Chẳng cần phải nghĩ về mức độ tàn phá của hai sát chiêu cuối cùng. Những gì nó để lại ngoài một hố sâu hơn hai chục mét, đường kính gần trăm mét, thì xung quanh đã thành bình địa.
Nhưng nhờ vào hai đại trận mà tổn hại chỉ dừng ở đó, nếu không với quy mô của mình, có lẽ ngay ở căn cứ Bạch Vân cũng phải cảm nhận được.
Bất quá, có một kẻ đứng bên ngoài đã nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả.
Nhạc Sơn hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau.
Hắn không ngờ kế hoạch tưởng chừng trọn vẹn lại biến thành một màn thảm hại như vậy.
Trước giờ y chưa từng nhận thất bại nào đau đớn đến thế. Tạ Tĩnh không rõ sống chết, căn cứ bị tiêu diệt vậy mà y, một trong những người tham gia bày mưu tính kế lại sống sờ sờ.
Đả kích này thật nằm ngoài khả năng chịu đựng. Y muốn trả thù đám Triều Quốc nham hiểm, giết hết những kẻ đã lừa mình.
Ai? Giết ai đầu tiên? Phải rồi, giết hắn, giết kẻ đã truyền tin cho y về Hà Chương, hắn chính là kẻ đã dẫn dụ y vào bẫy.
Nhạc Sơn lập tức nhắm mắt lại cảm nhận.
“Ngươi đây rồi! Ta phải khiến ngươi chết từ từ trong đau đớn!”
Ở một nơi nào đó, đột nhiên Quân cảm giác được đan điền ngứa ngáy, cấm chế bên trong đang rung lắc liên tục.
“Hỏng rồi, Nhạc Sơn đang truy lùng ta!”
Về cơ bản, Quân đã bỏ chạy từ lúc nào rồi, nên hắn không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra, lại càng không biết gì về kế hoạch của Khương Duy hay Hà Chương.
Hắn đang tìm một nơi để phá giải cấm chế, bởi vì một khi đụng vào nó Nhạc Sơn cũng sẽ biết, càng ở gần thì mức độ ảnh hưởng càng nặng, chỉ cần động tâm là cấm chế nổ tung ngay. Do đó hắn phải chạy thật xa, càng xa càng tốt.
Hắn vốn hy vọng Hà Chương sẽ giết được Nhạc Sơn, nhưng xem ra ông ta đã thất bại. Y bây giờ đang theo dấu mà truy lùng hắn. Bất đắc dĩ hắn đành chui vào một hang động bỏ hoang.
“Mạnh Thần! Giúp ta một tay!”
“Yên tâm đi, ta đã chuẩn bị đây rồi!”
Dứt lời Mạnh Thần lấy ra một đống đồ vứt trên mặt đất rồi bắt đầu đi khắp hang động vừa bố trí vừa giục.
“Gia tài của ta và ngươi tất cả đều đổi hết sang đống pháp trận và phù chú này. May mắn thì có thể chống đỡ được tu sĩ Hoàng giai thất đẳng một đoạn thời gian! Ngươi muốn làm gì thì làm nhanh đi!”
Quân cảm kích ngồi xếp bằng, tiến vào thể nội. Đan điền của hắn đang bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng, với tâm là một giọt máu đỏ, giọt máu của Nhạc Sơn.
“Nếu đã là máu, thì thử xem!”
Đoạn đan điền của hắn bùng lên một ngọn lửa vàng kim từ từ thiêu đốt lớp màng mỏng.
Quả nhiên lớp màng như giấy gặp lửa, chẳng mấy chốc bị thiêu cháy, chỉ còn lại giọt máu.
Quân lập tức điều khiển ngọn lửa từ từ tiến đến bao vây ý định luyện hoá nó giống như đã từng làm với Huyết ấn ở ngực.
Ngay khi tia lửa đầu tiên chạm vào giọt máu, thì ở một nơi giữa rừng Hà Chương cũng cảm nhận được.
“Khốn khiếp, định phá cấm chế của ta!”
Y vội dừng lại, ngồi xếp bằng câu thông với giọt máu định cho nổ phá huỷ đan điền của Quân.
