Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 43: Phương Đông không sai!




Pixiv.Id.2186509.600.1544380
Fuyuki cau mày nhìn Mèo Rừng và Năm Đản, tay để ở trên cây đao nơi thắt lưng. Ngồi xổm xuống cạnh cây, nhẹ nhàng nhảy, từ trên cây nhảy xuống.
“A, chị hai cũng muốn cùng chơi sao?” Mèo Rừng vui vẻ vẫy tay với Fuyuki.
Nhìn Mèo Rừng hoàn toàn quên sạch, Fuyuki không nói gì, chậm rãi đứng thẳng, nhìn sáu người cạnh bờ sông, nâng chân lên, đi tới gần chỗ của họ.
Trong nháy mắt, lúc Fuyuki gần tới trước mặt đám Mèo Rừng thì phía sau có một cơn gió quét tới. Sau khi cơn gió quét xuống thì sáu người đang hưng phấn kia lại ngã xuống, mà cái người làm ra gió kia cung kính quỳ xuống.
Đây chuyện quái gì vậy? Fuyuki giật giật khóe môi, hôm nay có chuyện gì mà lại có nhiều người quỳ đại lễ với cô vậy?
“Vị đại nhân trừ yêu này, làm ơn đừng đuổi chúng tôi đi, chúng tôi bất đắc dĩ mới bám vào sáu người này, thật sự không có đường đi!” Tên dứu yêu bên trái nói.
“Không có nơi đi là ý gì?” Bị người lợi hại nào đuổi giết hả? Tuy rằng bọn họ rất hôi nhưng mà không thể gây ra chuyện ngu vậy được.
“Chúng tôi vốn sống vui vẻ ở một thôn phía Đông, nhưng hôm qua xuất hiện một lực lượng, không hiểu tại sao khi chúng tôi tỉnh dậy thì đã bám vào trong sáu người này.”

“Chúng tôi chưa từng làm chuyện xấu gì, chỉ tránh trong bóng của sáu người, ngẫu nhiên trộm vài thứ thôi.” Một tên thối dứu khác nói.
Đây chính là yêu quái quấy rối thôn làng đi, nghe thôn trưởng nói yêu quái chỉ trộm đồ ăn chứ không có làm việc gì khiến người trong thôn bị thương.
“Vì sao không ở trong rừng mà chọn trốn trong bóng của loài người?” Đối với yêu quái mà nói, rời xa loài người không phải là tốt nhất sao?
“Trong rừng rậm… Rất đáng sợ! Nhất là vào buổi tối….” Mấy con thối dứu ở giữa ôm thân thể, giống như nhớ tới chuyện gì đó.
“Đứa nhỏ này là do mấy yêu quái cây làm hại, cha mẹ bọn họ bị đám tiểu quỷ tới từ minh giới bắt đi.”
Bị tiểu quỷ từ minh giới bắt đi? Không phải có ý là chết sao? Nhưng mà mấy tên tiểu quỷ ở minh giới sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhân giới? Còn bày ra bản thân nữa?
“Cuối cùng là có chuyện gì đã xảy ra?”
Fuyuki ngồi trên lưng thần thức, đi vào sâu trong rừng rậm, cảnh vật hai bên đường không ngừng bị lướt qua.
Nghe đám thối dứu nói, chuyện phát sinh vào buổi chiều, lúc đó có cảm giác một hơi thở không tốt xuất hiện, sau đó không ít ác quỷ bị gọi ra, xung quanh toàn là đám yêu quái mạnh. Sau đó nhóm tiểu quỷ tự xưng là “Sứ giả của minh giới” xuất hiện, chuyên bắt yêu quái vào buổi tối ở trong rừng.
Cái hơi thở điềm xấu đó hẳn là ở nơi tòa thành bị bỏ rơi từ hai trăm trước, lực lượng được tụ tập ở đó là do cái chết xuất hiện, vùng đó không hề có người sống, tất cả chỉ có thể chạy trốn, chỉ còn đám yêu quái từ minh giới ở đó quậy phá.
Bây giờ phương Đông đã trở thành nơi rất nguy hiểm cho nên chuyện bây giờ phải làm chính là… chạy trốn! Chọn đường đi ngược lại nơi nguy hiểm để chạy trốn, rời khỏi nguy cơ, bảo đảm mạng sống.
