Lão giả thân mặc đạo bào, nhìn qua rất bình thường, hệt như ông lão nhà bên, tịnh không thấy có chỗ nào thần kỳ.
Nhưng chính bởi một lão giả như thế đột nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu, nhìn thẳng xuống Khương Tư Nam, khiến lông măng khắp người Khương Tư Nam dựng đứng lên, cảm giác được nguy cơ trí mạng.
- Người này là ai?
Trong lòng Khương Tư Nam khẽ chấn động, tuy vẫn đang đại chiến cùng đám Chí Tôn Tử Tuấn, nhưng vẫn dành đại bộ phận chú ý lực đặt lên thân lão giả này.
- Sao hắn lại tới đây?!
Trong Thái Sơ tiên cung, Thái Nguyên chưởng giáo vừa nhìn thấy lão giả kia, tròng mắt cũng đột nhiên co rút, lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng.
- Lệnh Hồ Phong! Không ngờ hắn cánh nhiên còn ở lại thế giới này...
Trong mắt Đế Nhất Thánh Tử cũng toát ra một tia phong mang, chậm rãi nói.
- Mấy năm nay thế công từ đám Chí Tôn ngoại vực biến yếu, ta còn tưởng rằng Lệnh Hồ Phong đã quay về Tiên giới, không ngờ hắn một mực chưa đi, trước giờ vẫn luôn chưa đi!
Thanh âm Thái Nguyên chưởng giáo có phần gấp rút, trong mắt lộ ra thần sắc vừa phẫn nộ lại sợ hãi.
- Chỉ sợ hắn cũng vì Hồng Mông Tạo Hóa tháp mà đến!
Đế Nhất nhàn nhạt nói.
- Thế chúng ta không ngăn trở hắn ư?
Thái Nguyên chưởng giáo có phần nghi hoặc hỏi nói.
- Không cần! Hắn không mang đi Hồng Mông Tạo Hóa tháp được! Vừa khéo dùng hắn để xò xét thử, xem xem người đó liệu sẽ đến đây không!
Thanh âm Đế Nhất vẫn không có một tia cảm tình ba động, phảng phất mọi thứ đều nằm trong khống chế của hắn.
Ông!
Trong hư không, vân sóng rung động từng hồi, Lệnh Hồ Phong kia cất bước mà đến, không có một tia khí tức khói lửa nào, nhẹ nhàng từng bước một, nháy mắt đã đi tới trước mặt Khương Tư Nam.
- Hồng Mông Tạo Hóa tháp, cho ta!
Lệnh Hồ Phong nhìn chằm chằm Khương Tư Nam, thanh âm già nua mang theo chút kích động, ngữ điệu kiên quyết không cho phép đối phương cự tuyệt.
- Ngươi là cái thá gì? Dám tranh đoạt Hồng Mông Tạo Hóa tháp với chúng ta?
Lúc này, một tên Chí Tôn khôi ngô đang vây công Khương Tư Nam nghe vậy không khỏi khó chịu, nhìn lão giả bình thường không biết toát ra từ đâu kia, nghĩ đều không thèm nghĩ, một tát phách tới.
Một đạo thần mang hừng hực bắn ra từ trong con ngươi Lệnh Hồ Phong, ẩn chứa khí tức phá diệt hạo hãn, trực tiếp bắn vào mi tâm tên Chí Tôn kia.
Lập tức, một mảnh huyết quang hiện ra, Chí Tôn đó thậm chí không kịp kêu thảm tiếng nào, thì đã hóa thành một mảnh hư vô ngay giữa hư không.
- Cái gì?!
Thần sắc Tử Tuấn và Kim Dung đều đại biến, vội vàng gọi về Thần Phong quán và Kim Lang diệu thụ, một mặt giới bị xen lẫn sợ hãi nhìn Lệnh Hồ Phong.
Gần gần chỉ dựa vào ánh mắt đã có thể giết chết Chí Tôn viên mãn, trong lòng bọn họ, lão giả này tức thì đạt tới một loại cảnh giới khủng bố khó mà suy đoán.
Sưu!
Một cỗ kiếm ý kinh thiên động địa xung thiên mà lên, tốc độ nhanh đến cực trí, nháy mắt đã đâm tới mi tâm Lệnh Hồ Phong.
Đó là một đạo kiếm mang đen trắng, giống như thần hồng, hư không đều bị phá vỡ trong vô thanh vô tức, từng đạo pháp tắc chi lực đan chéo, mang theo tuyệt diệt chi khí cực khủng bố.
Đây là Khương Tư Nam ra tay!
Lúc nhìn thấy Lệnh Hồ Phong chỉ bằng một ánh mắt liền giết chết vị Chí Tôn kia, Khương Tư Nam biết lão giả này e là cường giả khủng bố nhất mà mình từng gặp, căn bản không phải là người mà mình có khả năng ngăn cản.
Bởi thế, hắn lập tức quyết đoán tế ra Âm Dương Kiếm Hoàn!
Đây chính là kiếm hoàn thần bí do Thiên kiếm chi chủ tế luyện, có thể sánh với tiên khí chân chính, cường đại không gì sánh bằng, có lẽ có thể thương đến Lệnh Hồ Phong.
- Kiếm hoàn của Kiếm Tông?!
Ánh mắt Lệnh Hồ Phong chợt lóe, miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc, hai ngón tức thì tế ra, trực tiếp kẹp chặt đạo kiếm mang đen trắng kia!
