Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 33: Bẫy không sai!




À, có bạn nào nhớ con yêu mèo đánh thua Sesshoumaru tên là gì không? Mình cần tên để editChương 37 nha~
Eiri.600.295878
“Này, Sesshoumaru, vì sao ngươi lại kéo ta rời xa Kagome vậy?”
Lúc Fuyuki hỏi Sesshoumaru như vậy thì hắn vẫn im lặng, hắn không biết phải trả lời thế nào. Không lẽ nói là do hắn sợ cô gái tên Kagome kia đem cô về thế giới thật của mình? Một đại yêu quái như hắn lại sợ một cô gái loài người không có linh lực là chuyện rất buồn cười, nhưng cô gái đó là một tai họa ngầm, không biết ngày nào đó cô ta đem Fuyuki đi thì phải làm sao?
Sesshoumaru nhìn Kagome với ánh mắt không rõ khiến cho Inu Yasha đang cãi nhau cũng có thể nhìn ra. Tuy rằng hắn ghét Fuyuki, không muốn Kagome tiếp xúc với cô ta, nhưng bây giờ điều đáng sợ hơn là Sesshoumaru có ý muốn giết Kagome.
Tuy rằng không biết tại sao Sesshoumaru lại có địch ý với Kagome, nhưng bây giờ kẻ địch chính là Sesshoumaru, cái cô Fuyuki chỉ là một loài người, có thể để cho đám Miroku đối phó “Ta không rõ ngươi nghĩ cái gì, nhưng nếu ra tay với Kagome thì ta sẽ không để ngươi yên đâu Sesshoumaru” Inu Yasha rút thiết toái nha, nói với Sesshoumaru ở đối diện.
“Hừ! Ngươi cảm thấy mình có đủ năng lực đối phó ta sao, bán yêu ti tiện?”
“Bán yêu, bán yêu, ngươi chết đi!” Inu Yasha cầm thiết toái nha xông lên.
“Tranh –” Thiết toái nha và Nanh quỷ va chạm nhau, Sesshoumaru chỉ dùng một tay có thể làm cho Inu Yasha rơi ra. Hai thanh đao đánh vào nhau làm yêu khí tỏa ra bốn phía, đem phế tích biến thành tro tàn.

Không ổn rồi, nếu như vậy thì cả phố sẽ bị hủy mất! Fuyuki buồn bã cào tóc.
“Này, Fuyuki sama, ngài không đi ngăn sao?” Không biết là ai vươn tay chọt bả vai Fuyuki “Nếu như vậy thì hội chùa của chúng ta xong mất!”
“Ngươi cho rằng ta có thể cản được sao?” Fuyuki chụp lấy móng vuốt của yêu quái đó, khó chịu nhìn hắn xem thường. Trận đấu này căn bản cô không thể xông vào, hắn nghĩ cô không muốn bảo vệ hội chùa à? Hội chùa năm nay cô chỉ mới ăn có bảy gian thôi, nhìn đồ ăn ngon cách đó không xa, hắn không biết cô cũng đau lòng à?
“Thôi, tùy ngài vậy, dù sao người bị Gwatan sama mắng không phải là ta. Huống chi… Lâu rồi chúng ta không thấy yêu quái mạnh đánh nhau, xem cũng tốt!”
“Đúng thế, đúng thế, nhìn học tập, sau có thể sử dụng được!” Một vài yêu quái nhỏ nhao nhao.
Nhìn cái tên yêu quái trước mắt đang hét “Sesshoumaru và Inu Yasha” đánh nhau, mặt Fuyuki đen.
Các ngươi muốn làm cái gì? Đáng chết! Cái kiểu này thì học tập cái gì? Các ngươi cho rằng sau này mình thành đại yêu quái sao? Tóm lại, các ngươi thấy hành vi bạo lực này có gì ý nghĩa hả?
“Phong chi thương”
“Thương long phá”
Hai chiêu lớn chạm vào nhau làm nửa con phố biến mất, tiếp theo, các yêu quái nhỏ và con người đang xem ở xung quanh cũng bị đánh đi xa, sau đó… bóng người màu hồng của Inu Yasha. Lúc Sesshoumaru và Inu Yasha dùng chiêu thức để càn quét thì Fuyuki cũng biết điều dùng kết giới ngăn cản không để mấy tên yêu quái nhỏ xung quanh bay đi, nhóm Kagome cũng vậy.
Được, tốt lắm, hội chùa một năm một lần xong rồi. Fuyuki còn nghĩ cho cho dù tên ngốc Inu Yasha kia dùng hết sức thì không sao, Sesshoumaru sẽ hiểu chuyện mà khống chế lực lượng, dù sao nơi này hắn cũng rõ ràng.
Nhưng mà, cái tình cảnh bây giờ thì sao? Fuyuki giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không thể sống chết mặc bây được.
“Fuyuki, có chuyện gì đây?” Một giọng nói cứng nhắc vang lên.
Qủa nhiên xuất hiện, động tĩnh lớn như vậy mà không xuất hiện mới lạ.
Lúc Gwatan xuất hiện thì trò hay này gần như chấm dứt, tất cả những người bị thương đều được đưa về thương, đám yêu quái bị thương thì ném về núi. Bởi vì có Fuyuki che chở cho nên chỉ có thương tích không có người chết, Fuyuki cũng bị Gwatan dùng giọng điệu cứng nhắc mà châm chọc một phen, sau đó còn cho người đem Fuyuki và đám người gây ra về thần xã.
“Fuyuki, cô cũng có vận khí thật!” Aogiri đứng sau Fuyuki, nhìn Gwatan cười nói.

