Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 90: Lật mặt!



Hà Chương chĩa mũi kiếm về phía Nhạc Sơn:

“Ngươi là kẻ đầu tiên phải chết!”

Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí hoành không hiện thế, từ trên trời cao lao vút xuống nhắm vào đỉnh đầu của Nhạc Sơn.

Nhạc Sơn lập tức lấy ra một tấm mai rùa vung lên, trong phút chốc nó đã biến lớn úp lên người che chở cho y, từ bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào đang nằm bên trong một chiếc nồi lớn.

Kiếm khí đâm vào “chiếc nồi” phát ra một tiếng “coong” chói tai rồi khựng lại không xuyên qua được.

Hà Chương cau mày, lập tức mấy chục mũi kiếm khí lần lượt xuất hiện lao xuống, đâm kín mít mai rùa, biến nó thành một con nhím khổng lồ nằm trơ trọi giữa chiến trường.

Mai rùa dù cứng đến mấy cũng có giới hạn, cuối cùng không chịu nổi công kích mà vỡ nát vụn.

Nhạc Sơn từ trong đám khói bụi nhảy ra:

“Hà trưởng lão, đâu cần nóng giận như vậy. Ông phá hỏng mất pháp khí mà sư phụ cho ta, giờ ta lấy gì ăn nói với người đây?”

Hà Chương mặt không biến sắc, lại chém ra một đao cày nát mặt đất. Nhạc Sơn lập tức lấy ra một miếng ngọc bội che trước mặt.

Miếng ngọc phình to rồi hoá thành một bức tường đá cứng rắn thay y chống đỡ. Nhưng cũng chỉ được mấy giây đã bị đao cương xẻ làm đôi.

Nhạc Sơn một lần nữa nhanh chân nhảy sang một bên né được đòn này. Hà Chương không dừng lại, vẩy ra hàng ngàn mũi phong kiếm bay tới.

Tên Huyền giai của Báo đầu bang thấy không ổn lập tức lao xuống trợ giúp. Y tung ra một tấm lưới bằng những sợi kim tuyến lấp lánh, phút chốc đã mở rộng ra đến chiều dài hàng trăm mét như muốn che kín một góc bầu trời.

Lửa từ tấm lưới bốc lên dữ dội, cuồn cuộn thiêu đốt phong kiếm. Phong kiếm cũng không vừa, như cơn mưa rào ào ạt trút xuống khiến tấm lưỡi căng ra võng xuống.

“Hai lão già chết tiệt! Còn không ra đây giúp ta một tay!” Y tức giận mắng lớn.

Lập tức hai bóng đen từ trong rừng bay ra, hoá thành hai cánh tay khổng lồ nâng tấm lưới lên cuộn lại như muốn ôm tất cả phong kiếm lẫn Hà Chương vào trong.

Hà Chương tức giận chém ra một đao nữa phá vỡ thế cục giằng co, tạo thành một vụ nổ hất tung hai phe ra ngoài mấy chục mét.

Hai tên Huyền giai của Hắc phong bang và Ma giác bang tới bên cạnh người bạn già của mình, cùng với Nhạc Sơn giương mắt nhìn Hà Chương.

“Ba lão già các ngươi muốn cản ta? Vậy ta giết các ngươi trước!” Hà Chương quát lên.

Dứt lời, một cơn lốc đao cương và kiếm khí hiện ra từ từ lao tới. Nhìn nó có vẻ giống như đấu pháp mà Hà Khôi từng thi triển khi giao đấu với Nhạc Sơn, nhưng uy lực thì phải mạnh hơn hàng chục lần.

Cơn lốc đã lao đến rất gần, bất ngờ là bốn người chỉ liếc mắt nhìn nhau mà không hề thấy thi triển đấu pháp hay pháp khí gì ngăn cản. Nhạc Sơn nhếch mép cười một cái, lập tức sau lưng y nổi lên một màn sương mù đỏ như máu bao chặt lấy cả bọn cả trong. Chưa dừng lại ở đó, màn sương còn đâm ra những mũi gai nhọn màu máu tỏa đi bốn phương tám hướng trông xa như một quả cầu gai khổng lồ.

