Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 21: Tám chuyện sai cái quái gì?




Sesshoumaru.600.1632309
Lần trước gặp được Kagome, cô chỉ toàn hưng phấn quên nói về việc xuyên không của cô ấy, thật là ngốc!
Nhưng mà – may mắn cô đã chuẩn bị sẵn.
Hôm đó trước khi Fuyuki bị Sesshoumaru mang đi, đã dùng ấn ký để trên người Kagome, như vậy, cho dù cô ấy ở nơi nào, cô cũng có thể biết được. May là hôm nay Sesshoumaru rời khỏi, nếu không qua hai ngày nữa linh lực hết hiệu nghiệm, thì khó khăn rồi.
“Ây, ở bên cạnh chỗ này sao?” Bầu trời có vẻ u ám, phải đi nhanh thôi.
“Tiếng trâu rống –”
Phía sau vang lên tiếng trâu kêu, Fuyuki ngẩn người. Phía sau? Bây giờ cô đang ở trên không trung, tại sao có tiếng trâu?
Chậm chạp quay đầu nhìn về phía sau, ừ… Đó là một cái đầu trâu, là một con trâu có ba con mắt, trâu ba mắt bay? Đây là cái kiểu yêu quái gì vậy?
Ơ? Cái đó… người ở sau lưng trâu nhìn quen quen à ~
“Fuyuki san?”
Cái người mặc đồ thủy thủ phất tay về phía cô không phải là Kagome sao?
“Kagome, mấy ngày không gặp, nhóm của cô mạnh hơn thì phải?” Thêm một ông lão cầm cây chùy bằng sắt, một cô gái xinh đẹp với một con yêu sủng đáng yêu và có thêm một con… trâu?
Fuyuki đánh giá những người trong nhóm của Kagome.

“Đây là pháp sư trừ yêu – Sango, là thành viên mới của nhóm tôi. Còn ông lão này là Thuật Kiếm sư – Toutousai, ông ấy không phải thành viên của nhóm chúng tôi, là người đến tị nạn.” Kagome tức giận trừng mắt nhìn ông lão.
“Thuật Kiếm sư Toutousai ư?” Hình như có nghe qua thì phải?
“Này, nhỏ kia, không phải Kagome bảo ngươi đã bị Sesshoumaru mang đi rồi sao? Sao ngươi lại ở đây rồi?” Inu Yasha khó chịu nhìn Kagome rồi Fuyuki. Hôm đó nghe nói cô ta bị Sesshoumaru mang đi, có chút lo lắng nhưng mà Miroku bảo cô ta và Sesshoumaru quen nhau, hắn không thể tưởng tượng được việc tên kia tha cho cô ta một mạng, cho nên vẫn luôn áy náy.
“Ngươi cho ta là ai chứ?” Sesshoumaru không có mặt, không trốn là đồ ngu đấy!
“Ôi, Sesshoumaru lại khinh địch để ngươi đi ư?” Kagome kinh ngạc mở hai mắt “Ngày đó hắn rất giận đấy!”
“À, hình như có chọc tức hắn. Nhưng mà sau đó có một tên xuất hiện chọc hắn điên, nên ném chuyện của ta đi” Fuyuki cười khanh khách nói. Đúng là nếu Naraku không xuất hiện, không biết Sesshoumaru có chém cô không.
“Oa~ Thì ra là Fuyuki sama! Đã lâu không gặp ngài!” Không biết một con vật nhỏ nào đó xuất hiện, nhảy tới trước mặt Fuyuki, quỳ xuống hành lễ với cô.
“Bọ chó?” Fuyuki đi tới trước nhìn, sao cái con bọ chó này nhìn quen vậy nhỉ?
“Ta là Myoga thưa Fuyuki sama.”
“Myoga?”
“Ngài không nhớ ta ư?” Myoga ngẩng đầu, nhìn bộ dạng suy nghĩ của Fuyuki mà cõi lòng chờ mong – không nhớ là tốt nhất.
“Haha… Myoga à, ta chỉ nói đùa thôi!” Fuyuki nở nụ cười thân thiết, tay cầm Myoga lên nói “Ta làm sao có thể quên ngươi được đây?”
“Phốc cơ” Một tiếng, Myoga bị biến thành trang giấy trắng, bay xuống mặt đất.
“A? Myoga, ngươi nói đây là Fuyuki sama, không phải là…” Toutousai nghĩ cái gì đó, mở miệng hỏi Myoga.
