Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 62: Nhắn giùm không sai!




Lúc muốn nhắn dùm thì tâm trạng chả muốn nhắn chút nào, lúc cần nói ra châ tướng thì ngậm cái miệng lại, thôi vậy, lần này cũng phải nói mọi chuyện cho rõ rồi đấy em gái của Aogiri.
Fuyuki xoa hoa văn trên tay trái, nhìn Mochi đi ra từ cơ thể con nhện lớn do Naraku hóa thành, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng nở nụ cười không chút để ý.
“Qủa nhiên ngươi tới đây!” Cô gái này có gì đó không giống như lần trước, không chỉ sức mạnh và khí tức thay đổi mà còn khí thế trên người. Nhưng mà cũng không có gì kì lạ, làm một vị thần hơn hai trăm năm, lại chảy dòng máu đầy kiêu ngạo của bộ tộc kia, không có khí thế như vậy mới là chuyện kì lạ ấy.
“Không phải ngươi đang chờ ta sao?” Ngươi là cái linh hồn ngu xuẩn bị hận thù che mắt, không phải muốn ta tới lắm sao? An tâm đi, bây giờ giúp ngươi giải thoát khỏi thống khổ đó.
“Hừ, muốn báo thù cho Ngự Môn Thiển Vũ sao?”
“Không, chỉ muốn cởi bỏ cái xiềng hận thù của ngươi thôi!”
“Mở ra xiềng hận thù của ta? Haha… Lúc Ngự Môn Thiển Vũ làm người, chết dưới tay ta, lúc làm quỷ hồn, lại trở thành hồn phi phách tán dưới tay ta, ngươi không hận ta sao?”

Tay đặt trên chuôi đao run nhẹ, đôi mắt đen chậm rãi xuất hiện ánh sáng, Fuyuki cố gắng đè ép áp lực xuống, “Hận! Ta không phải là thánh, vì sao ta không hận?” Đối với người cướp đi một nửa thế giới của cô thì tại sao cô không hận chứ? Nhưng đây là nguyện vọng của Aogiri, còn có mọi người nơi đó cũng đang kì vọng, cô không thể cướp lấy mạng sống của người này.
“Ồ? Đây đúng là rất mâu thuẫn, vậy ngươi làm cái gì đây?”
Cầm chuôi đao Xuân Vũ, chậm rãi rút đao ra khỏi võ, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Mochi, “Đương nhiên là đánh cho răng ngươi rơi xuống đất, ngay cả cha mẹ ngươi cũng nhận không ra!” Lúc nói xong, dưới chân Fuyuki xuất hiện lực, thân ảnh đánh vào kết giới của Mochi, bắt đầu trận đấu.
“Anh, ngươi thấy Fuyuki sẽ thắng chứ?” Lạc Phi Li đứng trên vách núi nhìn Fuyuki và Mochi đánh nhau, hứng trí hỏi Anh ở cạnh.
Tuy rằng đã thấy sức mạnh của Fuyuki nhưng mà nó mạnh tới mức này cũng khiến Anh giật mình, có điều đối thủ là Mochi, người đó không những có sức mạnh mạnh mẽ, mà còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và mưu trí, Fuyuki mới trở thành yêu quái, căn bản không thể thao túng được yêu lực của bản thân, hẳn không có khả năng. Anh do dự một lát, mở miệng nói, “Hẳn là… Mochi thắng?”
“A? Anh cho rằng người của bộ tộc thiên hồ chúng ta không thể thắng một vị thần thủ hộ nhỏ bé sao?” Đôi mắt màu xanh của Lạc Phi Li nhìn về phía Anh, không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng khiến Anh lùi về sau mấy bước.
“Không, không phải….” Đại nhân sẽ không ra tay giúp Fuyuki chứ?
“Ta sẽ không ra tay giúp Fuyuki, đây là trận đấu của con bé, ta nhúng tay vào thì không có ý nghĩa” Giống như đọc được suy nghĩ của Anh, Lạc Phi Li mỉm cười nói, “Anh có muốn cá với ta chứ? Người thắng là ai?”
“…. Không, ta không có hứng thú.” Anh im lặng tạo ra khoảng cách với Lạc Phi Li, chỉ sợ không cận thận sẽ bị hắn kéo vào đặt cược. Đánh bạc với Lạc Phi Li chính là muốn chết, mà người này dù thắng hay thua đều chiếm tiện nghi, chỉ là chiếm bao nhiêu thôi. Hơn nữa tỉ lệ hắn thắng là tám phần, cô ngu dốt mới đánh bạc với hắn!
“Tiếc thật!” Lạc Phi Li buông tay, không để ý bộ dạng gì nữa, bắt đầu chú ý vào trận đấu của Fuyuki và Mochi.
Đây là trận đấu cuối của Fuyuki và Mochi, ban đầu Fuyuki còn thử dùng đao phá vỡ kết giới của Mochi nhưng nhanh chóng phát hiện Mochi cũng dùng loại hình chiến đấu giống cô – sử dụng các loại kết giới am hiểu, dùng đao không chỉ không có phần thắng mà còn bị công kích do kết giới của đối thủ gây ra. Vì vậy cũng đổi thành trận đấu kết giới với đối phương, thắng thua chỉ trong nháy mắt mà kết giới chuyển đổi, ai có thể bắt được khe hở đó là người thắng cuối cùng.
Độ thuần thục về kết giới của hai bên không chênh lệch nhau mấy, tiếp theo là xem ai có thể chú ý tới cuối sao? Lạc Phi Li nhếch môi, nhìn con nhện lớn đang vỡ thành từng khối nhỏ, cuối cùng biến mất trong không trung, khóe môi nâng lên một chút. Xem ra Naraku đã xong, hơn nữa tên kia còn muốn chạy sang bên này. Xem ra rất thú vị đấy! Chờ Fuyuki chiến đấu xong….
“Đại nhân, cái tên Sesshoumaru kia đang tới đây!” Ngửi được mùi vị trong không trung, Anh mở miệng nhắc nhở Lạc Phi Li.
“Ừ, không cần lo lắng thay ta, ta sẽ không để hắn cướp Fuyuki đi đâu!”

