Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 55: Vụ Cốt không sai!




Joshua.Shepherd.600.1718793
Jaken run rẩy quỳ trên mặt đất, quả nhiên Sesshoumaru sama tức giận, hàn khí trên người của ngài ấy khiến Jaken cảm nhận được mùa đông.
A a! Lúc đó tại sao hắn không đi theo Fuyuki chứ? Tuy rằng đi theo cô ta không có chuyện gì tốt nhưng ít nhất không cần chịu hàn khí của Sesshoumaru sama bây giờ.
Sesshoumaru đứng cạnh núi, nhìn thôn trang loài người bên dưới, cẩn thận phân biệt mùi trong không khí. Mùi của Fuyuki đã nhạt dần cho nên không thể phân biệt được hướng của cô, cô ấy lại dùng kết giới sao? Từ mùi hương của Fuyuki không thể tìm đặc hắn, còn có một đống mùi hỗn độn làm hắn chán ghét. Qủa nhiên đám Inu Yasha cũng ở đây, còn có cả Naraku.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc quan tâm đến tên Naraku kia, hắn phải đem bắt cô gái ngốc nghếch kia trở về đã.
“A, Sesshoumaru sama, cái đó, hình như Fuyuki đi theo một người chết mặc đồ trắng….” Jaken có ý lập công chuộc tội báo cáo hành tung của Fuyuki.
Một người chết mặc đồ trắng sao? Sesshoumaru nhíu mày, không để ý tới Jaken đang dong dài ở bên, đi tới hướng thôn. Mặc kệ người chết áo trắng gì đó, đầu tiên phải tới chỗ của cô gái loài người Kagome kia, Fuyuki gặp được cô ta chắc chắn sẽ đi theo.
“A – Sesshoumaru sama, ngài đi đâu vậy?” Jaken trơ mắt nhìn Sesshoumaru đi xa, hơn nữa không có ý đem hắn đi theo, đành ngồi dưới đất khóc ròng, “Ai – Ah Un à, chỉ còn lại ta và ngươi.”
“Ah Un –“
“Trước kia còn có Rin ở lại với chúng ta, bây giờ chỉ có một yêu thú là ngươi ở lại với Jaken sama ta.” Jaken thở dài, “Thật nhàm chán!”

Mùi của Kagome truyền từ phòng nhỏ phía trước, hơn nữa không phải là mùi vị của một người con gái đơn thuần mà mang theo mùi độc dược, hoàn toàn không có mùi của Fuyuki.
Bọn họ không ở cùng một chỗ sao?
Tuy rằng đã xác định Fuyuki không ở trong đó nhưng Sesshoumaru vẫn quyết định đi vào xem, ít nhất có thể hỏi được từ cô ta cái gì đó.
Đẩy cửa đi vào phòng nhỏ, thấy Kagome, Miroku và Sango nằm dưới mặt đất không động đậy, rõ ràng là bộ dạng bị trúng dược. Mà một tên mập béo mặc áo trắng đang làm cái gì đó.
Người chết mặc áo trắng là tên này à? Trên người hắn có mùi của người chết…
“Ngươi là ai? Dám tới quấy rầy hôn lễ của Vụ Cốt đại nhân ta?” Người nọ tuy rằng tức giận nhưng mang theo chút kích động.
Hôn lễ? Sesshoumaru liếc mắt thì thấy Kagome đang mặc một bộ đồ màu trắng bẩn thỉu. Hắn muốn làm hôn lễ với người phụ nữ của Inu Yasha sao? Mà cái đó chẳng liên quan tới hắn, chỉ cần không làm trở ngại việc hỏi thăm của hắn là được.
“Hôn lễ của ngươi ta không hứng thú, ta tìm cô ta hỏi chuyện”
“Cô ấy là cô dâu của ta, ta không tặng cho ngươi!” Vụ Cốt không do dự ném độc dược về phía Sesshoumaru, trong lúc viên thuốc bay về phía Sesshoumaru thì nổ tung, hình thành các màng bụi màu trắng.
