- Đó là tự nhiên, ngươi không biết, Khương Thái Xung lão tổ là một trong mấy người mạnh nhất Khương tộc, tu vi Công Tham Tạo Hóa, nghe nói sớm có thể phi thăng Tiên giới rồi, chỉ là vì Khương tộc ta mới áp chế, Thái Dương Huyền Thiết Kiếm trong tay hắn đã từng một kiếm đồng thời chém giết ba vị cường giả Chí Tôn, người Tổ gia tự nhiên sợ hãi, coi như là Tổ Vân Chí Tôn cùng Tổ Tiềm Chí Tôn cộng lại, cũng không đủ xem, cho nên rất kiêng kị!
Trong ánh mắt Khương Văn Xương cũng lộ ra thần sắc kích động, không nghĩ tới cuối cùng Khương tộc Chí Tôn thật sự chạy đến, cứu tất cả mọi người.
- Kiếm trảm ba Chí Tôn sao? Xác thực rất cường đại!
Trong lòng Khương Tư Nam cũng tán thưởng không thôi, nhưng ẩn ẩn có một loại cảm giác, vị Khương Thái Xung lão tổ này cùng Khương Thái Hư có phải có quan hệ gì hay không?
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, trong hư không hào quang sáng chói, lại đồng thời xuất hiện sáu thân ảnh khí tức ngập trời, nữ có nam có, cả đám uy nghiêm thần bí, vậy mà tất cả đều là cường giả Chí Tôn!
Uy áp mênh mông, tất cả Hoàng giả cơ hồ đều phải lạy phục, Chí Tôn thần hồn dung nhập thiên địa, hiểu ra đạo của mình, giơ tay nhấc chân tầm đó, đều có uy lực lớn lao, coi như là Hoàng giả ở trước mặt bọn họ, cũng không quá đáng là như con sâu cái kiến.
- Mộ Dung Quán, Độc Cô Bạch, Tây Môn Tuyệt, Văn Nhân Vũ, Cơ Trì, Sư Chung, sáu lão gia hỏa các ngươi vậy mà cũng tới? Chẳng lẽ cũng mưu đồ Hắc Sơn chí bảo của Khương tộc ta sao?
Khương Thái Xung nhìn quanh, nhìn xem đột nhiên xuất hiện sáu người, không mặn không nhạt nói.
Sư Chung là một lão giả nhỏ gầy âm lãnh, toàn thân bao phủ trong sương mù, giờ phút này lạnh lùng cười nói:
- Khương Thái Xung, trời sinh chí bảo người có đức thì được, tuy Hắc Sơn bị Khương tộc ngươi chiếm cứ, nhưng chí bảo trong Hắc Sơn là vật vô chủ, cũng không phải là của Khương tộc ngươi!
- Sư đạo hữu, lời này của ngươi liền không đúng! Hắc Sơn sơn mạch chúng ta cũng biết là địa bàn của Khương tộc, tại đây sản xuất chí bảo tự nhiên cũng là bảo vật của Khương tộc, ngươi trợn mắt nói lời bịa đặt như thế, chẳng lẽ Ngũ Thải Tiên Thạch trong Thiên Sư thành của ngươi cũng là vật vô chủ sao?
Cơ Trì khẽ mĩm cười nói, hắn là một trung niên nhân thoạt nhìn rất nho nhã, thân mặc trường bào văn sĩ, tiêu sái không bị trói buộc, thoạt nhìn không giống như một vị cường giả Chí Tôn, càng giống như một Đại Nho học sĩ đọc đủ thi thư.
- Cơ Trì, ngươi…
Sư Chung biến sắc, Ngũ Thải Tiên Thạch mệnh căn của Sư tộc hắn, nhưng bị Cơ Trì lấy ra nói, thần sắc của hắn có chút khó coi, nhưng lại không cách nào phản bác.
Tất cả mọi người biết rõ, Hắc Sơn sơn mạch là của Khương tộc, bảo vật trong Hắc Sơn sơn mạch cũng là của Khương tộc, nếu là một ít thiên tài địa bảo bình thường thì thôi, nhưng Tiên Kiếm tử sắc kia chính là một thanh Tiên Khí, là trọng bảo trấn áp số mệnh gia tộc, mọi người tự nhiên không muốn buông tha.
Mộ Dung Quán mặc Kỳ Lân bào, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mặt như quan ngọc, tuấn lãng bất phàm, ánh mắt của hắn rất thâm thúy, nhìn không ra hỉ nộ, giờ phút này liếc nhìn Khương Thái Xung, khẽ mĩm cười nói:
- Mọi người không nên tổn thương hòa khí, về phần chí bảo này thuộc về ai, không bằng chúng ta bắt giữ nó lại, lại tính chuyện phân phối như thế nào?
