Trường thương gào thét, thương ảnh như mưa ào ào lao xuống. Sau khi Ngân thương được nâng cấp thành pháp khí thượng phẩm thì uy lực của Bá vương thương pháp khi thi triển cũng mạnh lên mấy lần. Chỉ là một thương Xuyên vân này chẳng hề làm gì được Nhạc Sơn. Cơ thể y cứng như sắt thép, thương ảnh va vào chỉ để lại những tàn lửa tung toé mà thôi.
Nhạc Sơn mặc kệ công kích đánh lên người, y tăng tốc tung một đấm như trời giáng vào Quân. Hắn vội giơ thương ra đỡ, cả người bị đánh văng đi hơn chục mét, vừa khéo giúp hắn kéo dài khoảng cách.
Nhạc Sơn không dừng lại, một bước chân đã nhảy vọt đến ngay cạnh Quân. Lăng vân bộ được thi triển, Quân lướt ngay đi trước khi quyền kình của Nhạc Sơn ập tới.
“Liệt địa!”
Một rừng chông nhọn từ dưới đất đâm lên, bao vây kín lấy Nhạc Sơn, nhất thời khiến y không thể vận động tuỳ ý. Quân rất khéo, biết rằng những mũi chông này không thể đâm thủng được cơ thể Nhạc Sơn. Vì vậy khi sử ra Liệt địa thương, hắn đã điều khiển chúng tạo thành một mạng lưới đan xen chắc chắn vào nhau với ý đồ cầm chân y. Còn bản thân hắn thì xoay tròn trường thương trong tay:
“Phá phong!”
Trường thương gào thét điên cuồng xoay tròn như một mũi khoan khổng lồ với tốc độ lên đến cả nghìn vòng mỗi giây.
Mũi thương mang theo vô vàn lực lượng nhắm thẳng vào Nhạc Sơn đang bị cầm chân bên dưới.
“ẦM! ẦM! ẦM!”
Rừng chông bị đánh gãy toàn bộ, cây cối xung quanh đổ rạp, mặt đất nứt nẻ, bụi tung mù mịt.
Sau khi đất đá tan đi, chỉ còn nhìn thấy một tay Quân đang cầm thương đâm vào ngực Nhạc Sơn.
“Thương pháp lợi hại, lại có thể khiến ta chảy một giọt máu!” Nhạc Sơn mỉm cười.
Quả thật Quân không hề gây nên chút thương tổn nào cho đối thủ ngoại trừ một chấm nhỏ nơi mũi thương đâm vào ngực Nhạc Sơn. Ngay cả việc đâm thủng da cũng không làm được.
Quân hoảng hốt vội vàng nhảy lùi lại thủ thế. Phải biết rằng Phá phong là công kích mạnh nhất hắn có thể thi triển bây giờ. Còn nếu muốn dùng Tam hợp chỉ - Nhất chỉ phách địa hắn không đủ nội lực, bắt buộc phải kích phát ba tầng đan điền đoàn nguyên. Nhưng một khi thi triển xong thì hắn cũng trở nên vô lực, nếu đối thủ không bại hắn sẽ chết.
Đối mặt với một Nhạc Sơn trơ như đá, vững như đồng, hắn hoàn toàn không tin có thể đánh bại được y, vì vậy phải giữ lại nội lực mà chạy trốn.
Nhạc Sơn ngược lại không ra tay, mà giải trừ trạng thái Yêu linh phụ thể ung dung nói:
“Lần này ngươi thua rồi! Đúng không Quân!”
Hắn nghe xong giật mình hoảng sợ. Cái tên này tuy là tên thật nhưng chắc chắn không ai có thể biết. Chỉ duy nhất hắn dùng khi vào Đấu trường Hắc Sát do ở đấy thật giả lẫn lộn, không ai biết đâu mới là sự thật.
Quân vẫn đề cao cảnh giác, lúc sau mới đáp lời:
“Ngươi…là Huyền Đức?”
“Chính là ta!” Nhạc Sơn đáp.
Rõ ràng, người có quan hệ với hắn nhất trong Đấu trường chỉ có Huyền Đức cùng sư phụ Huyền Sơn. Hơn nữa lại đến từ Huyết linh tông, vậy không khó để nhận ra kẻ đứng trước mặt này là ai.
“Làm sao ngươi biết là ta? Do quyền pháp, thương pháp ta sử dụng?”
“Chúng chỉ góp một phần để ta thêm chắc chắn mà thôi. Thứ khiến ta khẳng định chính là thứ này.”
Nhạc Sơn nói xong giơ cánh tay ra trước, xung quanh bàn tay hiện lên một tầng nội lực rồi cô đặc lại thành một lớp cương khí cứng rắn.
“Kim cang cương khí!” Quân nhíu mày.
“Không sai! Ngươi đã đem nó trao đổi với sư phụ ta, ngoài ba chúng ta ra không còn ai tu luyện!”
Quân sau khi hiểu ra mọi chuyện lại âm thầm hy vọng nếu đã quen biết thì Nhạc Sơn sẽ không gây khó dễ.