“Chị hai, chúng ta chạy trốn sao??” Nhị Đản thở hồng hộc hỏi.
“Bởi vì đám thối dứu bảo thôn phía Đông có điềm xấu, để bảo đảm an toàn, ta thấy nên chọn nơi cách đó thật xa.” Fuyuki nhàn nhạt đáp.
“Nếu phương Đông xuất hiện yêu quái, chị hai không phải nên tới đó ngay bây giờ giúp người đó xua đuổi cái xấu sao?” Mèo Rừng chạy bên cạnh, nhìn Fuyuki hỏi.
Thật là, rõ ràng là cướp thế mà cái tính anh hùng này là sao? Fuyuki muốn điên rồi, “Không phải đã nói là rất nguy hiểm sao? Ta ngu hay sao mà chạy vào đó để chịu chết hả?”
“Chị hai không phải là người trừ yêu sao?”
“Đó không phải là yêu quái, là ác quỷ, ác quỷ đến từ địa ngục!” Nếu không thích có thể đừng chạy theo cô mà! Cô sắp bị đám này làm cho tức chết rồi đó! Từ lúc sáng đã chạy theo cô, rõ ràng thể lực đã gần cạn kiệt, vậy mà vẫn cố chạy gần cô, rốt cuộc đám này có ý gì? “Các ngươi muốn làm anh hùng thì tự đi đi, không cần làm trở ngại việc trốn của ta”

“Không phải mà chị hai!” Tam Đản dùng vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chúng em chỉ muốn làm bạn của anh hùng thôi mà, đó chính là mục tiêu của đám cướp Mèo Rừng tụi em.”
Bạn là anh hùng? Fuyuki suýt nữa rớt khỏi thú cưỡi, đây là cái gì? Vì sao các ngươi không trả giá cho ước mơ mà lại bắt người khác liều mạng hả?
Không được, cô sẽ bị sáu tên não tàn này làm điên mất, quả thật còn đáng sợ hơn so với tên Aogiri đáng ghét đó.
Fuyuki từ trên lưng thú cưỡi đi xuống, thu lại thức thần, thừa dịp sáu tên Mèo Rừng quỳ rạp thở hổn hển, triệu hồi quạ đen bay về phía chân trời, biến mất trên bầu trời xanh thẳm.
“Đại ca, chị hai bay đi rồi, chị ấy muốn đi đâu?” Tứ Đản hít nước mũi, ngửa đầu nhìn trời hỏi.
“Ngu ngốc, dĩ nhiên là đi phương Đông tiêu diệt ác quỷ đó! Ô ô ô… Cảm động thật, tuy rằng bộ dạng của chị hai rất lười biến nhưng tới lúc mấu chốt vẫn đi giúp mọi người diệt ác quỷ!” Mèo Rừng dùng tay áo lau nước mắt nói.
“Nhưng bộ dạng lúc nãy của chị hai không giống như đi tới phương Đông….”
“Tam Đản về sau cậu thay tên là Ngu Dốt đi. Chị hai sẽ tới đó, dĩ nhiên là do sự tin tưởng của chúng ta làm cho cảm động. Chị hai ấy mà, vì dung nhập đoàn cướp Mèo Rừng chúng ta, vì để chúng ta trở thành bạn của anh hùng mà đi đó, chúng ta ở đây cầu nguyện cho chị hai đi”
“Ồ, ra vậy…” Tam Đản có chút không hiểu được năm tên đang cầu nguyện kia, vì sao hắn cảm thấy chị hai vì trốn bọn họ mà chạy đi vậy?
Nói về Fuyuki đang ở trên trời, vừa bay không lâu, còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán thì một yêu hồ màu bạc bay về phía cô, đem cô đánh bay ra ngoài.
Trong lúc bay ra, Fuyuki nhớ lại trước đó ăn đồ cống phẩm của Bồ Tát, có lẽ vì thế nên mấy ngày nay toàn gặp chuyện không hay ho. Bồ Tát gì đó có nhỏ mọn vậy à? Cô miễn cưỡng cũng xem như là đồng nghiệp của hắn, vậy mà còn trả thù cô.
