Sắc mặt Xà Cơ ngưng trọng hỏi, nàng từ trên những hư ảnh này cảm thấy một cỗ khí tức băng hàn khắc cốt, để cho nội tâm rung động không thôi.
- Những thứ này giống như oán linh? Hoặc là sinh linh tà ác gì đó, ta thật sự không biết!
Trong ánh mắt Tần đại sư cũng lộ ra một tia ngưng trọng, hắn lên tiếng nói:
- Nhưng loại hư ảnh này dựa vào pháp lực của chúng ta là giết không chết, nhất định phải dùng Nguyên Thần đi công kích, trực tiếp diệt một tia nguyên linh của chúng, bọn hắn liền chết rồi!
Ở mi tâm của những hư ảnh này, đều ẩn ẩn hiện ra từng sợi hào quang, như là hỏa diễm, những cái kia là nguyên linh mà Tần đại sư chỉ.
Oanh!
Huyết Đầu Đà phảng phất như không tin tà, thiền trượng trong tay đại phóng hào quang, phảng phất như có thanh âm Phật Quang thiện xướng truyền đến, thánh khiết mà to lớn, huyết quang xông lên trời, muốn diệt sát những hư ảnh kia, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào.
- Mọi người nhanh dùng Nguyên Thần công kích!
Tần đại sư sốt ruột kinh hô một tiếng, dẫn đầu phát động công kích, chỉ thấy mi tâm của hắn bay ra một đạo Nguyên Thần tiểu kiếm, quét ngang mà đến, mi tâm của một sinh linh trước mặt bị chém vỡ, chỉ còn lại có một chút hào quang, sinh linh hư ảnh trở nên vô cùng hư nhược.
Chứng kiến Tần đại sư công kích hữu hiệu, đám người Huyết Đầu Đà, Xà Cơ tinh thần đại chấn, nhao nhao thi triển Nguyên Thần công kích, quét ngang mà đến, mi tâm của những hư ảnh kia lập tức tan vỡ, đều hóa thành hư vô.
- A...
Bỗng nhiên, Huyết Đầu Đà kêu thảm thiết một tiếng, nguyên lai thời điểm hắn không chú ý, một sinh linh xuất hiện ở phía sau, lập tức bám vào lưng hắn, phía sau lưng Huyết Đầu Đà lập tức đen kịt, huyết nhục héo rũ, hơn nữa tản mát ra sát khí màu đen.
Oanh!
Huyết Đầu Đà quả thực như nổi giận, Nguyên Thần mênh mông như biển, ở trên đỉnh đầu của hắn hóa thành một Kim Cương huyết sắc, thần quang vô tận càn quét tứ phương, những hư ảnh kia như băng tuyết tan rã.
- Những hư ảnh này lại có thể thôn phệ huyết nhục?
Trong thanh âm của Huyết Đầu Đà mang theo một tia run rẩy, vừa rồi hắn khinh địch, bị hư ảnh cận thân, tinh huyết cơ hồ bốc hơi một phần mười, hắn căn bản không nghĩ đến sinh linh hư ảnh khủng bố như thế.
Chứng kiến hình dáng thê thảm của Huyết Đầu Đà, đám người Xà Cơ cũng lộ ra thần sắc kiêng kị, Nguyên Thần lực hóa thành các loại vũ khí công kích, càn quét hư không, không cho những hư ảnh kia cận thân.
Khương Tư Nam ra tay rất cẩn thận, hắn cũng không tin tưởng Tần đại sư, mà dựa vào cực tốc, không ngừng trốn tránh, tuy những hư ảnh kia xuất quỷ nhập thần, nhưng căn bản không cách nào tới gần được hắn.
- Ân?
Ánh mắt của Khương Tư Nam bỗng nhiên lóe lên, hắn cảm giác được thời điểm Huyết Đầu Đà giết chết những hư ảnh kia, trong linh thể của hư ảnh có một tia khí lưu màu xám, lập tức sáp nhập vào trên thân đám người Huyết Đầu Đà, chỉ là tia khí lưu kia cực kỳ nhỏ yếu, hơn nữa tối nghĩa, đám người Huyết Đầu Đà căn bản không có phát hiện.
- Đây là... Nguyền rủa chi lực?