Lại nói bên này, Quân nhìn thấy giọt máu đang càng ngày càng phình to ra thì hiểu rằng Nhạc Sơn đang làm gì. Hắn vội vã tăng tốc độ thiêu đốt hy vọng kịp thiêu cháy nó trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra.
Phải nói rằng hắn đang vô cùng may mắn, bởi khoảng cách rất xa nên tốc độ kích nổ của Nhạc Sơn bị chậm lại. Ví như cách nhau độ một cây số, thì chỉ cần một giây là giọt máu nổ tung ngay!
Hai bên đua nhau thời gian từng khắc một, vô cùng căng thẳng. Mồ hôi trên trán Quân nhỏ giọt trên mặt đất.
Giọt máu bị thiêu đi hai phần ba rồi, nhưng phần còn lại đang phình to ra rất nhanh, mà kim sắc hoả diễm đã gần cạn.
Cho đến khi giọt máu còn một phần tư thì lửa vàng đã tắt. Quân vội mang chỗ Xích hoả lúc trước ra thay thế. Nhưng lửa đỏ yếu hơn lửa vàng nhiều, tốc độ thiêu không kịp với tốc độ phình to của giọt máu.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Giọt máu nổ tung hất văng hắn ra khỏi thể nội. Quân phun một ngụm máu, toàn thân vô lực ngã lăn trên mặt đất.
“A Thiết! A Thiết! Tỉnh lại mau!”
Mạnh Thần nhét một viên đan dược vào miệng, cố gắng lay động hắn dậy.
Quân mệt mỏi mở mắt, không ngờ mình vẫn còn sống. Đan điền nguyên vẹn, trừ một số chỗ có vài vết rạn nứt không đáng ngại lắm.
Hắn thầm cảm thán, nếu không nhờ tu luyện Bất diệt thiên quyết thì chắc hẳn đan điền đã không chịu nổi mà vỡ tan rồi!
Phía bên kia, đương nhiên Nhạc Sơn cảm nhận được đã thất bại, y ngửa cổ lên đầu gầm gừ:
“Súc sinh! Ta phải băm ngươi thành trăm mảnh!”
…
“Ngươi nhanh nghỉ ngơi đi, ta thu dọn xong rồi chúng ta rời khỏi đây!”
“Ngươi không sợ Nhạc Sơn sao?”
“Thì cũng sợ. Nhưng chúng ta là bằng hữu mà. Hơn nữa ơn cứu mạng của ngươi ta còn chưa trả!”
“Tính ra ta cứu ngươi hai lần đấy!” Quân cười.
“Ngươi đếm kỹ quá đấy! Ta xong rồi, đi thôi!”
Mạnh Thần cất gọn đống phù chú vào người nói.
“Chúng ta phải tìm đường khác để về căn cứ!”
Vừa rồi khi Nhạc Sơn và giọt máu của y câu thông với nhau, bản thân Quân cũng lờ mờ cảm nhận được vị trí của y.
“Vậy đi lối này. Trước đây khi làm nhiệm vụ suốt ngày ở trong rừng nên ta phát hiện ra mấy ngõ ngách, đảm bảo không ai biết!”
Mạnh Thần đề nghị rồi dẫn Quân xẻ rừng mà đi.
…
Chừng nửa ngày vất vả, bọn họ dừng chân bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.
“Chỉ cần thêm nửa ngày là về tới căn cứ! Chắc Nhạc Sơn đã mất dấu rồi. Ngươi tranh thủ tĩnh dưỡng, ta đi kiếm gì ăn. Mấy hôm nay chỉ toàn lương khô, khó chịu chết đi được!” Mạnh Thần nói rồi rời bước đi.
Quân xếp bằng nhập định, nuốt một đống đan dược mau chóng luyện hóa chữa lành đan điền. Từng vết nứt nẻ dần dần được lấp đầy, nội lực bên trong cũng mau chóng hồi phục.
Hắn nhìn ngắm đan điền của mình suy ngẫm, lâu nay nhiều chuyện rơi xuống đầu, lại không có nơi phù hợp để tu luyện thành ra Tứ trọng đoàn nguyên vẫn chưa đâu với đâu. Sau lần này nhất định phải tìm chỗ để luyện tầng bốn, ắt thực lực sẽ tiến một bước lớn.
