Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 37: Mèo rừng không sai




InuYasha.600.1447681
Ban đêm, trời tối như mực, hai người một lớn một nhỏ ngồi sau tảng đá trông rất quỷ dị. Khụ khụ, không nên hiểu nhầm, người ở sau tảng đá đó không phải yêu đương vụng trộm đâu, mà là cuộc gặp gỡ bí mật của kẻ quản lý núi và thủ hạ của mình.
“Thật không? Kết giới đã giải quyết tốt.” Có nghĩa không cần trở về gấp, Fuyuki khó lắm mới tìm lý do mà rời khỏi “Tiểu đội Sesshoumaru” không nghĩ lại nhanh biến mất như vậy.
“Fuyuki sama, Gwatan sama hi vọng ngài có thể điều tra hành tung của Mochi sama.” Michi làm hết bổn phận, kéo áo ngồi xổm xuống cạnh Fuyuki, nhắn nhủ nhiệm vụ cần làm.
Michi ư? Cái người bảo vệ mà cô chưa từng thấy? Nhưng mà người kia hình như có quan hệ với Naraku, nói cách khác đi theo Naraku thì có thể tìm được ít manh mối, mà muốn tìm Naraku thì đi với nhóm của Sesshoumaru là lợi nhất, ây da, xem ra bây giờ không thể đi được.
“Được rồi, ta biết.”
“Đúng rồi, Fuyuki sama, ngài phải cẩn thận chút, ở nơi này gần đây không bình yên gì đâu, trên đường tới đây thuộc hạ gặp không ít yêu mèo, hình như từ nơi khác tới.”
“Yêu mèo?”

“Không phải yêu mèo bình thường, nói chung là cẩn thận tí.”
“Không có việc gì, không có việc gì” Fuyuki phất tay, vẻ mặt không sao cả, “Haha, ngươi đã quên bên cạnh ta có khuyển yêu sao? Mèo với chuột là địch thì chó với mèo cũng là địch đó. Khuyển yêu với yêu mèo… A! Đau!”
Fuyuki ôm đầu, ngồi xổm xuống.
Ai, Fuyuki sama ngày càng không có tiền đồ, trước kia mà xuất hiện tình huống này gì cũng đánh nhau với Sesshoumaru một trận, bây giờ thì ngày càng có khoảng cách. Michi im lặng lắc đầu, đứng dậy.
“Sesshoumaru điện hạ, lời cần chuyển đã chuyển rồi, tiểu nhân đi trước.” Michi thấy Sesshoumaru thì vuốt cằm, sau đó đi được vài bước lại ngừng nói, “Đúng rồi, Fuyuki sama, ngài không nên làm chuyện điên rồ gây thêm phiền toái cho Sesshoumaru điện hạ.”
“Này, ngươi nói cái gì?” Cô làm chuyện điên rồ khi nào? Aogiri để ấy tên Michi này tới truyền lời thật hả? Sao lại có bộ dạng ngạo mạn thế kia? Cô không nhớ rõ đây chính là đám Michi hiền lành trước kia.
“Vậy, thuộc hạ đi đây.”
Sesshoumaru là một đại yêu quái, có thính lực siêu hơn người thường, Fuyuki vì vậy mới tránh hắn mà đứng sau tảng đá nói chuyện, hành vi này có phải thừa lắm không? Xem ra Aogiri tiên sinh lo lắng là đúng, Fuyuki sama ở bên ngoài ngớ ngẩn như vậy, thật nguy hiểm.
“Hừ!” Fuyuki nhìn bóng màu trắng nho nhỏ của Michi mà làm mặt quỷ, khó chịu hừ một tiếng.
“…Ngươi đang giận cái gì?” Sesshoumaru cau mày.
“Hả? Ai giận cái gì? Ngươi mới giận đấy, chỉ mới nói một câu “khuyển yêu” ngươi đã… A! Đau!” Fuyuki lại ôm đầu, bĩu môi.
Jaken ở cạnh thở dài, đây là lần thứ mấy rồi?
Cái tính kì quái này của Fuyuki hình như bắt đầu lúc chiều nay thì phải, không dùng từ ngữ để khiêu khích Sesshoumaru thì làm không ít chuyện ngớ ngẩn. Tuy rằng không biết cô gái kia lên cơn gì nhưng mà từ sau khi bị đánh một trận ở chỗ của cô ta, Jaken hắn không thèm quan tâm chuyện liên quan tới cô ta nữa.
Tuy rằng Sesshoumaru luôn nói Fuyuki là tùy tùng của hắn nhưng mà lúc hắn nói tới thì lại đánh hắn một trận, đó là lần đầu Jaken nghĩ Fuyuki này có thể là chủ mẫu tương lai, dù sao thần thủ hộ và điện hạ cũng xứng, tuy rằng là người nhưng nhìn bộ dạng của Sesshoumaru bây giờ thì không phải không có chuyện đó xảy ra…
Đủ rồi, hắn mệt mỏi, tâm tư của Sesshoumaru sama không phải là chuyện mà tên tùy tùng nhỏ bé như hắn có thể đoán, vì vậy Fuyuki muốn làm gì hắn cũng không quản, tùy cô ta thôi, dù sao cũng có Sesshoumaru sama ở đây, cô ta cũng không dám làm gì quá. Nhìn đi, bây giờ không phải bị Sesshoumaru sama xem là đứa trẻ cần dạy dỗ sao? Tạm thời…

