Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 53: Phản bội không sai ư?




Asian.Countries.600.1442384
Sáng sớm ngày hôm sau, Fuyuki bị tiếng bồ câu gọi dây. Đôi mắt mông lung bắt lấy con bồ câu phá giấc ngủ, cẩn thận đánh giá nửa ngày mới phát hiện con bồ câu này là thức thần truyền tin. Trên trán bồ câu có vết son hồng, đây là ấn kí của thư gấp. Chuyện kết giới lần trước còn chưa dùng tới bồ câu này, bây giờ hẳn còn nghiêm trọng hơn. Fuyuki giật mình, buồn ngủ biến mất, nhẹ nhẹ mở tờ giấy.
Đọc từng chữ trong phong thư, Fuyuki không thể tin được đọc thêm hai lần, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện đó là sự thật.
Hoang mang rối loạn chạy ra khỏi ổ chăn, hừng hực chạy ra khỏi phòng, ngay lúc mở cửa thì thấy Mộc Mị muốn nói lại thôi, sau đó bỏ qua xông ra ngoài.
Cô phải rời khỏi đây trở về đó, phải về…. ngay lập tức….
Yue nhìn Fuyuki chạy tới từ xa, đang muốn chào hỏi thì thấy khuôn mặt của Fuyuki trắng bệch, đôi mắt màu đen mất đi tiêu cự. Mày hơi nhíu lại, tới gần Fuyuki, tay đè lấy hai vai của cô, để cô ngừng lại.
“Fuyuki?”
“…” Fuyuki thở hổn hển, há miệng thở dốc nhưng không nói gì.

Không lẽ là di chứng do việc Linh Ngạn Cơ đi vào giấc mơ? Yue đưa tay quơ quơ trước mặt Fuyuki, sau đó gọi, “Fuyuki!”
Cuối cùng Fuyuki cũng áp chế sự bối rối đó, run run mở miệng, “….Sesshoumaru, Sesshoumaru ở đâu?”
“Tẩm cung phía trước chính là….” Yue còn chưa kịp nói xong thì Fuyuki thoát khỏi trói buộc cô bà, chạy về phía bà chỉ.
Nhìn thấy Fuyuki xông vào tẩm cung của Sesshoumaru, Jaken bị dọa sợ, chạy tới ngăn lại.
“Đợi chút! Sesshoumaru sama bây giờ đang ở trong thùng….A!” Từ ‘Tắm’ chưa kịp nói ra khỏi miệng thì bị Fuyuki đá bay. Sesshoumaru đang tắm rửa bên trong đó!! Jaken quỳ rạp xuống mặt đất, đáy lòng gào thét.
Sesshoumaru nghe được động tĩnh bên ngoài, vội mặc trung y vào, chưa kịp đi ra ngoài thì thấy một bóng người đi vào, hoang mang rối loạn bay vào trong lòng hắn. Sesshoumaru cúi đầu thì thấy Fuyuki túm lấy quần áo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, há miệng thở dốc muốn nói cái gì nhưng vì lo lắng mà không nói ra thành lời.
Ánh mắt chuyển rời, ánh mắt Sesshoumaru dừng trên tờ giấy trong tay Fuyuki. Hắn lấy bức thư bị cô vò trong tay ra, đọc những dòng chữ kia.
–Aogiri phản bội, cầu thủy tinh bị cướp, mau trở về.
Mấy chữ ít ỏi, nhưng là tin dữ đối với Fuyuki. Khó trách Fuyuki lại hoảng sợ, thất thố, người viết thư là Gwatan, mà người bị nói là phản bội chính là Aogiri, cô không thể tin điều đó, cái này là nói đùa phải không? Nhưng nó không giống với tính của Gwatan, người khắp thế giới có hợp lại lừa cô đi chăng nữa thì Gwatan sẽ không bao giờ nói dối, người đó khinh thường việc nói dối cho nên nếu hắn viết thư, cô không thể không tin.