Mộ Dung Quán nhìn như khuyên bảo mọi người, nhưng lại không nói Tiên Khí là vật của Khương tộc, để cho ánh mắt của Khương Thái Xung có chút híp mắt, lộ ra phong mang.
Khương Văn Xương đứng ở bên người Khương Tư Nam, cẩn thận truyền âm nói:
- Cường giả Chí Tôn của Thiên Đế Sơn Bát đại gia tộc tất cả đều tới đông đủ, Tổ tộc cùng Sư tộc cấu kết với nhau làm việc xấu, gần đây đối địch Khương tộc chúng ta, trưởng lão trong tộc hoài nghi sự tình ngàn năm trước có lẽ cùng bọn họ có quan hệ! Cơ tộc cùng Khương tộc ta giao hảo, năm đó tổ tiên hai tộc là hảo huynh đệ, đáng giá tín nhiệm. Mà Mộ Dung tộc là Thiên Đế nhất mạch, thái độ đối với các tộc đều rất mơ hồ, mắt thấy một đời Thiên Đế giác trục mới sắp bắt đầu, thái độ của Mộ Dung tộc đối với Khương tộc chúng ta cũng rất vi diệu, nhưng ta không thích bọn hắn, ngươi phải cẩn thận.
- Về phần Độc Cô tộc, thì là một gia tộc Kiếm Tu thuần túy, tất cả đều si mê Kiếm đạo, chiến lực cực kì khủng bố. Tây Môn tộc cùng Văn Nhân tộc trên căn bản là trung lập, nhưng hôm nay Thiên Đế Sơn tình thế vi diệu, ai cũng không biết bọn hắn sẽ có ý kiến gì.
Khương Văn Xương biết Khương Tư Nam chưa quen thuộc những chuyện này, nên kỹ càng giới thiệu một phen.
Khương Tư Nam khẽ gật đầu, trách không được Sư Chung sẽ thay Tổ tộc nói chuyện, mà Cơ Trì thì hướng về Khương Thái Xung, xem ra Thiên Đế Sơn thế cục rất phức tạp, viễn siêu tưởng tượng của mình.
Trên hư không, sắc mặt của Tổ Tiềm càng ngày càng khó coi, hơn nữa có chút chật vật, tuy hắn là Chí Tôn, nhưng thanh tiên kiếm trước mắt quá mạnh mẽ, có Chân Long Tiên Linh khống chế, thực lực cơ hồ còn mạnh hơn Chí Tôn.
Tiên Kiếm rực rỡ tươi đẹp chói mắt, kiếm khí tung hoành, lăng lệ ác liệt, coi như là Tổ Tiềm Chí Tôn cũng không dám gánh phong mang, bởi vậy có chút bó tay bó chân.
- Tiên Kiếm này là vật của Khương tộc ta, ta đã nói trước, nếu dám ra tay cướp đoạt, chớ trách Huyền Thiết Kiếm trong tay ta không khách khí!
Oanh!
Khương Thái Xung tung thiên mà lên, toàn thân tản mát ra hào quang rừng rực, một kiếm ngang trời mà đến, chém rụng về phía thanh tiên kiếm kia, kiếm quang cuồn cuộn phân hoá, trong hư không xuất hiện kiếm ảnh đầy trời, phảng phất như muốn giam cầm Tiên Kiếm lại.
Sắc mặt của Mộ Dung Quán cùng Sư Chung đều trầm xuống, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia kiêng kị, nếu bàn về chiến lực cường hoành, Khương Thái Xung là đệ nhất nhân, tuy nói trong các đại gia tộc cũng có cường giả có thể so với Khương Thái Xung, nhưng lại không đến.
Nhưng thân là một đời Chí Tôn, tự nhiên không có đạo lý e ngại, nhất là đối với một thanh Tiên Khí, không có người sẽ không động tâm.
Sư Chung cùng Tổ Vân nhìn nhau, nhìn mọi người lạnh lùng nói:
- Chư vị, Tiên Kiếm là vật vô chủ, người có duyên có được, không phải vật của Khương tộc hắn, mọi người chúng ta cùng nhau ra tay, ai đoạt được trước, Tiên Kiếm là của người đó!
Nói xong, hai người cũng tung thiên mà lên, gia nhập vào trong hàng ngũ tranh đoạt Tiên Kiếm.