“Khuyển yêu làm sao thế? Ngươi nói cho rõ! Không lẽ ngươi tính phủ địch chủng tộc của mình sao? Ngươi… A! Đau!”
Lại nữa rồi… Jaken im lặng thở dài, vì sao hắn cảm giác có hai đứa nhỏ đang cãi nhau vậy? Tuy rằng một người dùng miệng, một người dùng tay…
Sáng hôm sau, hai mắt Jaken một màu đen thui đứng ở trước mặt Rin và Fuyuki.
“Hai người đứng đây chờ, ta và Sesshoumaru sama có chuyện quan trọng cần đi.”
“Vâng, Jaken sama!” Rin ngoan ngoãn trả lời.
Fuyuki liếc mắt nhìn Sesshoumaru ở cách đó không xa, mở miệng nói, “Tùy các ngươi, ta không quan tâm.”
“Ây, dù sao các ngươi không cần chạy loạn.” Jaken thấy Sesshoumaru đi thì chạy theo.
Rin nhìn theo bóng của Jaken, xoay đầu nhìn Fuyuki, “A, Fuyuki neesan, chị và Sesshoumaru sama đang cãi nhau?”
“Không có! Ta sao có thể cãi nhau với người không liên quan tới mình? Rin, nhớ kĩ, cãi nhau là chuyện phát sinh khi tình cảm tốt hặc là hai người có ràng buộc gì đó rất đậm! Cho nên ta và Sesshoumaru sẽ không có chuyện đó xảy ra.” Fuyuki mỉm cười giải thích.
Rin chớp mắt nhìn cô, lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Vì sao cô cảm giác Sesshoumaru sama và Fuyuki neesan có tình cảm không tồi?
“Vậy Fuyuki neesan tức cái gì?”
“…Ta không có giận gì! Thật đấy!” Ai thèm vì câu nói “Không liên quan tới ngươi” mà giận? Không liên quan, không liên quan, có cái gì phải tức? Cô là một con người, đâu có quan hệ gì với tên chó kia.
“À…”
Jaken đi phía sau Sesshoumaru, cảm thấy không khí có chút trầm trọng. Tuy rằng Sesshoumaru sama luôn im lặng ít lời nhưng im lặng thế này thật sự khiến người khác sợ hãi.
Do dự một lát, cuối cùng Jaken cũng lên tiếng phá vỡ không khí im lặng này, “Sesshoumaru sama, nếu bây giờ muốn đi tiêu diệt đám yêu mèo kia sao không đem Fuyuki đi theo? Tuy rằng cô ta là loài người nhưng cũng là thần thủ hộ, có cô ta hẳn sẽ dễ giải quyết hơn”
“Không cần.” Nếu là năm mươi năm trước không đem cô vào thì bây giờ cũng không.

“A, phải không?” Ô ô… vốn định phá hủy bầu không khí trầm mặc này nhưng sao lại càng trầm trọng, Jaken yên lặng khóc.
“Sesshoumaru điện hạ, xin hãy cho chúng tôi cùng chiến đấu.” Ven đường nhảy ra một yêu quái giống như con sói, cái đầu hung hăng xin Sesshoumaru.
“Úc úc úc… Là sói à! Đúng là rất đáng tin, có ngươi tham gia, tộc mèo rừng nhất định…” Jaken hưng phất huy huy đầu trượng, đối với việc tên này xin tham gia rất vui vẻ.
Nhưng Sesshoumaru không dừng lại cũng không thèm liếc nhìn con sói kia, đi qua người hắn.
“A, Sesshoumaru sama…” Jaken đuổi theo “Cái đó, tên đó….”
“Không cần.”
“Nhưng Sesshoumaru sama….” Đối thủ là tên đã từng đấu với cha ngài đó.
“…. Jaken, chỉ cần mình ngươi là đủ rồi”
—Jaken, chỉ cần mình ngươi là đủ rồi.
Sesshoumaru sama coi trọng hắn nh vậy, cho dù bây giờ Jaken hắn chết cũng không tiếc nuối.
“Tốt – Jaken nhất định sẽ ở cạnh Sesshoumaru sama”