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra một tia ngưng trọng, hắn không xa lạ gì những khí lưu màu xám kia, năm đó thời điểm đại chiến với Đế Nhất, Đế Nhất thi triển Đại La Tru Tâm Chú, quỷ dị khó lường, là dẫn động Thiên Đạo nguyền rủa chi lực, lúc ấy hắn cũng cảm giác được có năng lượng tương tự khí lưu dung nhập đến trên người mình.
Lúc này hắn mới phát hiện, những hư ảnh này ở đâu là oán linh gì, rõ ràng là nguyền rủa chi lực biến thành.
Trên người Huyết Đầu Đà, Xà Cơ, Kiều Khôn cùng Kiều Phi tản mát ra sát khí nồng đậm, mắt thường khó có thể thấy, nhưng Khương Tư Nam lại có thể cảm nhận được nguyền rủa chi lực trên người bọn họ càng ngày càng đậm.
Khương Tư Nam đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lập tức co rụt lại.
Hắn chứng kiến, tuy Tần đại sư cũng bị những sinh linh hư ảnh kia bức bách luống cuống tay chân, nhưng mỗi lần Tần đại sư ra tay, cũng chỉ chém vỡ mi tâm của sinh linh hư ảnh, mà không có triệt để chôn vùi, cho nên tự nhiên không có nhiễm đến nguyền rủa chi lực.
- Tần đại sư này, tâm cơ thật sâu, hắn đến cùng mưu đồ cái gì?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lập loè, càng cảm giác được Tần đại sư toan tính rất lớn.
Mọi người vừa đánh chết sinh linh hư ảnh, vừa đi về phía cung điện, sinh linh hư ảnh cuồn cuộn không dứt, cũng không biết giết bao lâu, cuối cùng nhất, thời điểm mọi người bước vào cửa cung điện, một mảnh hào quang lập loè, tất cả sinh linh hư ảnh lập tức thối lui.
Đứng ở trước cửa cung điện nhìn xuống, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, giờ phút này mới cảm giác được vừa rồi hung hiểm căn bản không tính toán được cái gì.
Ở khu vực bên ngoài quảng trường, vậy mà du đãng mấy ngàn hung thú khí tức bàng bạc, sát khí xông lên trời, phảng phất như tạo thành hung thú đại trận cường đại.
Mà thông đạo mọi người vừa đi, đúng là sinh môn của đại trận, cho nên mới chỉ gặp hơn mười hung thú tương đối nhỏ yếu.
Nếu không lâm vào tử môn, chỉ sợ trong lúc nhất thời phải đối mặt mấy ngàn hung thú đồng thời công kích, khi đó coi như là cường giả Chí Tôn cũng chỉ có thể nuốt hận.
- Chư vị, chúng ta đã đến, trong cung điện này có lẽ là bảo tàng của Huyền Thiên Chí Tôn!
Tần đại sư nhìn mọi người khẽ mĩm cười nói.
Đám người Huyết Đầu Đà, Xà Cơ đều phục hồi tinh thần lại, nhìn đại môn đóng chặt trước mắt, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc kích động.
- Khai!
Huyết Đầu Đà việc đáng làm thì phải làm, đứng ở trước đại môn cung điện, huyết khí toàn thân cuồng bạo bộc phát ra, đột nhiên đẩy mạnh, đại môn kim sắc ầm ầm mở ra, lộ ra cảnh tượng trong cung điện.
Nhưng tất cả mọi người rất cẩn thận, tuy kích động, lại không có lập tức tiến vào, mà nhìn về phía Tần đại sư.
Tần đại sư khẽ mĩm cười nói:
- Chư vị yên tâm đi, ở đây đã không có nguy hiểm gì, chúng ta vào thôi! Nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý, năm đó sau khi Huyền Thiên Chí Tôn phi thăng thành tiên mới đến Cấm Ma Sơn Mạch, cho nên động phủ này cũng có thể là lúc kia lưu lại, đại bộ phận bảo vật của hắn đều lưu ở Huyền Thiên Kiếm Tông, ở trong bảo tàng này có lẽ không nhiều lắm!
- Cái này chúng ta tự nhiên biết, nhưng nghe nói năm đó bội kiếm của Huyền Thiên Chí Tôn là một thanh Tiên Khí, uy lực ngập trời, đáng tiếc hôm nay là trấn tông chí bảo của Huyền Thiên Kiếm Tông, không có ở chỗ này!
Huyết Đầu Đà cũng lên tiếng nói, trong ánh mắt lộ ra tiếc nuối.