Chỉ một cái chớp mắt đã sang ngày mới, hắn và Lỗ Trọng Sơn giờ đang đứng lắng nghe Lưu Cơ thuyết giảng về những quy định ở tầng này. Cuối cùng đúng như lời Hàn Canh nói, Lưu Cơ sẽ phân phó công việc cho bọn họ.
“Lỗ Trọng Sơn, ngươi hãy đi theo ta. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi kiến thức cần thiết, tương lai có thể trở thành Luyện khí sư tài giỏi!”
“Đa tạ Lưu đại nhân!”
Lưu Cơ quay sang nhìn Quân.
“Còn ngươi có nguyện ý theo ta học tập?”
Quân chần chừ một giây.
“Đa tạ đại nhân, nhưng ta muốn theo học Hàn Canh tiền bối!”
“Ngươi chắc chứ?”
“Lưu Cơ, ngươi đã có một người chẳng lẽ lại muốn lấy cả hai. Ngươi đừng gây khó dễ cho hắn!”
Hàn Canh xen ngang, ra hiệu cho Quân tiến lại phía mình. Lưu Cơ thấy vậy cũng không nói thêm nữa, liếc mắt nhìn cả hai rồi dẫn theo Lỗ Trọng Sơn tiến về phòng luyện khí của mình.
…
Quân ngồi đối diện Hàn Canh, xung quanh là chất đống những khối khoáng thách đủ hình dạng.
“Từ giờ ta và ngươi sẽ cùng nhau hợp tác. Ta dạy ngươi luyện khí đồng thời bảo vệ ngươi khỏi đám người kia. Còn ngươi trợ giúp ta rèn pháp khí. Ở đây chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi. Pháp khí càng mạnh chúng ta càng mạnh. Nếu luyện ra pháp khí cực phẩm thì ta có thể tiến xuống tầng dưới, có đặc quyền mang theo một người đi cùng. Đến lúc đấy ngươi sẽ đi cùng ta. Nghe nói tầng dưới không chỉ linh khí dày đặc, mà tài nguyên tu luyện lẫn luyện khí đều vô cùng dồi dào!” Hàn Canh nói.
“Ta tu vi có hạn, ngoài thông thạo tinh luyện thì không có gì nổi bật! Hơn nữa ở đây đều là cao thủ Hoàng giai, ngươi lại không phải lúc nào cũng bảo vệ ta được!”
Hàn Canh gật đầu lấy ra mấy món đồ.
“Đây là đấu pháp Hoàng giai thượng phẩm. Ta cho ngươi thêm một món pháp khí phòng thủ, có thể dùng được ba lần, đủ sức chịu được công kích của Hoàng giai ngũ đẳng. Ở tầng này chỉ có ta và Lưu Cơ là Hoàng giai lục đẳng, tin chắc sẽ không ai có thể ra tay với ngươi!”
Quân không từ chối thu hết vào người, rồi chờ đến tối về phòng mới mở ra xem.
Sư hổ song hình quyền, tay trái đánh ra một đầu cuồng sư, tay phải đánh ra một đầu mãnh hổ, phù hợp với người thân thể tráng kiện, huyết khí tràn đầy. So với Toái không quyền thì kém xa nhiều lắm.
Đẳng cấp Hoàng giai với hắn bây giờ không có nhiều giá trị, nhưng không luyện dễ mất lòng nhau, hơn nữa cũng không tốn nhiều thời gian. Chỉ sau nửa tháng, hắn xem như đã luyện thành công.
Ngoài ra hắn luôn chăm chỉ học thuật luyện khí, lý giải những khúc mắc khiến cho hiểu biết của mình ngày càng mở rộng.
Còn Tam niên tất tử hoàn mới là cái khiến hắn đau đầu. Theo đó khoảng độ ba tháng nữa nó sẽ phát tác. Muốn áp chế chỉ còn hai cách, hoặc là đột phá lần thứ tư Đoàn nguyên công, hoặc là dùng ngọn lửa vàng trong người ngăn chặn.
Về phần Đoàn nguyên công, hắn chỉ dám tu luyện lén lún vì sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh lớn. Còn lửa vàng rất quý giá, hắn không muốn lãng phí. Chính vì thế nên hắn mới đánh chủ ý lên Xích hoả ở dưới lòng đất.
Sau thời gian làm việc lẫn quan sát Hàn Canh, hắn mới lân lan đề cập đến chuyện này.
“Hàn Canh, ngươi từng thấy qua uy lực của Xích hoả chưa?”
“Từng một lần khi ta được thấy Vương đường chủ luyện khí. Lúc ấy nó bừng lên sức nóng khủng khiếp nung chảy cả mặt đất!”
“Còn lửa ở tầng này thì sao?”
“Có mười tia Xích hoả được tách ra phân bổ vào mười gian luyện khí ở đây, giúp cho việc rèn đúc dễ dàng hơn!”
“Có thể dùng chúng để luyện pháp khí cực phẩm không?”