“….” Không phải, đại nhân, cô đang lo lắng cho cái tên Sesshoumaru kia từng bị người gọi là ‘khuyển yêu khơi dậy sự hứng thú’, hi vọng hắn không bị ngươi chỉnh thảm.
Thân ảnh Sesshoumaru bay qua, cách Lạc Phi Li không xa, cũng im lặng nhìn Fuyuki chiến đấu, không tính lên giúp đỡ.
Cho dù trở thành yêu quái, thân thể mạnh hơn trước nhiều nhưng mà đánh lâu như vậy vẫn khiến Fuyuki cảm thấy hết sức. Nếu cứ vậy thì không được, phải nhanh chóng chấm dứt thôi.
Nhìn kết giới đối diện, Fuyuki dứt khoát buông tha cho việc phòng ngự, mang theo kết giới có lôi ti màu tím bay về phía kết giới kia, giống như đã đoán trước, đánh từ trên xuống. Đại khái là thua nhỉ… Tạm thời thân thể không động đậy. Fuyuki nhắm mắt, để mặc cơ thể bay xuống.
Mochi miễn cưỡng chống đỡ ở trên không trung, nhìn thân ảnh đối diện bay xuống, nở nụ cười châm biếm. Chưa kịp đắc ý xong thì một dòng khí đánh sâu vào, lúc thấy rõ cô gái đi tới thì đồng tử của Mochi chợt co rút.
Người này… Cho dù là linh hồn còn sót, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra cô ấy… Đó là người vợ mà hắn yêu thương nhất, cũng là nguyên nhân mà hắn hận Ngự Môn Thiển Vũ kia….
Linh hồn còn sót kia mỉm cười với Mochi, bàn tay vỗ về đầu hắn an ủi, cúi đầu để sát lỗ tai hắn, nhẹ giọng kể mọi thứ rồi biến mất trong không trung.
Mochi há miệng thở dốc, không nói được gì, những lời muốn nói bị tắc nghẽn trong họng. Cuối cùng không nói gì mà nhắm mắt lại, một hàng lệ chảy xuống hai má, thân thể cũng hạ xuống như con diều đứt dây.
Lúc hai người rơi xuống đất thì Sesshoumaru và Lạc Phi Li cùng biến mất tại chỗ, Anh chưa kịp phản ứng thì cả hai người đã tới gần Fuyuki.
Sesshoumaru và Lạc Phi Li so chiêu với nhau, Sesshoumaru ra một hư chiêu, Lạc Phi Li ngăn cản xong kéo Fuyuki vào lòng. Lúc Fuyuki cách Sesshoumaru ba bước thì đã bị kéo vào lòng Lạc Phi Li.
“Ngây thơ quá rồi!” Để lại câu này xong Lạc Phi Li biến mất tại chỗ, không còn chút dấu tích.
Khuôn mặt Sesshoumaru lạnh lùng không thay đổi nhưng con ngươi màu vàng kia tràn ngập tức giận, lệ khí và yêu khí phát ra. Không đợi sát ý phát ra hết, Sesshoumaru bay lên trời đuổi theo nơi Lạc Phi Li biến mất.
Nơi đó chỉ còn một mình Mochi nằm đó, hai mắt thất thần nhìn bầu trời, cuối cùng nở nụ cười chua xót, dùng giọng nói khàn khàn nói, “Nếu đã tới thì sao chỉ nhìn ta ngã trên mặt đất mà không đỡ dậy?”

“Ngã thêm vài lần cũng không chết được!” Gwatan mặc bộ đồ đen xuất hiện, giọng nói cứng nhắc, hai mắt không cảm xúc nhìn Mochi, cúi người đạp đạp mấy cái, “Bây giờ tỉnh rồi chứ? Cần ta ra tay giúp não ngươi cứng lại không?”
“Gwatan, ngươi vẫn ác độc như vậy, bây giờ ta là người bị trọng thương đó!”
“Hừ! Đáng!”
“Đúng đúng, là ta xứng đáng!” Mochi thoải mái nói, “Có điều mấy trăm năm không thấy bộ tộc thiên hồ, không ngờ vẫn lớn mật như vậy. Ra tay với thần không chút lưu tình”
“Chưa trở lại vị trí cũ thì ngươi làm gì được tính là thần? Hơn nữa, bọn họ đã nhẹ tay với ngươi rồi….” Cái tên Lạc Phi Li và Sesshoumaru đứng đó không ra tay, nhưng mà nếu Fuyuki chết dưới tay Mochi thì Mochi chết rất thảm, “May là ngươi thua….”
“Ta thua ngươi vui lắm hả? Nói ra cũng không phải ta thua, rõ ràng là con bé đó rơi xuống trước mà…”
“Về sau nên cảm ơn người ta, dù sao người ta cũng liều chết mang hồn phách của em gái Aogiri tới chỗ ngươi, đem chân tướng năm đó nhắn cho ngươi”
“…A, ơn này ta nhớ kĩ….” Nhưng chỉ sợ không gặp mặt mà nói lời cảm ơn, trong mắt cô bé đó, hắn là người giết chết người quan trọng của cô bé đó, là kẻ thù của cô bé đó.
“Về thôi!”
“A, Gwatan, đỡ ta đi, cơ thể ta bây giờ không thể động được! Này, ngươi đỡ ta mau!”