“Sesshoumaru… Mau mang ta về núi….” Giống như tiếng nức nở của con mèo nhỏ, cẩn thận thỉnh cầu.
Ở đây hơn hai trăm năm, nếu nói người có ràng buộc sâu nhất với Fuyuki chỉ có hai người Sesshoumaru và Aogiri. Trong dòng thời gian dài cô tịch ấy, chỉ có một yêu một quỷ làm cô yên tâm ỷ lại. Mà nay, một quỷ trong hai người đó lại phản bội cô, khiến cho thế giới của cô bất giác sụp đổ.
Đi dọc cầu thang quen thuộc, từng bước một đi lên trên. Lúc đi lên cầu thang, cái loại bối rối bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh khó tin. Fuyuki đi rất chậm, giống như là đi tản bộ trong đình viện, giống như là đang đếm số lượng của cầu thang, không hoang mang, bình tĩnh vô cùng.
Sesshoumaru trầm mặc đi phía sau Fuyuki duy trì khoảng cách ba cầu thang, chậm rãi đi tới.
Cho tới bây giờ là Fuyuki chậm chạp đi theo sau hắn, ngẫu nhiên lẻn tới cạnh hắn trêu chọc một chút, sau khi bị dạy dỗ thì lại ở sau ăn hiếp Jaken. Chưa từng đi phía sau cô, chưa từng nhìn bóng dáng của cô, cũng chưa từng phát hiện hóa ra bóng dáng của cô lại đơn độc như vậy, cứ như một khi không còn chống đỡ được thì sẽ ngã xuống.
Cầu thang đi tới thần xã rất dài, nhưng dù đi chậm tới bao nhiêu chăng nữa cũng phải tới nơi.
Fuyuki đi xuyên qua cánh cổng, nhìn tới thần xã không quen thuộc, thần xã quen thuộc của cô đã sụp đổ trở thành một phế tích xa lạ, chỉ có phòng sách phía Tây mà cô thích là còn đứng thẳng trong đám phế tích này.

Đám Michi đều cột băng vải, đi vào trong phế tích, cố gắng chỉnh sửa thần xã bị phá hư.
“Fuyuki sama!” Một Michi nhanh mắt phát hiện Fuyuki đứng trước cửa thần xã, hô lên một tiếng. Đám Michi nghe được thì chào hỏi Fuyuki.
Fuyuki hơi nâng miệng, phất tay với đám Michi đang bận rộn.
“Thấy rồi chứ? Là kết quả do tên kia tạo ra.” Một giọng nói không sợ hãi vang lên phía sau, giống như trần thuật một chuyện bình thường, không chút tình cảm nhưng lại mang tới sự chói tai khó hiểu.
“Ừ, thấy được!” Chói tai thì chói tai vậy, cô có năng lực phản bác sao?
“Biết nguyên nhân chứ?” Gwatan dùng giọng nói bình thản hỏi.
“……..Không biết!” Fuyuki đưa lưng về phía Gwatan đáp. Bây giờ nghĩ lại, đối với Aogiri, cô thật sự không hiểu gì hết, trừ việc biết hắn từng là một tên âm dương sư thì cái gì cũng không biết. Cho tới bây giờ Aogiri chưa từng nói chuyện của hắn với cô, mà cô cũng không hỏi, cứ nghĩ sẽ có ngày hắn sẽ nói.
“Âm dương sư — Ngự Môn Thiển Vũ, gia chủ của bộ tộc Ngự Môn. Biết bộ tộc Ngự Môn tồn tại thế nào không?”
“…” Fuyuki lắc đầu.
“Bộ tộc Ngự Môn này là phái âm dương sư võ đấu duy nhất trên đời, âm dương thuật hạng nhất, võ thuật cũng hạng nhất. Tư chất của một âm dương sư bình thường trong Ngự Môn cũng bằng năm âm dương sư hạng nhất bình thường. Mà Ngự Môn Thiển Vũ là kỳ tài trăm năm khó gặp của bộ tộc Ngự Môn, không những có được linh lực mạnh mẽ do trời ban, còn có tốc độ học tập năng lực nhanh chóng, tất cả mọi phương diện đều cao hơn tinh anh trong Ngự Môn một bậc.”
