Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 7: Chiến đấu không sai đâu!




Fan của “Đôi mắt màu xám tro” giúp tớ tra cái câu mà giáo sư Dum nói khi chúc các tân sinh gì mà “Ngu ngốc!…” ấy :3 Ai giúp ta tra câu đó để edit cho xong c14 mà up ọi người nè~
Yêu khí ở đền thờ ngày càng nhiều, bởi vì các yêu quái ở trên kia không thể tìm được mục tiêu, cho nên táo bạo đánh khắp bốn phía của đền thờ.
“Này, Sesshoumaru, ngươi nói bọn họ khi nào thì xuống đây?” Đợi nửa ngày không thấy yêu quái chạm vào kết giới, Fuyuki nhàm chán hỏi Sesshoumaru.
“Ngươi muốn nó xuống đây?” Sesshoumaru cười lạnh, “Ta phá vỡ kết giới giúp chúng!”
Nhìn Sesshoumaru rút kiếm, Fuyuki bị dọa, vội vàng túm lấy tay phải của Sesshoumaru. Không nghĩ tới Sesshoumaru định chém thật, Fuyuki nhìn lưỡi kiếm đang hướng về phía mình, không làm động tác gì.
Thế nhưng, kiếm của Sesshoumaru không thuận lợi dừng trên người cô, mà đánh vào trên kết giới, kết giới màu lam xuất hiện. Lưỡi kiếm với kết giới gặp nhau tọa ra lửa màu tím, Sesshoumaru cảm thấy trên tay có chút đau, thu lại kiếm.
Kết giới lần này khác với kết giới lúc đầu gặp nhau, có thể có lực công kích mạnh như thế. Người con gái này xem ra không ngu ngốc.
Thu kiếm vào vỏ, kết quả vẫn thấy Fuyuki bị dọa đứng yên một chỗ.
“Ngu ngốc!” Sesshoumaru lạnh nhạt nói, làm cho Fuyuki đang ngẩn người hoàn hồn.

“Ngươi nói cái gì hả Sesshoumaru?” Fuyuki kiến răng nghiến lợi nói, nhưng giọng lại nhỏ vô cùng, sợ Sesshoumaru nghe được.
Với cái tai thính của Sesshoumaru, dĩ nhiên là nghe rất rõ, nhưng thấy cái bộ dạng của Fuyuki thì mặc kệ, xoay người đi.
Thật ra, một kiếm kia của Sesshoumaru không có chút sát khí, nhưng vẫn bị dọa, nhưng nhờ phúc của Sesshoumaru, sự khẩn trương của Fuyuki biến mất.
Tiếng kêu của yêu quái quanh mình đột nhiên biến mất, tất cả các động tác của yêu quái dừng lại, Fuyuki nghi ngờ nhìn đám quái trên trời. Một giây sau, đám yêu quái giống như uống phải thuốc kích thích, mãnh liệt hướng về phía kết giới.
Nhóm yêu quái mãnh liệt va vào kết giới làm cho hô hấp của Fuyuki bị kiềm hãm, so với dự tính còn mạnh hơn rất nhiều, đám yêu quái này lại dám dùng biện pháp hi sinh để phá hư kết giới, nếu như vậy sẽ chống đỡ không được nữa mất.
“Inu no Taishou, chuẩn bị nghênh chiến!”
Lúc Fuyuki vừa dứt lời thì kết giới vỡ nát, đám yêu quái đáp xuống, thật sự nhiều.
“Phong chi thương!” Vung thiết toái nha lên, hàng ngàn yêu quái bị diệt.
“Thật sự lợi hại…” Fuyuki trừng mắt nhìn, cô biết Inu no Taishou là một yêu quái mạnh, nhưng không nghĩ lại mạnh thế này.
“Cho nên, yên tâm núp sau lưng ta đi!”
Bầy yêu quái này thật sự khiến người khác sợ hãi, nhưng Fuyuki thấy bộ dạng chém yêu quái của Inu no Taishou thì cảm thấy giống như một lũ cây củ bị chém vậy. Một số yêu quái nhỏ có ý định đánh lén, Fuyuki nhíu mày. Trận chiến này đúng là nghiêng về phía cô, nhưng đáy lòng có chút không yên tâm, có chỗ nào không thích hợp?
“Oa –” Một tiếng khóc từ sau vang lên, khuôn mặt Inu no Taishou vui mừng, đám yêu quái xung quanh mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng hướng về phía phòng ngủ, lúc này khuôn mặt của Fuyuki trầm xuống một chút. Thì ra là vậy, cho nên lúc đó mới như thế…
“Inu no Taishou, chờ một lát!”
“Đám yêu quái đều hướng về phía sau của phòng, đợi một lát nữa nói!” Inu no Taishou nói xong định chạy ra sau phòng.
“Đứng lại cho ta!” Túm lại tay áo của Inu no Taishou.
“Ngươi –” Inu no Taishou nóng nãy, không nghĩ tới lúc này Fuyuki lại túm chặt hắn, đám yêu quái đã gần đến phía sau phòng, không kịp rồi!
Hai mắt của Inu no Taishou đỏ lên, tính bước lên. Nhưng giây tiếp theo, thân hình của hắn cứng lại, mắt đỏ cũng biến mất.
Đám yêu quái định tới gần phòng thì giống như đụng phải kết giới gì đó, một tia màu tím lại hiện lên, đám yêu quái đó đều hóa tro.