Một tiếng nổ ầm vang cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Mạnh Thần hốt hoảng chạy lại, mặt cắt không còn giọt máu hét lớn.
“Chạy mau! Nhạc Sơn đến!”
Quân tái mặt, vội vội vàng vàng co giò nhảy theo tán cây chạy trối chết. Nhưng chẳng được bao lâu, một quyền ấn hung dữ lao đến, đốn ngã một gốc cây chắn đường.
Quân dừng lại, Nhạc Sơn cũng vừa vặn đuổi đến. Tay y còn đang túm cổ Mạnh Thần nhấc lên.
“Thả hắn ra!” Quân nói.
“Mau chạy đi, mặc kệ ta!” Mạnh Thần giãy giụa.
Nhạc Sơn nhìn hai người, cười man rợ.
“Bằng hữu tốt nhỉ! Vậy ta sẽ cho cả hai ngươi lên đường! Nên giết ai trước đây?”
“Nhạc Sơn! Người ngươi muốn là ta, tha cho hắn đi!”
“Tha? Ta còn đang muốn giết hết tất cả những ai liên quan đến ngươi, muốn cho bọn chúng chết trong đau đớn!”
Hai mắt y bỗng sáng lên.
“Phải rồi, ta sẽ cho tên này chịu một chút giày vò. Còn ngươi, đích thân ta phải xé xác ngươi ra!”
Nói xong, y điểm một ngón tay vào giữa trán Mạnh Thần, một nốt ban màu tím sẫm theo đó in lên trán hắn.
“A Thiết hay là Quân nhỉ? Thứ độc này ngươi thấy quen không? Để ta xem bạn ngươi có bản lĩnh như ngươi không!”
Đoạn Nhạc Sơn quay qua Mạnh Thần.
“Tiểu tử yên tâm đi, ngươi chưa bị độc chết đâu! Nhưng mỗi khi ngươi dùng nội lực thì nó sẽ phát tác, đau đến chết đi sống lại! Hahaa! Giờ ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây xem ta giết hắn nhé!”
Dứt lời Nhạc Sơn đạp gãy chân Mạnh Thần rồi ném hắn sang một góc, bản thân chuyển sang trạng thái Yêu linh phụ thể lao đến tấn công Quân.
Quân lập tức đạp Lăng vân bộ tránh ra xa, trường thương xuất hiện, thương ảnh vần vũ giăng đầy trời.
Nhạc Sơn chỉ đơn giản giẫm mạnh một chân xuống đất, huyết khí tán ra quét sạch thương ảnh. Bản thân Quân cũng bị đẩy văng đi gần mười mét mới đứng vững.
“Mang hết bản lĩnh của ngươi ra đây!”
Nhạc Sơn một quyền đánh văng Quân vào một thân cây hét lớn, trên người bừng bừng chiến ý. Hiển nhiên y muốn hành hạ một trận rồi mới giết hắn trong đau đớn.
Quân lập tức vung tay ném ra một thanh cự kiếm, toàn thân lập lòe ánh chớp tím. Tiếp theo là một chiếc bát bằng ngọc trắng sáng bóng.
Đây chính là Tử lôi kiếm và Bạch ngọc bát mà hắn lấy được sau khi giết cháu ngoại của Tông chủ Yến hà môn trong Bách thiên bí cảnh. Vốn dĩ hắn định giấu diếm thật kỹ rồi tìm cách bán lấy tiền vì sợ có kẻ phát hiện ra sẽ thành họa sát thân, nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, mạng chưa chắc giữ được nữa là.
Kiếm vừa ra, tử lôi đã bập bùng đốt cháy cây lá xung quanh, còn phía trên kia Bạch ngọc bát phủ xuống một luồng năng lượng như một quả núi nhỏ đè ép Nhạc Sơn.
Hai chân Nhạc Sơn khuỵu xuống đôi chút, gầm gừ:
“Tốt tốt! Bảo bối tốt! Chờ ngươi chết xong tất cả sẽ là của ta!”