Cơn lốc đao kiếm và chạm vào quả cầu gai máu như hai con thú dữ lao vào nhau cắn xé hung tợn, chúng để lại một bãi chiến trường nát bét đầy mảnh vụn xác thịt của những kẻ chậm chân không kịp chạy, của đất đá bị cày lên tung tóe, của những thân cây lớn bị đốn hạ rơi vãi mỗi nơi một khúc.

Hà Chương lãnh đạm:

“Tạ Tĩnh? Lão già ông vậy mà tới tận đây!”

“Haha! Hà lão đệ, đã lâu không gặp, dễ đến ba mươi năm rồi ấy nhỉ?”

Sương mù máu tan đi, lộ ra thân hình Tạ Tĩnh trôi nổi giữa không trung phía trên đầu đám người Nhạc Sơn. Ông ta thân hình cân đối, râu dài xồm xoàm màu vàng kim, khoác áo hai màu xanh đỏ để lộ một phần bộ ngực nở nang.

“Ông vẫn thích màu mè như vậy, có vẻ không hợp với tuổi tác cho lắm!” Hà Chương cười nhạt.

“Đúng vậy! Ở tuổi của ông, ra ngoài không nên mang theo đao kiếm, mà mang theo quan tài thì hợp lý hơn!”

Tạ Tĩnh cười lớn, tiếng cười được phụ thêm bởi một tràng hưởng ứng của đám lão già Huyền giai. Nhạc Sơn bây giờ mới nói nhỏ:

“Tạ trưởng lão, mọi việc đều ổn thỏa!”

Tạ Tĩnh gật đầu, vuốt râu nói:

“Hà Chương, ta trước giờ luôn coi trọng tài cầm quân của ngươi, muốn mời ngươi về Huyết linh tông cùng nhau xây dựng sự nghiệp!”

“Được thôi, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện!” Hà Chương cười nói.

Lời này vậy mà khiến tất cả đều giật mình sửng sốt. Ngay cả Tạ Tĩnh cũng phải nhíu mày, nhưng chỉ nửa giây sau đã cười đáp.

“Haha! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, quả nhiên không làm ta thất vọng. Nói đi, chỉ cần chuyện trong khả năng ta sẽ đáp ứng ngươi!”

“Chuyện này với ông rất dễ, chỉ tốn một ngón tay mà thôi. Đó là…lấy cái đầu của Nhạc Sơn xuống cho ta!”

Nhạc Sơn nghe vậy mặt đỏ tía tai, trong miệng chửi thề không ngợt định lao lến to tiếng nhưng bị Tạ Tĩnh ngăn lại:

“Hà lão đệ thật khéo chọn điều kiện. Có điều ngươi cũng biết Nhạc Sơn chính là đồ đệ của Tông chủ, lão già như ta thậm chí còn phải bảo vệ hắn chu toàn nữa là. Hay thế này, ngươi cứ cùng ta về thượng tông, khi đó trở thành người một nhà cũng dễ nói chuyện!”

“Người một nhà? Thế ông bảo hắn quỳ xuống gọi ta một tiếng “cha” xem nào?” Hà Chương hừ lạnh.

Nhạc Sơn bấy giờ đã hết chịu nổi, nhảy vọt lên chửi mắng không ngớt. Nhưng Hà Chương vẫn lặng yên bất động, bởi Tạ Tĩnh đang đứng chắn giữa như bức tường thành vững chắc.

Khoảng cách hai tiểu cảnh giới đối với đẳng cấp Huyền giai thật khó có thể vượt qua, nhất là khi Hà Chương chỉ còn sáu, bảy phần sức lực.

Dù muốn ra tay trả thù cho con trai nhưng ông ta không phải kẻ ngu mà đâm đầu vào chỗ chết, kỳ thực là đang cố gắng câu giờ chờ cứu viện tới, muốn một mẻ bắt hết đám người ở đây!

Chỉ có điều khiến mọi người không khỏi thắc mắc, là Tạ Tĩnh cũng không hề vội vã, vẫn đang lơ lửng tán chuyện cùng Hà Chương. Hai bên đấu khẩu với nhau dễ đến hơn mười phút mà chưa hề động đao kiếm gì.