“Về lý là được. Nhưng muốn hiệu quả cao thì phải hợp ít nhất bốn, năm tia lại. Lần trước là Lưu Cơ dùng ba tia để khảo hạch các ngươi!”
“Vậy là muốn tụ Xích hoả cần phải mở pháp trận như hôm trước. Ngươi mở trận đi chúng ta thử xem!” Quân đề nghị.
Nhưng Hàn Canh lại lắc đầu.
“Mở trận chỉ được dùng trong những dịp quan trọng. Nếu không thì cần được sự tán thành của ít nhất hai phần ba người ở đây!”
Quân cười khổ, hiểu ra vì sao Hàn Canh lại nói đơn thương độc mã dù có giỏi đến đâu cũng bị dìm chết.
“Vẫn còn một cách! Đó là tiền! Một vạn linh thạch trung phẩm đổi lấy một lần mở trận!” Hàn Canh nói tiếp
Quân mừng rỡ. Tiền với hắn bây giờ là chuyện nhỏ. Dù đã tiêu sài không ít, nhưng trong nhẫn trữ vật vẫn còn hơn trăm vạn linh thạch trung phẩm.
“Chúng ta làm một cuộc trao đổi. Ta bỏ tiền còn ngươi giúp ta trộm một ít Xích hoả.”
“Trộm? Ngươi muốn chúng ta chết cả lũ à!” Hàn Canh nghiêm nghị.
Quân cười.
“Một khi đã dùng tất có tiêu hao, dù có là thiên địa kỳ vật thì cũng vậy. Ta không tin bao nhiêu năm nay lại không có ai từng chiếm lấy làm của riêng.”
Hàn Canh đi lại suy nghĩ một lúc. Thực chất y cũng có linh thạch nhưng không có người trợ giúp. Giờ có thêm Quân cùng phe, lại không phải bỏ tiền túi. Thêm nữa đúng như hắn nói, việc “xin” Xích hoả không phải là không làm được.
“Ta giúp ngươi lấy Xích hoả, nhưng để che mắt được một vài người, thì cần thêm tiền!”
“Bao nhiêu?”
“Mười vạn!”
“Được, ta sẽ xoay sở cho ngươi!” Quân suy nghĩ chút rồi đồng ý.
…
Vài ngày sau, Hàn Canh vui vẻ mang theo mấy túi lỉnh kỉnh đầy những linh thạch là linh thạch. Y vừa đi vừa huýt sáo ra bộ thong dong lắm, cho đến khi tới gốc cây lớn sau núi thì dừng lại.
Ở đó đã có một người đang đợi sẵn. Ông già với hai chòm râu dài, áo xám gọn gàng nhìn Hàn Canh tươi cười.
“Tiểu tử coi bộ có chuyện vui?”
“Có thể xem là vậy. Lâu không gặp trông ông vẫn còn khoẻ khoắn lắm nhỉ! Haha!”
“Hừ, nơi khỉ ho cò gáy này làm sao mà khoẻ được. Ngươi muốn nhờ vả chuyện gì đây?”
“Ấy ấy, ông đừng nóng vội, vừa mới gặp nhau thôi mà!”
“Ta đâu có rảnh rỗi như ngươi!”
“Được rồi! Ta muốn nhờ ông lấy một bình Xích hoả!”
“Xích hoả? Ngươi to gan đấy. Việc này mà đến tai đám kia thì chết cả lũ!”
“Vậy nên ta mới cần nhờ đến ông. Đương nhiên sẽ không để ông thiệt thòi.” Hàn Canh nói xong dúi vào tay ông già một bọc linh thạch đầy ắp.
Lão già ra bộ khó khăn cằn nhằn một hồi.
“Dạo này đám kia kiểm tra gắt gao hơn nhiều so với trước. Chỉ sợ…”
“Chỉ sợ gì ông cứ nói!” Hàn Canh lại dúi thêm một túi nữa.
“Chỉ sợ ngươi không tin tưởng ta! Hề hề! Tiểu tử yên tâm đi! Ta đã nhận nhất định sẽ lấy được cho ngươi! Hehe! Nhanh thì ba hôm, lâu thì nửa tháng!”
Lão cười tít mắt, cầm hai túi linh thạch lắc lắc rồi giấu nhẹm vào người, đoạn thủng thỉnh rời đi không quên vẫy tay chào.
Lỗ Trọng Sơn nhìn theo bóng dáng lão mà chửi thề.
“Lão già già mà tham. Chờ ngày ta xuống được tầng dưới sẽ lột sạch lại của ông!”
Xong y cầm một chiếc túi khác nâng lên cười.
“Vẫn còn thừa được ba vạn linh thạch, cái này xem như là thù lao của ta! Haha!”
…
Quả nhiên mười ngày sau, Quân đã nhận được một bình nhỏ bằng nắm tay, bên trong là một hạt châu đen thui, lập lờ ánh lửa đỏ. Hắn kiểm tra một hồi không phát hiện ra điều gì bất thường liền tiến hành hấp thu nó.