Vụ Cốt nhìn độc khí vây quanh Sesshoumaru, nở nụ cười đắc ý, xoay người đi tới bên người Kagome, tiếp tục hôn lễ bị ngăn cản.
Kagome giống như con rối để Vụ Cốt đùa nghịch, không thể phản kháng, toàn thân không nghe theo sự khống chế của cô. Chuyển động duy nhất là nhìn về phía Sesshoumaru, trong mắt Kagome ánh lên tia sáng. Sau khi độc khí tan hết, Sesshoumaru đứng đó không chịu chút ảnh hướng của độc khí.
Qủa nhiên không hổ danh là anh trai của Inu Yasha! Đáy lòng Kagome hoan hô, tuy rằng cô không hi vọng Sesshoumaru giúp cô nhưng hành vi lúc nãy của tên này đã chọc giận Sesshoumaru, con ngươi màu vàng xuất hiện sát khí.
Vụ Cốt nhìn theo ánh mắt của Kagome thì thấy Sesshoumaru chưa chết, kinh ngạc há to miệng. Phản ứng tiếp theo là ném một bao độc dược lớn về phía Sesshoumaru.
Lần này Sesshoumaru không đợi độc khi tiêu tán thì yêu khí tản ra thổi đi độc khí.
“Sao có thể như vậy? Độc dược của ta….” Sao lại không có tác dụng? Đó là độc có thể giết yêu quái khắp nơi, sao lại không có tác dụng? Vụ Cốt sợ hãi lùi về sau.
“Ngươi chơi cú sao?” Sesshoumaru lạnh lùng hỏi.
“A –“ Vụ Cốt hét lên một tiếng quái dị, lẻn qua khe hở bên cạnh Sesshoumaru, chạy ra phòng nhỏ.
Sesshoumaru liếc mắt nhìn bóng dáng chật vật, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

“A – Thật sự xin lỗi! Tha thứ cho ta đi! Ta không dám nữa!” Không đợi Sesshoumaru tới gần, Vụ Cốt đã quỳ dập đầu trước mặt Sesshoumaru.
“……”
“Thật sự xin lỗi vô cùng! Cho nên….” Vụ Cốt ngẩng đầu, nở ra nụ cười âm hiểm, hai tay ném một đống độc dược ra, “Xuống địa ngục đi!”
Sesshoumaru không còn kiên nhẫn, phá vỡ khói độc màu đỏ, trong nháy mắt đâm qua người Vụ Cốt.
“Sao có thể như vậy…. Vũ khí bí mật của ta…. Sao lại như vậy?” Vụ Cốt tỉnh dậy khỏi kinh ngạc thì thân thể biến thành hài cốt màu trắng.
“Kagome –” Lúc Inu Yasha chạy tới muốn vọt vào phòng thì thấy Sesshoumaru, hắn rút Thiết Toái Nha, “Sesshoumaru, ngươi đã làm gì với Kagome?”
“…” Sesshoumaru lạnh lùng liếc mắt nhìn Inu Yasha một cái, không quan tâm hắn, đi tới Kagome đang đứng ở trước cửa phòng nhỏ.
“Ngươi muốn làm gì?” Inu Yasha vội vàng che trước mặt Kagome, không cho Sesshoumaru tới gần.
“Không phải… Inu Yasha, Sesshoumaru đã cứu bọn này.” Kagome vội vàng giải thích với Inu Yasha, sau đó hỏi Sesshoumaru, “Ngươi muốn hỏi ta chuyện gì?”
“… Fuyuki có tìm ngươi không?” Sesshoumaru do dự một chút, cuối cùng đành mở miệng.
“Ôi chao? Fuyuki? Ta không gặp cô ấy!”
Nghe được câu trả lời thì Sesshoumaru quay người đi khỏi đó, để lại Inu Yasha và Kagome nhìn nhau.
“Inu Yasha, Sesshoumaru tìm Fuyuki đó!”
“Ừ….” Inu Yasha ngơ ngác gật đầu.
“Thật khó tin!”
“Ừ…” Inu Yasha tiếp tục gật đầu.