“Được rồi, xem ra không cần chờ đợi thêm nữa. Hà Chương, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!” Tạ Tĩnh bỗng nhiên lạnh nhạt, hai tay buông xuống, tràn ra khí tức của một vị Huyền giai ngũ đẳng.

“Tạ Tĩnh, quân đội từ căn cứ Bạch Vân đang đến rất gần, tất cả các ngươi cũng không thoát được đâu?”

“Haha! Ngươi định dọa ta? Niệm tình quen biết, ta sẽ cho ngươi chết được minh bạch. Lão già Khương Duy sẽ không đến cứu ngươi đâu. Ngươi đã là người hết thời, lũ Hoàng thất gì đó đâu phải tự nhiên lại đưa ông già như ngươi tới đây, chẳng qua muốn mượn nhờ chiến tranh để thay máu mà thôi!” Tạ Tĩnh ấy vậy mà cũng có chút thở dài.

“Hà Chương ơi Hà Chương, ai bảo ngươi thẳng thắn ngang bướng quá làm gì? Số người ngươi đắc tội hai tay ta còn không đếm đủ. Dù công lao có lớn đến đâu thì cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Tất cả người của Triều Quốc nghe xong đều kinh động không thôi. Bọn họ đinh ninh rằng sẽ có cứu viện tới, không ngờ lại chỉ là một màn mượn đao giết người, thuận gió đốt nhà.

Hà Chương thoáng chốc bần thần, hai tay nắm chặt đao kiếm. Ông ta không phải kẻ ngốc, ngẫm lại những điều Tạ Tĩnh nói thật sự có chút hợp lý. Nơi này chỉ cách căn cứ hơn bảy mươi dặm, ngọc bội truyền tin cũng đã bóp nát từ lâu, vậy nhưng chưa hề có dấu hiệu gì của quân tiếp viện.

Hà Chương ngửa cổ lên trời cười lớn:

“Tạ Tĩnh, ngươi chẳng phải cũng lo sợ bị ám phục nên mới án binh bất động không dám tấn công hay sao? Bây giờ chắc không chờ được nên mới đánh liều thò mặt ra nhỉ? Kẻ đa nghi như ngươi sớm muộn cũng chết vì đa nghi mà thôi!”

Sắc mặt Tạ Tĩnh đang hồng hào bỗng nhiên tối sầm lại. Quả đúng vậy, mặc dù có tin nội gián rằng phía Triều Quốc muốn để Hà Chương đi trước tiêu hao sinh lực địch còn lại sống chết tại trời chứ không hề có ý định ứng cứu, nhưng một lão tướng như vậy, nói bỏ là bỏ thật sự có chút không nỡ, biết đâu lại là một cái bẫy thì sao?

Có điều nếu không ra mặt, không những sẽ để Hà Chương chạy mất, mà có khi ba lão Huyền giai kia không đấu lại thậm chí còn tổn thất đi chiến lực quan trọng.

Ngay cả về phía Huyết linh tông, thì Hà Chương cũng là một mục tiêu lớn cần phải tiêu diệt càng sớm càng tốt.

Rốt cuộc một màn này, đến cùng là kẻ nào được lợi thật sự vẫn không nói được.

Tạ Tĩnh âm trầm:

“Ta lại muốn xem ai sẽ đến cứu ngươi!”

Lời vừa dứt, lão đã hoá thành một màn sương máu lao tới bao trùm lấy Hà Chương. Hà Chương đao kiếm vần vũ, cường hoành chém ra một lỗ thủng rồi bay vút thoát ra ngoài.

Vừa ổn định thân hình, Hà Chương đã phát động tấn công. Từ dưới mắt đất đâm lên mấy chục lưỡi thạch đao, còn trên trời giáng xuống một thanh cự kiếm khổng lồ.

Màn sương lập tức biến thành vô số sợ tơ máu quấn chặt lấy thạch đao và cự kiếm, rồi bóp chúng vỡ vụn. Ngay sau đó, chúng hợp lại hoá thành một cự quyền khổng lồ ào ào lao tới Hà Chương.

Đao cương quét qua đánh tan huyết khí, để lộ nguyên hình Tạ Tĩnh bên trong đang tung một quyền như trời giáng.