“Không có cách gì a, cứ thấy người của khuyển tộc thì tôi biết không có gì hay rồi, anh không phải không rõ.” Fuyuki cho rằng mình nhỏ giọng nói thì không ai nghe, nhưng mà vẫn có khí lạnh của người nào đó bay tới.
“Đám người từ bên ngoài tới, nếu không có chuyện gì quan trọng, mời đi khỏi đây!” Gwatan hạ lệnh đuổi khách với đám người Inu Yasha, đồng thời ánh mắt nhìn về phía tên màu trắng, “Còn có, Sesshoumaru điện hạ, hy vọng lần sau mỗi lúc tới tế lễ, ngài không cần xuất hiện.”
“Hừ!” Sesshoumaru hừ lạnh một tiếng, nhìn Fuyuki rồi cũng im lặng.
“Ta không đi, trước khi tìm được núi thủ hộ gì đó ta sẽ không đi.” Inu Yasha ôm cánh tay ngồi cách Fuyuki không xa, bộ dạng vô cùng vô lại.
Guyuki và Gwatan liếc mắt nhìn nhau, Gwantam mở miệng, “Bọn ta chính là người mà các ngươi tìm.”
“Cái gì?” Inu Yasha kinh ngạc, nhảy dựng lên, “Vậy lúc….” Tay phải nắm chuôi đao thiết toái nha, muốn rút ra nhưng được một nữa thì bị kết giới đóng lại.
“Sao?”
“Inu Yasha……”
“Để làm gì? Thối nữ…” Inu Yasha ngẩng đầu, chống lại đôi mắt đen không thấy đáy của Fuyuki, bị khí thế đó làm giật mình, “Cô, cô có ý gì?”
“Mấy lần gặp mặt trước ta không có giới thiệu, bây giờ thì tự giới thiệu một chút. Ta là Fuyuki, cũng giống Gwatan, là một trong hai vị thần bảo vệ nơi này.”
“Cái gì…Sao? Cô đùa à?” Không chỉ có Inu Yasha kinh ngạc mà còn đám Kagome đằng sau.
“Biểu tình của ta giống như đang đùa giỡn sao?”
Fuyuki bây giờ không phải là cái người luôn làm chuyện kì quái mà Inu Yasha biết, cũng không phải là Fuyuki luôn không tim không phối làm hắn không thích, cô dùng bộ dạng kia nói mình là thần bảo vệ ở đây, tuy rằng ngoài miệng hắn có nghi ngờ nhưng lại tin tưởng từ trong lòng.
“Không cần dùng ánh mắt này chỉ trích ta, ta đã từng cứu ngươi một mạng.”
“Hả?” Inu Yasha mê mang.
“Inu Yasha, dám đưa gươm đao với thần thì phải chịu sự trừng phạt với trời, cho dù là yêu quái hay là loài người.” Miroku nhìn Inu Yasha không hiểu nói, “Người dĩ nhiên là bọn ta.” Sau đó mở miệng giải thích, “Đây là vị thần chân chính, khác với các yêu quái nhỏ được cung phụng mà thành tiên, cho nên bất kính với thần thì sẽ dễ chết.”

“Ồ…”
“Này, bây giờ có thể giải thích câu của ngươi chứ? Inu Yasha, vì sao ngươi lại muốn tìm chúng ta?” Nhìn Inu Yasha hiểu nhưng không hiểu, Fuyuki mặc kệ, trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Hừ! Việc các ngươi làm mà không biết sao? Các ngươi bảo vệ tên Naraku kia!” Inu Yasha không rút đao, tức giận nhìn Fuyuki, “Này, Sesshoumaru, ngươi cũng ngửi được phải không? Nơi này có mùi thối của Naraku.”
Thì ra là vậy, cho nên dù ghét Inu Yasha nhưng Sesshoumaru cũng không đi khỏi, chỉ đứng ở ngoài phòng. Aogiri nở nụ cười như không cười.
“Mùi của Naraku? Biết vị trí cụ thể chứ?” Fuyuki nói tiếp.
“Nếu biết thì ta đã bắt được hắn không cần tới hỏi ngươi.” Inu Yasha thẹn quá hóa giận quát “Không cần biết các ngươi muốn làm cái quái gì, nhưng mùi của Naraku ở thần xã, có điều không có vị trí cố định”
Không có vị trí cố định? Không lẽ là…
Cau mày nhìn về phía Gwatan, Gwatan hơi vuốt cằm, gật đầu khẳng định suy nghĩ của Fuyuki.
“Đi theo ta!” Fuyuki đứng dậy, không thèm quan tâm tên Inu Yasha muốn rút đao, lập tức đi về nơi đặt quả cầu thủy tinh.
“Sesshoumaru điện hạ, tùy tùng của ngài và cô gái loài người kia đang ở trong chỗ của thầy thuốc yêu quái, nếu phải rời đi…” Aogiri không đi cùng Fuyuki xuống hầm mà nói với Sesshoumaru.
Sesshoumaru không quan tâm Aogiri, ánh mắt lạnh lùng nhìn Gwatan.
“Ai—” Aogiri bất đắc dĩ thở dài, “Nếu không muốn rời đi, vậy bây giờ ngươi cũng không thể trừng mắt nhìn Gwatan sama chỉ vì ngài ấy là ‘người múa chung’ với Fuyuki, ngươi cũng biết em trai của mình trúng bẫy mà! Lại đem cái thứ kinh tởm đó vào đây…”