Xích hoả đã được luyện hoá gần như không gây ra phản phệ, nhưng uy lực rất lớn đủ để thiêu cháy kinh mạch của mình, nên hắn vẫn cẩn thận mỗi lẫn chỉ lấy ra một ít Xích hoả mà thôi. Hơn nữa còn dùng thêm kim sắc hoả diễm trong người bao vây lấy nó, từ từ hoà lẫn vào đan điền. Sau ba ngày cuối cùng hoàn toàn khống chế được, hắn mừng thầm.
“Xích hoả này đủ sức để áp chế tử hoàn. Ít nhất một năm tới ta không phải lo lắng gì!”
Quân muốn thoát ra khỏi nơi này, hiện tại chỉ tìm được một cách, đó là trở thành luyện khí sư cao cấp, rèn ra được pháp khí cực phẩm. Nghe Hàn Canh nói khi đó sẽ được xuống tầng thứ ba làm việc đồng thời nhận được đãi ngộ lớn của Hoàng thất, hoàn toàn tự do không bị hạn chế điều gì. Thậm chí còn có thể giữ một vài chức vụ trong Hoàng thất hoặc Học viện.
Không bõ công cố gắng rèn luyện, tròn một năm sau hắn vượt qua khảo hạch trở thành Luyện khí sư nhị phẩm. Về phía Hàn Canh cũng có một chút tiến bộ, nhưng chung quy lại vẫn chưa thành công rèn ra pháp khí cực phẩm.
Với tiến độ này còn phải chờ bao lâu nữa mới có cơ hội tự do? Hắn thân ở Luyện khí đường thông tin chậm chạp, không biết rằng thế giới bên ngoài đang xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Lục địa này lại sắp sửa xảy ra một trấn gió tanh mưa máu.
…
Khắp mọi ngõ ngách từ nơi thành thị phồn hoa của Triều Quốc cho đến Hoàng Bách Sơn mạch hỗn tạp hay nơi thảo nguyên La Lung tận cùng phương Bắc, tin tức về cái chết của Lý Uy đang được lan truyền rộng rãi.
Có người nói ông ta sau khi vào Bách Thiên bí cảnh trọng thương mà chết.
Có người nói nội bộ lục đục, đấu đá tranh giành mà bị đồng môn sát hại.
Lại có tin cho rằng bên ngoài có kẻ xúi giục, bên trong có kẻ dã tâm thôn tính Huyết linh tông. Kết quả vị tông chủ lừng lẫy phải ôm hận mà ra đi.
Nhưng chung quy lại, Huyết linh tông đã đổi chủ!
…
Quay trở lại với những gương mặt quen thuộc bên trong phòng nghị sự của Triều Quốc, sắc mặt đều khá là khó coi. Vương Thiên Khải mở lời, chắp tay trước mặt Vương Hoa bà bà:
“Bà bà! Lý Uy chết, Huyền Sử lên nắm quyền Huyết linh tông. Ta đã cố gắng hết sức nhưng…”
Vương bà khoát tay:
“Tin tức truyền về mấy vị trưởng lão trung thành đều bị giết, ngay cả đại trưởng lão Tống danh Bán bộ Địa giai cũng không thoát khỏi số kiếp. Huyền Sử ẩn giấu bao nhiêu năm, nay cấu kết với Triệu Quốc Bình đoạt lấy Huyết linh tông, vốn đã chuẩn bị chu toàn. Chúng ta dù có ra sức cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Việc này không trách ngươi được!”
“Huyền Sử đã đột phá lên Địa giai, giờ cùng phe với Kim khuyết môn. Tiêu cục Viễn Sơn thì giữ thế trung lập, chỉ cần có lợi là sẽ không nhúng tay. Còn Đại Hồng tự xa xôi không màng thế sự. Chiến tranh bây giờ là giữa chúng ta và bọn chúng.”
Vương bà gật đầu:
“Tồn vong của Triều Quốc nằm trong tay chúng ta. Chiến sự sớm muộn sẽ bắt đầu! Các vị tiếp theo nên làm thế nào?”
Mười người trong phòng nghị sự nhìn nhau. So về thế lực, Triều Quốc vốn dĩ mạnh nhất, cả về số lượng cường giả lẫn tài nguyên bảo vật. Nhưng trải qua nội chiến mấy chục năm tổn thất không nhỏ còn chưa kịp phục hồi. Vốn tưởng Bí cảnh vừa qua sẽ thu được đầy túi ai ngờ còn mất thêm một vị Địa giai. Bây giờ Kim khuyết môn cùng Huyết linh tông bắt tay, lực lượng đã vượt lên trên Triều Quốc. Trực diện chống chọi sợ rằng thương vong vô số. Mà để càng lâu dài thì liên minh kia sẽ ngày càng mạnh lên, đến lúc đó muốn chống cũng không có đủ sức mà chống.