Ông!
Kiếm mang đen trắng reo lên ông ông, hóa thành một đạo tiên kiếm đen trắng, kiếm khí sắc bén đến độ có thể phá diệt hư không, lại dừng lại cách mi tâm Lệnh Hồ Phong ba tấc, không cách nào tiến thêm một phân một hào.
- Giới này không có truyền thừa của Kiếm Tông, sao ngươi có được kiếm hoàn? Có điều thực lực ngươi quá kém, căn bản không phát huy ra được lực lượng kiếm hoàn!
Nhưng mà, một khắc sau, đạo tiên kiếm đen trắng kia đột nhiên bạo phát ngay trước mi tâm hắn, huyễn hóa thành vô số kiếm quang, huyết quang chợt lóe, ngón tay Lệnh Hồ Phong xuất hiện một đạo vết máu, kiếm mang vô cùng vô tận đâm tới những chỗ yếu hại trên khắp toàn thân Lệnh Hồ Phong!
- Cánh nhiên có thể thương ta?! Đây... Đây không phải kiếm hoàn Kiếm Tông bình thường! Đây là... Âm Dương Kiếm Hoàn!!!
Trong mắt Lệnh Hồ Phong chớp qua thần sắc khó mà tin tưởng, kinh hãi thở ra một tiếng.
Ầm ầm!
Tiên quang vô tận bạo phát ra, khắp người Lệnh Hồ Phong đều bị phù văn vô tận dìm ngập, kiếm quang cuồn cuộn, hình thành một mảnh kiếm chi lĩnh vực sắc bén không gì sánh nổi, toàn bộ hư không chung quanh đều nứt vỡ, cảnh tượng vô cùng hãi người.
- Ta cũng không tin, thế này mà còn không thương được ngươi!
Trong mắt Khương Tư Nam toát ra một tia lãnh mang, sắc mặt hắn hơi có phần trắng bệch, vừa nãy Âm Dương Kiếm Hoàn đột nhiên bạo phát là lực lượng cường đại nhất mà hiện nay hắn có khả năng gây ra được.
Nhưng mà, Lệnh Hồ Phong này thật sự quá khủng bố, khó mà phỏng đoán, dù là như thế Khương Tư Nam vẫn chỉ có thể khiến Lệnh Hồ Phong bị thương, chứ không thể chém giết y!
Oanh!
Chính giữa kiếm khí, từng hồi nổ tung khủng bố ầm ầm vang lên, kiếm mang vô cùng vô tận đảo xạ trở về, lại hình thành một đạo kiếm hoàn đen trắng, trực tiếp chìm vào trong mi tâm Khương Tư Nam.
- Có Hồng Mông Tạo Hóa tháp, còn có Âm Dương Kiếm Hoàn, tiểu tử, ngươi đúng là có được cơ duyên nghịch thiên! Chẳng qua gặp phải lão phu, ai cũng không cứu được ngươi!
Thanh âm già nua mà băng lãnh vang lên, áo bào trắng của Lệnh Hồ Phong tung bay phần phật, không tổn hao chút nào bay thoát ra khỏi kiếm khí, một thanh đại kỳ phiêu diêu phất phới sau lưng hắn, tán phát ra tiên quang vô cùng vô tận, phảng phất có tinh thần chư thiên đang tiêu tan bên trong.
Đó là một kiện tiên khí vô khuyết!
Ánh mắt Khương Tư Nam thoáng co rút, trong lòng không khỏi cười khổ, quả nhiên vẫn không thể gây thương tích cho Lệnh Hồ Phong.
Cảnh giới cường đại đến mức khiến người khủng bố, cộng thêm tiên khí vô khuyết, Khương Tư Nam không cách nào ngăn cản nổi!
- Dừng tay!
Khương Thái Xung và Khương Thái Nhất nhìn thấy Lệnh Hồ Phong cất bước đi tới chỗ Khương Tư Nam, thần sắc cả hai đều đại biến, vẻ lo lắng hiện ra rành rành trong mắt, rống lớn một tiếng cùng nhau xông tới.
- Cút!
Lệnh Hồ Phong không thèm quay đầu, tay áo vung lên, tự có một cỗ cương phong hạo đãng cuốn thốc ra, ẩn chứa lực lượng pháp tắc thần bí khó lường, trực tiếp chấn cho Khương Thái Xung và Khương Thái Nhất bay ngược trở về.
- Lão già chết dịch, ngươi dám động một sợi tóc của huynh đệ ta, lão tử liều mạng với ngươi!
Thanh âm bá khí của Long Hoàng vang lên trong hư không, một con Chân Long vàng rực dài tới vạn trượng ngang trời mà đến, long uy tràn khắp tứ phương, cả Tổ Long quan, Tổ Long bào và Tổ Long kiếm đều tán phát ra tiên quang sáng bừng.
Oanh!
Đại kỳ dao động trong lòng bàn tay Lệnh Hồ Phong, tinh quang vô tận tiêu tan rồi diễn hóa, sau cùng đột nhiên quét tới, trực tiếp đánh bay Long Hoàng và cả chí bảo Tổ Long.
- Long Tộc? Nể mặt Long Tộc, ta tha ngươi một mạng, nếu còn tái phạm, đừng trách ta không khách khí!
Lệnh Hồ Phong lành lạnh nhìn Long Hoàng một cái, tiếp tục cất bước đi tới chỗ Khương Tư Nam.