Lúc thân thể có ý thức thì cảm giác trên người không chút đau đớn, xem ra là do con yêu hồ đó dọa hôn mê, thân thể không có vết thương gì, hẳn là có người cứu lúc trên trời nhỉ? Fuyuki mở to mắt, nhìn bầu trời đen mang theo ít màu đỏ, hình dạng giống như lốc xoáy, bao trùm khắp nơi, tràn đầy hơi thở chết chóc.
Xoa cái ót đứng dậy, đi ra khỏi sơn động, nhìn con đường trốn trải phía trước. Đó là một tòa thành, nơi đó tỏa ra mùi máu tươi buồn nôn, vách tường cũng có không ít máu chảy xuống, giống như là có mạng sống đang ở trên mặt đất vậy. Những thi hài xương cốt màu trắng đều mang áo giáp cổ xưa, tất cả ở một chỗ xếp gần nhau như đám cá sacdin bình thường. Các hài cốt bị đám yêu quái xé rách, các thân thể như bị chúng đạp lên.
Máu tươi màu hồng, hài cốt màu trắng, ác quỷ màu xanh, tường thành màu bui, tất cả đan vào nhau tạo thành hình ảnh luyện ngục bức người đáng sợ.
Nẩng đầu nhìn ra hướng xa xa, ở nơi xa ấy có thể thấy bầu trời màu xanh, chỉ là chút màu xanh ấy đang dần bị màu đỏ sậm nhuộm đi, lấy vị trí thành trì này làm trung tâm. Có một loại cảm giác xấu nào đó, thế giới này giống như bị thành trì như địa ngục này cắn nuốt.
“Rốt cuộc nơi này… là chỗ nào?”
“Đây là nơi mà cửa địa ngục sắp mở ra.” Cứ như từng quen biết, giọng nói trầm thấp mà khiêu gợi vang lên từ đằng sau.

Fuyuki xoay người lại thì thấy một chàng trai rất đẹp. Đầu tóc màu tím, trên người mang một bộ quần áo màu tím, con ngươi màu xanh lam quyến rũ, khuôn mặt tinh xảm, tất cả đều đẹp khiến người khác mù lòa.
“Hồ ly tinh?”
“Thật là thất lễ, ta là thiên hồ, đám hồ ly tinh bình thường làm sao có thể sánh với ta được?” Chàng trai kia xoa mái tóc đen của Fuyuki, nở nụ cười động lòng người.
“Ngươi chính là tên hồ ly ném ta xuống đây?” Fuyuki hất tay của tên đó, lộ ra vẻ mặt khó chịu hỏi.
“Haha, không hổ là Fuyuki bé nhỏ, chẳng có chút phản ứng gì với mị thuật của ta cả!”
“Quậy đủ rồi chứ Lạc Phi Li? Ngươi đúng là tên yêu nghiệt phóng đãng!”
“Ồ? Ta không nghĩ Fuyuki bé nhỏ lại nhớ rõ lần gặp nhau trong mộng đó đấy! Hơn nữa còn nhớ tên của ta, thật sự khiến ta rất vui vẻ!”
“Lần này hẳn không phải mơ nhỉ? Đây là chỗ nào?” Loại cảm giác chết chóc từ nơi này khiến Fuyuki cảm thấy khó chịu, cô vẫn nên biết đây là chỗ nào, sau đó rời khỏi đây thật nhanh.
“Đây chính là nơi mà đám yêu quái muốn trốn thật xa, cũng là nơi mà đám thối dứu đã nói với ngươi, thành trì phía Đông, nơi chiếm cứ hơi thở chết choc.”
Đây đúng là nơi nguy hiểm, cho dù là thế nào cũng phải rời đây thật nhanh. Quyết định xong, Fuyuki muốn gọi thức thần lại bị Lạc Phi Li nói ra một tin tức ngoài ý muốn.
“Tên khuyển yêu gọi là ‘Sesshoumaru’ ở trong đó đấy!”
Lời nói này của Lạc Phi Li thành công làm cho Fuyuki dừng chân lại, “Cái gì… Hả? Hắn…” Tại sao lại ở nơi này?
“Hình như là trò chơi của hắn và em trai hắn thì phải, người thắng có thể đạt được Tùng Vân Nha đấy!”