng thêm một ít cho đến khi nào chúng không bài xích nhau nữa thì thôi.

Cách này vậy mà giống với một phương pháp giải mẫn cảm trong điều trị dị ứng của Y học hiện đại!

Trước là châm ngôn luyện khí giống với Y học cổ truyền, giờ luyện hoá yêu đan lại giống với Y học hiện đại!

Thế giới này là đáng kinh ngạc!