“À, đúng thế!” Trang giấy trắng trở về hình dạng ban đầu, Myoga thở hổn hển nói tiếp, “Đó chính là vị thần thủ hộ của Núi Nguyệt Hợp, cũng là người hạ gục được Sesshoumaru sama lần đầu gặp, hơn nữa, chính là vị Fuyuki sama đã bảo vệ cho Inu Yasha sama lúc ngài ấy sinh ra”
“Hạ gục?” Inu Yasha giật giật môi.
“Cắn?” Không lẽ cô ta cũng là khuyển yêu? Miroku nhìn Fuyuki đánh giá, sau đó đi tới cạnh Sango
“À, thì ra là vậy, vậy sinh mệnh của ta phải nhờ Fuyuki sama bảo vệ rồi” Toutousai kích động kéo tay Fuyuki.
“Bảo vệ? Người đuổi giết ngươi không lẽ là….” Fuyuki không dấu vết lùi người lui sau.
“Đúng vậy, là Sesshoumaru.”
Nghe vậy, Fuyuki cũng nghĩ ra ông ta là ai, không phải là cái tên thuật kiếm sư đã từ chối Sesshoumaru mà Jaken kể đây sao?”
“Ngươi cho rằng ta thắng được hắn ư?” Fuyuki đen mặt giật môi, hắn là yêu quái mà không đánh được Sesshoumaru, bị đuổi giết đến mức lưu lạc thế này, một loài người như cô làm cái quái gì được?
“Nghe Myoga nói, năm đó thiên sinh nha cũng là ngài giao cho hắn, nhưng vẫn bình an mà sống, chắc chắn có cách đối phó Sesshoumaru”
Toutousai không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới thì tức giận chịu không nổi, đó là chuyện đáng ghét nhất mà cô làm. Ánh mắt giết người nhìn Myoga đang trốn trên vai Kagome.
“Cái đó thì ngại quá, ta không muốn tham gia vào chuyện của khuyển tộc, các ngươi nhờ người khác đi” Đẩy Toutousai đang bám dính lấy mình, kéo Kagome đi vào trong rừng “Ta tới tìm Kagome, chuyện của các ngươi, ta không quan tâm”

“Đó là người giúp Inu Yasha sinh ra ư?” Sango nhìn hình bóng rời đi của Kagome và Fuyuki, nghi ngờ hỏi.
“Dĩ nhiên, Myoga ta có thể làm chứng”
“Cô ấy không phải là loài người ư? Bây giờ hẳn cũng hơn trăm năm”
“Cô ấy là loài người, nhưng mà sống bao lâu, ta cũng không rõ” Mặt Myoga trầm tư
“Nhìn qua không giống người xấu, thế mà cái tên pháp sư hám gái và cả Myoga cũng không dám tới gần cô ấy” Sango bừng tỉnh, hai người bị cô nhắc cứng người.
“Haha, Miroku không dám tới gần cô ấy thì ta biết nguyên nhân! Để ta nói cho người nghe!” Shippo kéo tay Sango rồi kể chuyện lúc Miroku gặp Fuyuki.
“Fuyuki sana, cô tìm tôi có chuyện sao?” Vào trong rừng, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Fuyuki, cô cũng khẩn trương theo.
“Kagome, cô, cô là từ thế giới khác tới đây phải không?”
“A, ừm”
“Vậy cô biết cách trở về đó không?”
“Chỉ cần thông cái giếng của bà Kaede là có thể về đó”
“Ôi! Cô làm sao biết rõ như vậy?” Fuyuki muốn biết tại sao Kagome lại xuyên qua thời không này, chậm chạp tìm phương thức trở về, không nghĩ tới cô ấy là biết phương pháp trở về.
“Đó là dĩ nhiên, tôi từ đó mà xuyên qua xuyên về hai thế giới đó”
“…. Thì ra là như vậy” Cô tìm hơn hai trăm năm, vậy mà lại không thể, Fuyuki bị đả kích.
“Không lẽ… Fuyuki san cũng xuyên qua?”
“À, đúng thế!” Xuyên qua rồi bị nhốt ở cái chốn này, mặc kệ cô tìm cách gì cũng không thể,
“Fuyuki san hẳn đã lâu không trở về rồi nhỉ? Cô cùng tôi trở về đi, tôi đưa cô đi!”
“Được, tốt!” Fuyuki cười.
Cô ấy ở nơi này rất cô đơn. Nhìn thấy Fuyuki cười, Kagome không biết sao lại nghĩ như vậy. Khóe miệng nâng lên, nhợt nhạt, cái kia thật sự đã phai màu theo năm tháng, lại sáng đẹp như ánh mặt trời, như đóa hoa bách hợp nở vậy, nụ cười ấy khiến người khác phải đui mù.