“Qủa nhiên Sesshoumaru đối với Fuyuki không giống!” Kagome kết luận.
“Hừ, chuyện lần trước không phải đã biết rồi sao? Đi thôi, xử lý độc trong người trước”
“A? Đây là sao?” Fuyuki mê mang nhìn cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không thấy thôn nào nữa, không biết cô đi tới đây khi nào nữa.

Ưm? Lạc đường sao? Cô rõ ràng đi theo người chết áo trắng mà, sao lại lạc đường? Fuyuki cố gắng nhớ lại tình huống, hình như cô không cẩn thận dính vào độc, sau đó cơ thể mất đi khống chết, rồi….
Nhưng mà nơi này là chỗ nào? Cứ cảm thấy mùi vị thánh khiết. Fuyuki cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện ở đây có kết giới thánh khiết vô cùng, mà kết giới là ở trung tâm của núi, khiến cho yêu quái không thể tới đây. Kết giới lớn như vậy, cho dù là linh lực mạnh mẽ của cô năm đó cũng làm không được, người tạo ra kết giới này là ai?
“Nơi này là núi Bạch Linh, được gọi là ‘Thánh Vực’, mà người mở ra kết giới thánh khiến này chính là người được cung phụng ở vùng này.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, ngữ điệu dịu dàng mà thân thiết, Fuyuki cứng người, ngay cả việc xoay ngươi cũng không dám.
“Thật đúng là hao tổn tâm trí, không nghĩ tới ngươi đuổi tới đây.” Giọng nói của người phía sau mang theo sự bất đắc dĩ.
“….” Fuyuki chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn cái người vừa quen thuộc mà xa lạ kia.
Bộ dạng bên ngoài không thay đổi nhưng trong mắt mang theo sự trào phúng xa cách, nụ cười trên môi mang theo tia xấu xa, nhìn biểu tình này của Aogriri Fuyuki cứ nghĩ hắn chính là tên quỷ thân quen đó.
“Sao vậy? Không phải tới tìm tại hạ sao? Bây giờ gặp được thì không nói gì à?” Aogiri cười, bộ dạng này khiến Fuyuki rùng mình.
Thân thể cương cứng thả lỏng dần, cố gắng một hồi Fuyuki mới mở miệng, “Aogiri, tôi…”
“Tại họ không phải tên Aogiri, tại hạ là gia chủ của bộ tộc Ngự Môn, Ngự Môn Thiển Vũ.”
Ý tứ của hắn chính là đem tất cả những gì mà bọn họ có trong hơn hai trăm năm qua vứt bỏ sao? Khóe miệng Fuyuki nở nụ cười đau đớn, từ bỏ đơn giản như vậy, bây giờ cô ở đây làm gì? Giãy dụa sao? Không, không phải, cô tới đem Aogiri về.
“Ở trong mắt tôi, anh là Aogiri, cái người tên Ngự Môn Thiển Vũ kia tôi không quen.” Bàng hoàng trong mắt Fuyuki dần tiêu tán, ánh mắt kiên định.
“Vậy ngươi còn tới đây làm gì? Nơi này không có Aogiri mà ngươi muốn tìm, chỉ có Ngự Môn Thiển Vũ tại hạ.”
“Đã nói ta không có quan hệ với cái người Ngự Môn Thiển Vũ kia, ta chỉ muốn đem Aogiri trở về, ai cũng đừng hòng cản ta. Ai dám chặn thì ta giết người đó, cho dù là Ngự Môn Thiển Vũ chặn trước mặt ta thì ta cũng không do dự.” Fuyuki rút thanh đao phong ma, đứng đối diện Ngự Môn Thiển Vũ.
Aogiri, cũng là Ngự Môn Thiển Vũ, biểu tình trên mặt không thay đổi khiến người không nhìn thấy suy nghĩ của hắn, “Tại hạ khuyên ngươi vẫn nên giữ mạng nhỏ mà trở về, cho dù ngươi giết Ngự Môn Thiển Vũ thì Aogiri cũng không trở về.” Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai, thân ảnh của Aogiri cũng biến mất trước mặt Fuyuki.