“Cái đó… là gì thế?” Inu no Taishou kinh ngạc hói.
“Kết giới của ta, muốn thử không?” Âm thạnh lạnh lẽo vang lên đằng sau, ống tay áo của Inu no Taishou cũng biến thành tro tàn.
“Fu, Fuyuki…” Cứng ngắc quay đầu lại, nhìn biểu tình quỷ dị của Fuyuki, dù đã chiến đấu nhiều năm, nhưng Inu no Taishou cũng có chút run sợ, mồ hôi chảy, lùi hai bước.
“Bây giờ thì nghe ta nói chứ?”
“…” Inu no Taishou chán nản vuốt cằm.
“Hô –” Fuyuki thở dài, thu lại biểu tình dọa người, mở miệng nói, “Ta nghĩ đám yêu quái kia hẳn có người chỉ huy đằng sau, lúc nãy ta thấy chúng phối hợp để phá kết giới, ta đã thấy nghi ngờ. Tính cách của yêu quái hẳn ngươi cũng biết, đều thích làm theo ý mình, kể cả đại yêu quái cũng không thể ép buộc chúng làm gì. Lúc tiếng khóc truyền ra, lại thấy đám yêu quái tập hợp nhắm vào phòng, ta đã có thể lý giải được. Một lần có thể là may mắn, nhưng hai lần liên tục thì…”
“Không lẽ…” Khuôn mặt Inu no Taishou cũng nghiêm trọng.
“Ừ, nhất định là có người chỉ huy đằng sau, nhưng lại hướng vào ngươi, cũng là một yêu quái mạnh.”
“Haha, cô gái nhỏ quả nhiên lợi hại! Trong trận chiến như vậy mà vẫn đoán ra được sự tồn tại của ta!” Trên không hiện lên thân hình một con rồng, cười.
“Ryukotsusei!”
“Không sai, chính là ta!”
Ryukotsusei là đối thủ một mất một còn của Inu no Taishou, thực lực của hắn mạnh đến mức Inu no Taishou đau đầu vô cùng. Nếu Fuyuki không chấp nhận giúp đỡ thì với loại người này, thực sự khiến hắn gặp khó khăn.
Yêu khí bên người đột nhiên mạnh hơn, Fuyuki không nhịn được mở mắt, đến khi Fuyuki có thể thấy rõ thì chỉ thấy Inu no Taishou trở thành một con chó to, cùng với con rồng to đi xa.
“Chó?” Sao thế này? Âm thanh này đột nhiên phát ra, không lẽ… Fuyuki ngẩng đầu. Cái tên kia, chính hắn là người đứng đằng sau! Đáng ghét, cố tình đứng đằng sau im lặng!
“Hừ, cuối cùng cũng đi!” Âm thanh lạnh lẽo vang lên đằng sau lưng, Fuyuki quay người thì thấy Sesshoumaru không biết từ đâu lòi ra đứng bên cạnh cô, ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn đến chỗ mây đen trên trời.
Trên trời? Nhìn theo ánh mắt của Sesshoumaru thì phát hiện trên trời xuất hiện một chàng trai có khuôn mặt tà mị.
“Sao lại phát hiện ra? Ngay cả cha của ngươi cũng không phát hiện được sự tồn tại của ta.”

“Trên người ngươi toàn là phấn trắng rơi xuống.” Mặt Sesshoumaru không thay đổi nói.
Phấn trắng? Chẳng lẽ yêu quái này cũng học theo con gái loài người à? Fuyuki nghi ngờ.
“Đây là phấn mà bươm bướm chúng ta sở hữu, ta tính dùng nó để loài người kia câm miệng không phá hư chuyện tốt của ta, không nghĩ tới bị ngươi phát hiện. Haha, xem ra đó là người phụ nữ của ngươi nhỉ? Xem cô ta bị thương thì chịu không được?”
“Hừ” Sesshoumaru hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nhìn Fuyuki bị trúng chiêu.
Thật ra nếu lúc này Fuyuki không bị con bướm kia hại cũng không thể nói gì. Bởi vì cô đang bất động. Người phụ nữ của Sesshoumaru? Người phụ nữ của Sesshoumaru? Cô trở thành người phụ nữ của hắn khi nào?
Chàng trai tà mị tự xưng mình là bướm yêu kia vung tay lên, một đống phấn quỷ dị bay từ trên trời xuống, nhưng chưa tới mặt Sesshoumaru đã biến thành hư vô.
“Dám dùng cái thứ độc yếu đuối đó để khoe khoang trước mặt Sesshoumaru ta? Ngươi cho Sesshoumaru ta là người thế nào?” Vừa nói Sesshoumaru vừa bay đến trước mặt của bướm yêu, dùng độc hoa trảo của mẹ hắn dạy để đánh.
Con bướm yêu kia tránh không kịp, bị độc hoa trảo làm bị thương, độc tố kia khiến cho bướm yêu run rẩy.
“Thế mà có thể khiến ta bị thương.” Bướm yêu vỗ miệng vết thương, biểu tình vặn vẹo, “Nhưng mà người phụ nữ của ngươi cũng không tốt hơn gì đâu.”
Bướm yêu ném một ít thứ sang người Fuyuki, Fuyuki há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng.
Sesshoumaru nhìn yêu tinh bên cạnh Fuyuki, lại thấy bộ dạng ho khan của Fuyuki, mắt vàng tích tụ sương lạnh. Đối với việc người con gái nhân loại này bị người ngoài ăn hiếp cực kì khó chịu. Lúc đấu với mình có thể vô lại cắn tay hắn, thế mà lại không thể làm gì tên bướm yêu này?
“Sesshoumaru, muốn cứu cô ta thì theo ta!” Bướm yêu bắt lấy tay của Fuyuki bay đi.
Hừ, hắn, Sesshoumaru, đối với việc cứu một người hoàn toàn không hứng thú, nhưng mà vì sao cái tên bướm yêu này lại làm cho hắn muốn đuổi theo thế? Vì vậy, Sesshoumaru không chút do dự đi theo.