Hắn thu trường thương lại, cố làm ra vẻ mặt bình thường:
“Không chỉ lần này mà cả ba lần đều là ta thua!”
“Ngươi là đối thủ ta tôn trọng. Nếu như tu vi ngang bằng, có lẽ người thua sẽ là ta!”
“Đã như vậy thì chờ khi ta đuổi kịp ngươi rồi chúng ta so tài?” Quân cười.
Nhạc Sơn nghe vậy cười lớn vang cả cánh rừng, dường như đã hiểu ý tứ của hắn:
“Hahaa! Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi! Đổi lại ta muốn ngươi gia nhập Huyết linh tông!”
“Ý ngươi là sao?” Quân lo lắng.
“Thiên phú của ngươi cực kỳ phù hợp với Luyện thể thuật. Về tông ta sẽ được chú trọng bồi dưỡng, tương lai ắt trở thành cường giả một phương. Chẳng lẽ ngươi định chôn vùi tài năng ở Triều Quốc hay sao?”
“Ngươi muốn ta đào ngũ?”
“Đào ngũ? Ta dám chắc là ngươi bị ép đến đây. Đám Triều Quốc đó ngoài mặt thanh cao liêm khiết, tự xưng là thế lực đứng đầu lục địa. Thực chất bên trong đấu đá tranh giành, mưu mô hiểm ác. Huyết linh tông coi trọng thực lực, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì không cần phải lo đến chuyện khác, đêm có thể kê cao gối mà ngủ!” Nhạc Sơn đáp.
Quân cười trong bụng, chẳng phải Huyết linh tông cũng vừa mới chém giết tranh giành quyền lực hay sao? Ở đâu có lợi ích ở đó có sóng ngầm, đạo lý này hắn tự hiểu rõ, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị mấy lời của Nhạc Sơn dụ dỗ. Nhưng quả thật, hắn ở Triều Quốc đã phải chịu rất nhiều khổ cực, bị lợi dựng đày ải thậm chí suýt chết.
“Nếu ta từ chối thì sao?”
“Ngươi có chắc sẽ thoát khỏi tay ta? Mà cứ cho ngươi chạy trốn được về căn cứ đi, thì ngươi nói xem, đám chỉ huy sẽ nghĩ gì khi thấy một Võ giả nhục thân mạnh bất thường, lại học thuật luyện thể, còn có thể trốn thoát khỏi sự vây công của đông đảo kẻ địch Hoàng giai mà không mất một cọng lông? Ta quên chưa nói cho ngươi, sư phụ ta có vai vế không nhỏ trong Huyết linh tông. Ngươi lại tu luyện đấu pháp độc môn của ông ấy, nói hai người không có quan hệ liệu ai sẽ tin?”
“Ta chỉ là một Võ giả chẳng có địa vị gì thì ai thèm quan tâm?”
“Ngươi có thể lựa chọn cái chết, ta sẽ giúp ngươi đỡ đau đớn!”
Quân cười khổ:
“Đổi lại ta được gì?”
“Haha! Ngươi không có quyền đòi hỏi!”
“Xem ra ta không có lựa chọn nào tốt hơn!”
Hắn lắc đầu cười nhạt nhẽo. Lại một lần nữa chấp nhận làm con cờ để giữ mạng.
Thế giới mạnh được yếu thua. Không đủ thực lực, không chỗ chống lưng, không quan hệ quen biết thì chỉ mãi là nô bộc cho kẻ khác.
…
Bốn ngày sau hắn trở về căn cứ Bạch Vân trong tình trạng không thể nào nhếch nhác hơn. Sau khi được sơ cứu tạm thời, hắn về căn phòng nhỏ của mình nằm nghỉ, dù gì cũng là Luyện khí sư nhị phẩm, hắn vẫn còn nhận được một ít đối đãi ở đây.
Mạnh Thần biết tin liền đến tìm hắn ngay:
“A Thiết! Ngươi còn sống! Hahaaa! Ngươi là con đỉa con gián hay con gì mà sống dai thế!”
Quân cười khổ chỉ muốn đấm cho tên này một cái. Mạnh Thần hỏi han một hồi rồi nói:
“Pháp khí phi hành của ngươi đã bị lấy đi rồi. Ta có phân trần nhưng chẳng ai quan tâm, nói là sẽ trả linh thạch để mua lại. Chắc lúc đó bọn họ nghĩ ngươi đã chết! Bây giờ ngươi còn sống, có định đi đòi về không?”
“Cái mạng này ta vừa mới nhặt được, ngươi lại bảo ta vứt nó đi hả?”
Mạnh Thần cười trừ:
“Dù ngươi không muốn nhưng chắc sẽ có người muốn gặp ngươi. Ta có quen biết một vài nhân vật, đến lúc đấy sẽ đỡ cho ngươi vài lời. Nhưng cũng không nói suông được.”
Quân cười nhạt:
“Đa tạ ngươi!”