Sáng hôm sau, bọn họ tiễn cái tên bám dính Toutousai đi, con bọ chó Myoga cũng chả biết trốn đi từ thuở nào, mà cũng chẳng quan tâm, chỉ cần đi theo Kagome thì có thể trở về thôn đó. Tất cả đều thực hiện tốt, đường về nhà cũng gần rồi.
Rất nhanh có thể về, cha, mẹ… Tâm trạng Fuyuki bây giờ rất tốt.
“Ông già kia đi rồi, thật tốt quá!” Inu Yasha nhìn bóng dáng rời đi của Toutousai mà nói.
“Như vậy có sao không? Bí quyết của thiết toái nha chưa hỏi!” Kagome lo lắng hỏi.
“Hắn đi mới tốt! Không lẽ các ngươi muốn đánh nhau với Sesshoumaru à?” Cái tên Toutousai kia là người bị Sesshoumaru đuổi giết, nếu gặp lại hắn, kế hoạch về nhà của cô đổ bể mất.
“A, hắn trở lại!” Sango chỉ cái bóng đen xa xa nói.

Cái bóng đen kia đúng là Toutousai cưỡi trâu, bọn họ chạy như điên tới đây, chạy như bị chó rượt ấy.
“Lại là ngươi à, Sesshoumaru?” Inu Yasha thấy cái người đuổi theo Toutousai, nhíu mày.
Sesshoumaru không thèm để ý Inu Yasha, ánh mắt nhìn Toutousai đang trốn sau Kagome, rồi nhìn Fuyuki.
“Chơi vui không?” Sesshoumaru nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, tâm trạng Fuyuki trở nên lạnh dần. Nụ cười của Sesshoumaru rất đẹp, nhưng mỗi lần hắn cười thì cô lâm vào tình trạng chẳng tốt đẹp gì, lần này… hẳn là thảm đây.
“Ông già, ngươi thật sự không muốn cho Sesshoumaru chú cây kiếm này sao?” Inu Yasha rút đao hỏi Toutousai ở sau.
“Không muốn!” Toutousai trả lời.
“Vậy thì không có cách, ta cũng bởi vì cây đao này mà bị Sesshoumaru đuổi giết, lần này làm ván kết đi!”
Inu Yasha vẫy đao, cùng Sesshoumaru đánh nhau. Đây là cơ hội chạy tốt, Fuyuki vừa nhấc chân thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Sesshoumaru đang nhìn mình, đập nát ý tưởng của cô.
Tên Sesshoumaru kia hẳn đem hơn nửa lực chú ý để lên người mình, cô vừa động, khẳng định hắn không nói hai lời, thu thập cô trước rồi tính, Fuyuki muốn khóc.
Đám Kagome đều chạy trốn, chỉ có Fuyuki đứng đó không dám làm gì.
Sango nhìn sang chỗ Inu Yahsa và Sesshoumaru đánh nhau, lại liếc nhìn Fuyuki đứng yên đó, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
“Chuyện gì thế Sango?” Miroku mở miệng nói.
Sango chần chừ một lát, mở miệng nói, “Cái cô gái tên là Fuyuki kia có quan hệ gì với Sesshoumaru?”
“A?”
“Chắc chỉ là ảo giác thôi! Nhưng mà ta cảm thấy cái tư thế của Sesshoumaru giống như tới bắt người vợ trốn nhà bỏ đi chơi vậy”
“Ừ — Rất giống” Miroku gật đầu đồng ý “Tuy Sesshoumaru và Inu Yasha đánh nhau, nhưng ánh mắt lại nhìn lên người Fuyuki, giống như sợ cô ấy chạy trốn vậy. Kagome, cô thấy thế nào?”
“Hình như vậy…” Kagome kinh ngạc, tuy rằng cô biết Fuyuki và Sesshoumaru biết nhau hơn hai trăm năm, nhưng mà ánh mắt của Sesshoumaru nhìn Fuyuki không giống của hai người bạn lâu năm chút nào.
“Này này, hai người họ quen nhau sao ta không nghe tên Myoga kia nói qua?” Toutousai trốn sau Kagome cũng tham gia tám.
So với khí thế tám ngất trời của nhóm Kagome, tình cảnh của Fuyuki chẳng tốt chút nào. Một bên là ánh mắt lạnh lùng của Sesshoumaru, một bên là ánh mắt đầy lửa của nhóm Kagome, phải nói là, lửa băng hỗn hợp, thật sự cô muốn chết!!!!