Y vừa dứt lời huyết khí ngập tràn, hai tay cuồn cuộn cơ bắp hất văng Bạch ngọc bát ra ngoài. Tử lôi kiếm ầm ầm lao đến bị đại kích trong tay Nhạc Sơn chặn lại. Lôi điện tím sẫm đánh lên người Nhạc Sơn để lại những vết cháy sém trên quần áo, nhưng không xuyên qua nổi da thịt rắn chắc.
Quân cắn răng, điều động cùng lúc hai pháp khí này vừa tốn nội lực mà lại không phát huy được uy lực thực sự, nhưng hắn chẳng còn cách nào khác.
Tử lôi kiếm rất nhanh bị đánh bay, Nhạc Sơn cầm đại kích bổ xuống.
“Liệt địa!”
Quân lập tức cắm thương xuống đất, một rừng chông đá nháy mắt vọt lên. Nhạc Sơn cười gằn, một chiêu muốn dùng hai lần thật quá xem thường y.
Mặc dù vẫn đang trên không, nhưng Nhạc Sơn khéo léo xoay người, đại kích quét ngang đánh vỡ toàn bộ chông đá. Quân nhờ một giây chững lại này mà kịp thời né tránh được một chiêu.
Hắn lập tức khu động Tử lôi kiếm và Bạch ngọc bát, lần nữa thủ thế. Bát ngọc trên đầu, hễ Nhạc Sơn lao đến là lại phun ra một đoàn năng lượng đè xuống làm y chậm lại, Tử lôi kiếm bên cạnh thi thoảng lại đâm tới giật sét một cái, dù không mấy tổn thương nhưng cảm giác đau rát vẫn khiến Nhạc Sơn khó chịu. Quân cũng nhờ vậy mà thoát khỏi cái chết mấy lần.
Có điều tốc độ tiêu hao của hắn nhanh hơn nhiều so với hồi phục, và cũng nhanh hơn rất nhiều so với Nhạc Sơn. Chỉ được ba bốn lần như thế là hắn đã thở dốc, buộc lòng phải thu kiếm và bát cất đi.
Nhạc Sơn thấy thế cười lớn:
“Còn trò gì nữa ngươi mang đây, để ta chơi với ngươi cho sảng khoái. Nếu không thì nhận chết đi!”
Nhạc Sơn cầm đại kích quét ngang, Quân vội đưa thương ra đỡ nhưng không đỡ nổi, cả người bị đánh bay đi hơn mười mét lăn tròn trên đất. Trường thương rung lên bần bật, hai lòng bàn tay hắn rỉ máu, ngực nhộn nhạo đau nhức.
Nhạc Sơn lại lao lên, đại kích nhằm thẳng hướng Quân mà đâm tới.
Hắn vội ném ra hai lá phù màu xám đen nổ tung thành một màn khói độc bao trùm lấy Nhạc Sơn.
Nhạc Sơn còn chưa kịp làm gì, thì một chiếc chuông đồng từ trên cao giáng xuống ôm trọn cả y lẫn đám khói độc vào trong.
“Muốn độc ta? Đồ ngu! Ta chơi độc với ngươi!”
Nhạc Sơn nói xong bùng phát huyết khí, những chiếc vảy màu tím trên hai cánh tay lờ mờ phát sáng. Y há rộng miệng hút tất cả độc vào trong người.
Về phần chiếc chuông đang úp, đó là Đồng nguyên chung, thứ ngày xưa từng giam cầm con khôi lỗi Hoàng giai thất đẳng của Quân.
Nhạc Sơn biết thứ này không đơn giản, liền cầm đại kích cắm thẳng đứng.
“Khôi tinh kích pháp! Khôi tinh điểm đấu!”
Đại kích vụt biến lớn đâm vào Đồng nguyên chung, từ từ nhấc nó lên.
Nhạc Sơn vọt ra ngoài nhìn xung quanh nhưng chẳng còn thấy Quân đâu. Thay vào đó, trên trời xuất hiện một cự chỉ vàng kim khổng lồ.
Ngón tay trỏ lớn bằng thân cây cổ thụ trăm tuổi, lấp lánh kim quang toả ra dao động năng lượng khủng khiếp, thổ nguyên lực không ngừng tụ về càng lúc càng nồng nặc khiến cho mặt đất như cũng muốn run lên theo.