Hắn đã suy nghĩ đến việc này. Đồ tốt như thế nằm trên người một Võ giả như hắn, chính là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
Chưa kể việc hắn sống sót trở về đương nhiên sẽ có người đến điều tra. Không cẩn thận coi chừng mất luôn cái mạng nhỏ.
Hắn không có chỗ dựa dẫm, thứ duy nhất trên người hắn có thể mang ra đỡ đạn đó là tiền, sáu chục vạn linh thạch trung phẩm. Có tiền mới làm phiền được thiên hạ. Không biết sau lần này hắn sẽ còn bao nhiêu đồng giắt lưng đây?
…
Trong một căn phòng nhỏ nơi Hà Khôi đang nằm mê man, có hai vị trung niên đang trò chuyện với nhau. Một người dáng vẻ là Luyện dược sư nói:
“Hà trưởng lão, thiếu gia tuy tính mạng không còn đáng lo, nhưng Nguyên đan vỡ nát, đan điền tổn thương, trăm đường kinh mạch đứt đến chín phần, e là không thể tu luyện trở lại!”
“Đại sư không còn cách nào sao!”
“Là do ta bất tài!” Vị Luyện dược sư thở dài, rồi khéo léo cáo từ.
Vị được gọi là trưởng lão sắc mặt từ đỏ chuyển sang xám đen, hai bàn tay nắm chặt tưởng muốn nhỏ máu:
“Huyết linh tông! Nhạc Sơn! Thù này không thể không báo!”
Người này tên Hà Chương, một vị trưởng lão của Học viện Hoàng gia, tu vi cỡ Huyền giai tam đẳng. Hà Chương là một trong số ba người có tu vi cao nhất tại căn cứ núi Bạch Vân, cũng là cha đẻ của Hà Khôi. Hà Khôi là con trai độc nhất của ông ta, từ nhỏ đã được chỉ dạy chu đáo, không chỉ thông minh mà còn hiếu thuận, thiên phú tu luyện cũng rất tốt.
Ngoại trừ mấy nhân vật xuất chúng của Hoàng thất thì Hà Khôi là một cái tên sáng, tương lai rộng mở, được Hà Chương rất mực thương yêu. Không ngờ trời cao ghen ghét người tài, chỉ sau một đêm đã tàn phế!
Hà Chương nuốt nước mắt vào trong, kéo tấm chăn mỏng đắp lại cho con trai rồi rời đi, không quên dặn dò mấy nha hoàn phải chăm sóc cẩn thận.
Nơi ông ta đến lại chính là gian phòng nhỏ của Quân. Mạnh Thần vẫn còn ở đây nhìn thấy vội giật mình đứng bật dậy. Hà Chương mở lời:
“Ngươi là A Thiết? Còn ngươi là Mạnh Thần? Hai ngươi đã mang con trai ta về?”
Quân đương nhiên biết người trước mặt là ai.
“Hà đội trưởng chiến đấu anh dũng, không ngờ kẻ địch nham nhiểm có mai phục. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức!”
“Mấy chuyện này ta đã biết. Ngươi hãy nói những gì ta không biết đi!” Hà Khôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng, chăm chú nhìn Quân.
Quân thật sự chẳng biết nói gì, bởi lúc đó hắn còn đang mải mê chạy trốn. Mạnh Thần thấy thế vội lên tiếng:
“Hà trưởng lão, A Thiết lúc đó thay chúng ta chịu một quyền của Nhạc Sơn, nhờ vậy tiểu nhân mới may mắn mang được đội trưởng trở về. Còn hắn bị đánh rơi xuống vực, có lẽ bọn chúng nghĩ đã chết mới thoát nạn!”
“Nhạc Sơn là nhân tài trong Huyết linh tông, tay không có thể đánh chết Yêu thú cùng cấp. Ngươi có thể sống dưới một quyền của y?” Hà Chương vẫn dán ánh mắt lên người Quân.
“Hà trưởng lão có chuyện gì xin cứ nói thẳng với tiểu nhân.” Quân cố gắng dò tìm ý tứ của Hà Chương.
“Ta hỏi gì ngươi trả lời như thế!” Lời nói ông ta hờ hững mà ẩn giấu một khí thế vô hình ép cho hắn muốn ôm ngực ho khan.
“Tiểu nhân sống vì Nhạc Sơn cho tiểu nhân sống!”
Quân dù không biết rõ mục đích của Hà Chương, nhưng cũng biết ông ta muốn hắn chết chỉ cần dùng một ngón tay.
Hắn quyết định đánh liều một phen, mang mạng mình ra cược.
Hắn rời khỏi giường đứng thẳng dậy, toàn thân tràn ra huyết khí, gân cơ nở rộ.
“Thuật luyện thể! Huyết linh tông!”
Hà Chương vừa nhìn thấy đã nghiến hàm răng, đôi mắt từ trắng chuyển sang đỏ ngầu, lao vút tới túm chặt cổ họng hắn đập thẳng vào tường.