Hà Chương vội giơ đao kiếm ra đỡ rồi bị đẩy lùi gần bốn chục mét. Ông ta còn đang lơ lửng trên không thì Tạ Tĩnh đã đến ngay bên cạnh.

Ngay khi quyền của Tạ Tĩnh đánh xuống, tưởng chừng như Hà Chương sẽ ăn trọn một đấm thì đột nhiên thân hình của ông ta vụt biến mất trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Khi xuất hiện trở lại Hà Chương đã ở cách xa gần hai mươi mét, sau lưng có một đôi cánh lập loè mờ ảo, trông như được kết thành từ hàng chục lưỡi kiếm nhỏ mảnh mai nhưng sắc bén.

“Thanh phong kiếm dực? Ngươi lại ngưng tụ ra được thứ này?” Tạ Tĩnh có chút ngoài ý muốn.

Hà Chương không nói không rằng, thân hình lập tức mờ đi, chớp mắt đã ở trên đầu Tạ Tĩnh chém xuống một đao.

Tạ Tĩnh giận dữ rống lớn, toàn bộ huyết khí nhanh chóng thu về thành một chiến giáp đỏ tươi như máu bao phủ thân thể, cứng rắn vô bì vừa kịp chặn đứng trường đao chém tới.

Ngay sau đó là hàng trăm tiếng “coong” nối tiếp nhau vang lên. Hà Chương với ưu thế tuyệt đối về tốc độ, thoắt ẩn thoắt hiện liên tiếp chém lên người Tạ Tĩnh.

Tạ Tĩnh như con rùa chui trong lớp mai cứng, đứng yên chịu trận để mặc cho Hà Chương ra sức mà đánh. Có điều lớp chiến giáp đỏ máu quá mức cứng rắn, Hà Chương chém đến cả ngàn nhát mà chỉ xuất hiện vài vết rạn nứt.

Chiến giáp lần nữa biến đổi, hóa thành thể lỏng hoàn toàn dung nhập vào bên trong cơ thể Tạ Tĩnh, để lại từng vệt máu ngoằn ngoèo chạy trên da thịt.

Hà Chương cảm nhận thấy điều không ổn lập tức vỗ cánh lướt ra xa.

Tạ Tĩnh cười gằn, dưới chân lão hiện ra một lớp huyết khí đậm đặc. Lão đạp mạnh chân vào, lớp huyết khí cùng lúc nổ tung tạo thành lực đẩy tống lão bay vọt về trước.

Nhạc Sơn ở bên dưới quan sát không khỏi trầm trồ. Đấu pháp mà Tạ Tĩnh dùng giống với y lần trước nhưng cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần.

“Huyết khí hóa hình lại còn có thể dùng như vậy? Tạ trưởng lão quả thật đã tu luyện nó đến mức lô hỏa thuần thanh!”

Dựa vào cách này mà tốc độ của Tạ Tĩnh đã đuổi kịp Hà Chương, tất nhiên về mặt linh hoạt vẫn còn kém hơn nhiều, nhưng đã đủ để ép Hà Chương phải liên tục thối lui. Hai bên hóa thành hai luồng sáng một đỏ một xanh nhạt vờn nhau khắp bầu trời.

Hà Chương không chịu nổi sức ép, dưới hai chân hiện lên một vòng xoáy phong nguyên lực, kết hợp cùng Thanh phong kiếm dực bất ngờ tăng tốc bay vọt đi.

Tạ Tĩnh quát lớn.

“Hai người các ngươi cùng ta đuổi theo y, tuyệt không để y trốn thoát!”

Dứt lời lão hóa thành một đạo huyết quang vút theo. Hai tên Huyền giai của Ma giác bang và Hắc phong bang cũng y lời lấy ra pháp khí phi hành của mình đuổi theo. So với dùng nội lực, bay đường dài dùng pháp khí tiết kiệm sức lực hơn nhiều.

Nhạc Sơn không muốn bỏ lỡ trận chiến hiếm hoi này, cũng lấy ra pháp khí nhảy lên. Còn đám tàn quân ở đây, cần mình lão già của Báo đầu bang là quá đủ rồi.