“…” Vẫn biết sự tồn tại của Aogiri không nhỏ, cho dù biến thành quỷ hồn cũng không che lại được sự mạnh mẽ của hắn, lại không nghĩ tới đó là âm dương sư mạnh nhất của thế giới này. Người mạnh như vậy lại trở thành bảo mẫu giúp cô xử lý các cục diện rối rắm. Này, Aogiri, có phỉa ngươi cho ta là kẻ vô dụng, cho nên phiền chán ở cạnh ta không? Có phải hay không biết cuối cùng ta không thể lớn, chỉ có thể ỷ lại ngươi cho nên ngươi mới quyết tiệt mà bỏ rơi đứa con gái nhỏ giả mạo là ta mà đi? Nhưng, ngươi từng nói, chúng ta là người nha, ngươi cũng từng nhận mình là cha của ta…. “Vì sao…” Vì sao phải làm như vậy?
“… Nguyên nhân ta không rõ ràng lắm, ta tới là để nói hết cho ngươi. Ngày mai ngươi rời khỏi đây đi, đã không có quả cầu thủy tinh thì ngươi ở đây cũng không giúp được gì, chỉ có thêm vướng bận mà thôi.” Gwatan nói xong thì xoay người rời khỏi.
“Fuyuki sama….” Không biết khi nào Michi đã ở bên người Fuyuki, nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, lo lắng nhìn cô.
Fuyuki sờ mũi, mỉm cười nhìn Michi, “Gwatan sama nói không sai! Ta ở đây chỉ làm phiền các ngươi, thống nhất luôn, mau để lại cho Gwatan và Aogiri thu thập. Nói tiếp, ta thật sự không đủ tư cách làm vị thần bảo vệ ở đây!! A a, nhất định là vậy, nếu không làm sao Aogiri lại phát giận như vậy, đem toàn bộ thần xã phá hủy, a, haha…”
“Fuyuki sama….”

“Cười xấu” Nhìn bộ dạng muốn khóc nhưng cười của Fuyuki, Sesshoumaru cuối cùng vẫn phải mở miệng.
“Hahaha…”
“Đừng cười, biết biểu tình bây giờ của ngươi ngu xuẩn bao nhiêu không?” Đôi mắt vàng của Sesshoumaru trầm xuống, tức giận kéo tay cô đi khỏi đó.
Đi xuống cầu thang, Sesshoumaru đi rất vội khiến cho Fuyuki suýt bị ngã vài cái, đánh đầu lên lưng rắn chắc của Sesshoumaru. Nhưng Sesshoumaru không tính dừng lại, tốc độ cũng không chậm lại.
“Sess, Sesshoumaru, ngươi kéo ta đi đâu vậy?” Fuyuki chú ý dưới chân hỏi Sesshoumaru.
“……”
“Sesshoumaru!”
“Không muốn mất cái gì thì bắt lấy nó, nếu mất đi thì chỉ cần nó còn tồn tại, dùng hết sức mạnh của mình lấy về”
“Seshoumaru, ý ngươi là…” Fuyuki kinh ngạc mở to hai mắt, ý của Sesshoumaru là để cô đi tìm Aogiri về sao?
“Nếu lấy không được thì hủy đi!”
“…” Này! Câu trước coi như là hiểu đạo lý, nhưng vì sau câu sau lại trở thành phương pháp xử lý của Sesshoumaru rồi? Fuyuki trừng mắt nhìn bóng dáng của Sesshoumaru không nói gì nhưng tâm trạng tốt lên không ít.
Đúng thế, bây giờ không phải lúc cô uể oải, cô muốn tìm Aogiri, dù tìm không được cũng phải tìm cho bằng được, bắt hắn giải thích. Làm sao có thể bỏ qua như vậy chứ?